Tiêu Thịnh hỏi một câu khiến cho An Nhạc nhớ lại ước nguyện ban đầu khi lấy cái tên này, kết quả bởi vì một hiểu lầm buồn cười, để cho cái ID này không còn chút ý nghĩa nào nữa.
Nhưng vì sao bây giờ học trưởng lại hỏi? Là bởi vì đoán được ý đồ của cô?
“Ừ.” An Nhạc nắm tay, có chút thấp thỏm đáp một tiếng.
Tiêu Thịnh mấp máy môi, nói “Có lẽ…. em cho rằng Công Tử Thế Vô Song kia là anh?” Tiêu Thịnh đem những lời này hỏi ra miệng, cả người cũng vô cùng khẩn trương, rõ ràng mới là đầu mùa xuân vậy mà bàn tay cầm điện thoại lại xuất ra một tầng mồ hôi mỏng.
An Nhạc cũng không nghĩ đến hắn sẽ hỏi như vậy, bàn tay cứng đờ, nếu như cô trả lời, vậy tâm ý đối với hắn sẽ không thể che giấu, nhưng không lẽ lại nói dối? Còn muốn tiếp tục phủ nhận sao? Trong tình yêu coi trọng nhất là thời cơ vậy hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, nếu cô chỉ chú trọng thể diện của mình, vậy sẽ giống như một câu tục ngữ “chết vì sĩ diện khổ thân.”
Sự trầm mặc của An Nhạc cũng khiến Tiêu Thịnh thấp thỏm, lúc Tiêu Thịnh đang muốn đổi đề tài khác làm cho không khí sinh động một chút, trong điện thoại lại truyền đến thanh âm của cô “Ừ, bắt đầu là vì chuyện này nên mới hiểu lầm.”
Thật sự là nhầm lẫn rồi! Tâm tình Tiêu Thịnh trong nháy mắt bay bổng lên, hắn áy náy nói “Ngại quá, lại không nói rõ với em.”
“Sao lại là lỗi của học trưởng, là tự em hiểu lầm, hơn nữa bây giờ biết cũng không quá muộn, đúng không?” Câu nói sau cùng An Nhạc dùng khẩu khí nhẹ nhàng nói, tận lực làm cho mình tự nhiên một chút.
Tiêu Thịnh nở nụ cười “Ừ, không muộn.” Những lời hắn nói với An Nhạc cũng chính là đang tự nói với mình.
An Nhạc không tìm được từ thích hợp đáp lại, chỉ biết cười theo.
Tiêu Thịnh ngược lại hỏi “Đúng rồi, anh tùy tiện gọi điện thoại cho em, em sẽ không tức giận chứ?”
An Nhạc trả lời “Không có, nếu như tức giận em sẽ trực tiếp tắt điện thoại.”
Tiêu Thịnh cười cười, lại nói “Sau này em có chơi trò chơi kia nữa không?”
Hỏi đến vấn đề này, An Nhạc suy nghĩ một chút rồi hàm hồ đáp “Chắc là sẽ chơi, nhưng không dùng acc đó.”
Tiêu Thịnh cũng không hỏi tại sao, chỉ nói “Chơi lại sao? Đúng lúc, anh dẫn em.”
“Thật không? Vậy cảm ơn học trưởng trước.”
Hai người mỗi người một câu tán gẫu, cảm giác xa lạ cũng dần tản đi, An Nhạc bắt đầu thanh tĩnh lại, giống như đang cùng bạn bè bình thường nói chuyện, mười mấy phút bất tri bất giác trôi qua.
Sau khi cúp điện thoại trở về phòng, ba người còn lại bổ nhào về phía An Nhạc.
“Như thế nào, có thổ lộ không?”
An Nhạc liếc mắt xem thường “Thổ lộ cái gì, bạn bè bình thường.”
“Thôi đi, bạn bè bình thường mà nói chuyện lâu như vậy? Cậu lừa gạt cái quỷ ấy!” Ba người kia rõ ràng không tin, thay nhau thảo luận.
“Không tin thì thôi.” An Nhạc cũng không muốn giải thích quá nhiều, học trưởng có ý với cô hay không lúc trước cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng trãi qua tối nay, con gái thường đặc biệt nhạy cảm, cô nghĩ, học trưởng có lẽ đối với cô cũng có chút ý tứ.
Nhưng là học trưởng không có thổ lộ với cô, tâm tình lúc này của An Nhạc không biết phải nói như thế nào, nên gọi là thất vọng hay là cái gì, tóm lại chính cô cũng không phân biệt được.
Còn nữa, học trưởng cuối cùng cũng gọi điện cho cô, cùng cô nói chuyện thật lâu, cô hẳn là nên mừng như điên, đây không phải là điều cô vẫn luôn mong đợi sao? Nhưng là vì sao, An Nhạc mặc dù cũng có cao hứng, cảm giác lại không giống như trong tưởng tượng? Cái cảm giác mơ hồ này là sao đây?
An Nhạc nghĩ một lát, cuối cùng kết luận, có thể là lúc trước cô đã quá mức mong đợi, cũng có thể là bị sản phẩm giả mạo kia ảnh hưởng.
An Nhạc vừa nghĩ tới sản phẩm giả mạo cũng có cảm giác phức tạp khó tả, dù sao cũng đã cùng hắn chơi trò chơi nửa năm, những hình ảnh kia cứ từng li từng tí lướt qua trong đầu cô, cho dù không có tình thì cũng có nghĩa mà.
Nhưng vừa nhớ cảm giác bị lừa gạt thì tâm tình An Nhạc lại xấu đi, mặc dù cũng không phải hắn cố ý.
An Nhạc xoa nhẹ đầu, cuối cùng quyết định không suy nghĩ nữa, dù sao cũng là người không liên quan, tất cả bắt đầu lại, chuyện của sản phẩm giả mạo xem như chưa từng phát sinh, những ký ức có liên quan đến hắn sẽ xóa bỏ hết, dù gì hắn cũng chỉ là số liệu không có thật.
Trong trò chơi, trên internet, người thật lòng sẽ thua cuộc
………
An Nhạc vẫn ở Server đó tạo một acc mới, cũng chọn hỏa pháp sư, đặt tên là “Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương”, cô cảm thấy thật may mắn vì Beta lâu như vậy, cái tên này cũng chưa có ai dùng, đương nhiên là vì cô có thêm chút ký hiệu vào, nếu như chỉ có Tụ Bạch Tuyết hoặc Nữ Vương thì khẳng định là không có cửa.
Nhưng mà bởi vì lần này An Nhạc chọn nhân vật là loli, ID trên đỉnh đầu lại là Nữ Vương, thoạt nhìn có chút người không xứng với tên, hoặc nên nói là buồn cười.
Hơn nữa, Server này ra cũng lâu rồi, người mới cũng không nhiều, cho dù có người mới thì cũng chạy đến Server mới chơi, vì vậy cả Tân Thủ Thôn chỉ có loe hoe vài người, mà trong đó không chừng hơn phân nửa là quý danh mở acc nhỏ.
An Nhạc thao tác nhân vật chạy đi nhận nhiệm vụ, đã có kinh nghiệm nên cô chơi vô cùng thuần thục. Bởi vì lúc trước chỉ lo vội vàng đuổi theo cấp bậc của người kia, ngày ngày vào phụ bản xoát gấp đôi kinh nghiệm, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại như vậy, kết quả nhiệm vụ chính tuyến mới dừng ở cấp 30, nhiệm vụ phụ càng không cần phải nói tới.
Làm một vài nhiệm vụ bình thường, cũng không cần xem qua nội dung trực tiếp nhận, làm xong thì đi giao nhiệm vụ. Lần này vào trò chơi, An Nhạc dự định sẽ đi từ từ từng bước một, thưởng thức phong cảnh, xem thật kỹ nội dung của mấy cái nhiệm vụ cấp cao, nghe nói trong trò chơi một vài nhiệm vụ chính tuyến với nhiệm vụ phụ có chuyện xưa rất cảm động.
An Nhạc ôm tâm tình như vậy làm nhiệm vụ, rất nhanh liền lên đến cấp 6, nhận được nhiệm vụ giết hồ ly tinh, cô tự động tìm đường đi, đến nơi chỉ thấy một đống thi thể hồ ly, không con nào còn sống, chết rất thê thảm.
An Nhạc trợn mắt há hốc mồm, có lầm hay không vậy? Rất nhiều người làm nhiệm vụ này sao?
An Nhạc nhận mệnh đứng chờ đống thi thể này biến mất, một nhóm mới sẽ được xoát ra ngoài, ai ngờ chờ cho đến khi hồ ly xuất hiện, cô chỉ mới tung ra một kỹ năng, không biết từ đâu xuất hiện mấy đạo lam quang, tất cả hồ ly lại lần nữa chết sạch.
Toàn bộ chết ngay lập tức? Đây hiên nhiên là chuyện tốt do quý danh làm, MD, rảnh rỗi tới mức đau trứng rồi phải không?
An Nhạc quay đầu nhìn lại chỉ thấy một bố y cấp 12, cưỡi Lục Vĩ Hỏa Hồ phóng kỹ năng, quả thật là muốn chọc mù mắt An Nhạc.
Khóe miệng An Nhạc khẽ giật giật, cô có nhìn nhầm không, một acc cấp 12 cưỡi Lục Vĩ Hỏa Hồ ở Tân Thủ Thôn miểu sát hồ ly, phải biết rằng đây là Lục Vĩ Hỏa Hồ chứ không phải con chó con mèo gì đó đâu!
Lục Vĩ Hỏa Hồ này, trừ tọa kỵ chiến đấu Hồng Long ra thì nó chính là tọa kỵ đắt tiền nhất, mấy ngàn tệ mới đổi được một con, là một trong những kỵ sủng mà người có tiền yêu thích, hơn nữa thứ này rất khó rút thưởng, coi như là có tiền cũng không mua được.
Mọi người nói xem, acc cấp 80 cưỡi một con tọa kỵ không ra gì, vậy mà một acc nhỏ cấp 12 lại cưỡi kỵ sủng đắt như vậy, đây không phải là trắng trợn khoe khoang sao? Đời người thật là đau trứng a!
[Phụ cận] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Bằng hữu, có thể nghỉ ngơi một chút không, cho ta đánh mấy cái để giao nhiệm vụ.
Lời nói của An Nhạc gửi đi giống như chết chìm trong biển rộng, không ai để ý.
Lần này số hồ ly được xoát mới cũng bị người nọ giết hết, như thế hai lần liền thấy hắn lên tới cấp 13.
Kháo! Không muốn cho cô hoàn thành nhiệm vụ sao?
An Nhạc liếc mắt một cái, dứt khoát làm ngơ, thu nhỏ giao diện trò chơi rồi chạy lên diễn đàn, đúng lúc nhìn thấy một bài viết được dán trên cùng, cô tiện tay điểm vào, bên trong nào là oán trách GM vì kỹ năng của mình không đủ hoa lệ, hâm mộ kiếm trận, điện pháp tiêu sái, hy vọng có thể cải thiện.
Phía sau có rất nhiều người bình luận, nói chức nghiệp mới rất khó coi, cảm giác GM không biết thưởng thức….
Trong đó có một hỏa pháp sư nói “GM, ngươi có cảm thấy hài lòng không, ngươi như vậy thì hỏa pháp sư chúng ta làm sao chịu nổi, tối thiểu cũng phải thay đổi một chút chứ, bọn ta chẳng qua là đang thả một đám súc sinh mà thôi!”
Phốc, thấy những lời này An Nhạc bật cười, kỹ năng của hỏa pháp sư quả thật là như vậy, nào là hỏa phượng, hỏa nha…..
An Nhạc kéo xuống đọc bình luận một hồi mới trở lại trò chơi, song khi trở lại, An Nhạc chấn động rồi, tên kia vẫn còn ở chỗ này miểu sát hồ ly, hắn rốt cục có bao nhiêu oán hận với đám hồ ly này vậy?
An Nhạc nhịn không được chạy đến trước mặt người nọ, ngẩng đầu nhìn hắn, đánh chữ nói
[Phụ cận] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Ta nói này bằng hữu, ngươi có thể cho ta đánh mấy cái để giao nhiệm vụ không?
Cô không tin mình đã làm tới như vậy mà hắn còn không thấy, trừ khi hắn bị mù? Hoặc người không có ở đây, mở acc ra treo máy!