Đập vào mắt là một gian phòng đơn giản nhưng cũng rất phong cách, một bên là cửa sổ sát đất rất lớn có thể nhìn thấy rõ cảnh sắc bên ngoài, còn Cố luật sư đang ngồi sau bàn dài cúi đầu làm việc, vẫn chưa ngẩng đầu lên khỏi chồng tài liệu. An Nhạc rất biết điều đứng yên một chỗ đợi vị luật sư đại nhân này hoàn thành việc quan trọng của hắn.
Cố Tử Mặc ngồi trên ghế cảm thấy buồn cười, hắn rất mong đợi xem khi cô nhìn thấy hắn sẽ có phản ứng gì? Hắn đóng tài liệu lại, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời tia lửa bay tán loạn.
An Nhạc trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt đó, đầu óc liền trống rỗng, nếu như định lực của cô không đủ nhất định sẽ chỉ vào hắn kinh hoảng nói một câu “Anh, anh, anh…… sao lại là anh?…….” Cũng may định lực của cô cũng coi như không tệ, cho nên khóe miệng của An Nhạc chỉ giật giật mấy cái, ở trong lòng phun trào: Không phải đâu mà, thật sự là hắn sao?
An Nhạc cũng đã từng tưởng tượng qua ông chủ của mình phải như thế nào, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ là hắn.
Đôi mắt của Cố Tử Mặc khẽ nheo lại, quang minh chính đại đánh giá An Nhạc, sau đó khẽ mỉm cười, như bình thường chào hỏi “An Nhạc, chúng ta lại gặp mặt.”
An Nhạc không thể nào nặn ra được một nụ cười, tình hình này muốn cô nghĩ như thế nào đây? Đúng lúc? Rất hiển nhiên đây không thể nào là đúng lúc được, suy nghĩ một chút là có thể biết được đây chính là chủ ý của hắn, hắn muốn cô tới nơi này làm việc, nhưng nếu suy nghĩ này là thật, như vậy biểu thị người này có ý với cô.
Mấu chốt là ở chỗ này, một người chỉ tình cờ gặp cô ba lần, hơn nữa còn là tinh anh xã hội mà lại có ý với cô, An Nhạc nghĩ có phải bản thân quá mức tự mình đa tình không? An Nhạc tự thấy mình cũng không phải mỹ nhân khuynh thành trong tiểu thuyết ngôn tình, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là thanh tú thôi.
Cố Tử Mặc nhìn cô cúi đầu không nói gì, nhíu mày hỏi “Sao vậy? Nghĩ đến chuyện phải làm nhân viên của tôi nên mất hứng?”
An Nhạc ngẩng đầu, vội vàng xua tay nói “Không có, chỉ là hơi ngoài ý muốn, không nghĩ tới lại là anh.”
Cố Tử Mặc nhìn bộ dáng thận trọng của cô cũng rất muốn cười, người trước mặt cùng với cô nàng hung hăng trong trò chơi thật sự khác xa, cho nên hắn cũng giả bộ như vậy, khóe miệng mỉm cười nói một câu hai ý “Chuyện em không nghĩ tới vẫn còn rất nhiều.”
Hmm? Hắn nói cái gì vậy? An Nhạc còn đang kinh ngạc nhìn cái người gọi là Cố Tử Mặc này, hắn đã đứng lên, bắt đầu nói vào trọng điểm.
“Đi thôi, ra ngoài.”
An Nhạc ngoan ngoãn đi theo hắn ra ngoài.
“Mọi người dừng công việc lại một lát.” Cố Tử Mặc vừa nói chuyện, tầm mắt bốn người trong phòng đều nhìn về phía này, mang theo hứng thú dạt dào.
Cố Tử Mặc tiếp tục nói “Giới thiệu một chút, đây là An Nhạc, cô ấy mới tới, đảm nhiệm chức vụ thư ký.”
An Nhạc lập tức hướng về mọi người gật đầu mỉm cười, bốn người như trước cười đáp lại.
Cố Tử Mặc chỉ vào một vị trí cách phòng làm việc của hắn khá gần, nói “Đó là bàn làm việc của em.”
An Nhạc gật đầu.
Cuối cùng, Cố Tử Mặc nói một câu tổng kết “Như vậy, hoan nghênh em gia nhập sở sự vụ của chúng tôi.”
Vì để biểu hiện thái độ làm việc chăm chỉ, An Nhạc lập tức đáp vô cùng vang dội “Tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt.”
Song, mấy lời này An Nhạc nói chưa được bao lâu, cô liền lĩnh hội được lời nói của mình vô cùng thừa thải, cô muốn làm việc tốt thì đầu tiên là phải có việc để làm có đúng hay không? Nhưng mà ở đây hoàn toàn không có gì cần cô làm.
Bên Cố đại luật sư có bốn người, tính luôn hắn nữa là năm, phòng bên kia có một luật sư và hai trợ lý, như vậy là 8 người, thêm chị gái tiếp tân nữa, tổng cộng chín người.
Theo như cô quan sát từ lúc đến đây tới bây giờ, chín người này căn bản đã đủ.
Cô đến, hình như hơi dư thừa.
Giảng viên hướng dẫn nói với cô nơi này thiếu một thư ký, nhưng An Nhạc thấy hình như đâu có thiếu? Mãi cho đến buổi trưa trước khi tan sở, An Nhạc cũng chỉ photo vài tập tài liệu, mà cái này là do cô chủ động đòi làm chứ không phải người khác giao, thật vất vả mới đợi được người ta sắp xếp công việc, thế nhưng lại là Cố Luật sư bảo cô gọi thức ăn cho hắn.
An Nhạc đối với mấy cái nhà hàng ở quanh đây vẫn chưa quen thuộc lắm, vậy mà Cố Tử Mặc chỉ nói với cô hắn thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, sau đó lập tức cúp máy, cũng không nói cho cô biết rốt cuộc phải đến chỗ nào mới đặt được mấy món hắn thích, lỡ như hắn đặc biệt thích nhà hàng nào đó coi như xong.
An Nhạc cầm lấy tờ giấy vừa mới ghi chép lại, chỉ đành đi hỏi một vị đồng nghiệp nữ khác, đồng chí Lục Hân.
Lục Hân dùng vẻ mặt bối rối nói “Cái này không rõ lắm, cơm trưa của Boss chưa bao giờ bảo bọn chị đặt, hay là em hỏi Boss đi.”
An Nhạc buộc lòng phải gọi cho hắn lần nữa, kết quả hắn trả lời một câu “Vừa rồi tôi không nói cho em biết?”
An Nhạc thiếu chút nữa hộc máu bỏ mình, chứng bệnh hay quên của hắn nặng tới như vậy sao? Hay là mắc chứng si ngốc của người già, lời vừa mới nói lại không nhớ rõ? Lại còn dám dùng giọng điệu đương nhiên như vậy, cô hít sâu một hơi, ổn định tâm tình “Không có”
Cố Tử Mặc đọc hai số điện thoại, sau đó nói “Đây là hai nhà hàng tôi thường đến, nếu như em có đề cử khác tốt hơn cũng được, chỉ cần không có những món tôi không thích.”
“Được, tôi biết rồi.”
Sau khi An Nhạc cúp điện thoại, lúc đặt đồ ăn cho Cố Tử Mặc cũng thuận tiện gọi một phần giống như vậy, kết quả sau khi ăn xong cô chép chép miệng, chỉ có một cảm giác: những món hắn thích ăn cũng chẳng có gì đặc biệt, vừa bình thường mà còn đắt như vậy.
Sau khi ăn xong, An Nhạc loay hoay trên máy tính, có chút không yên, cô không biết có nên đi hỏi Cố Tử Mặc vấn đề liên quan đến công việc của mình không?
Do dự một lúc lâu, An Nhạc rốt cuộc đi gõ cửa phòng hắn.
Cố Tử Mặc nghe nguyên nhân của cô, sau đó nói “Mấy ngày hôm trước vừa xử lý rất nhiều việc, cho nên thời gian này cũng không quá bận, vì vậy em có thể tùy ý sắp xếp thời gian, muốn học bài hay chơi máy tính đều được, tùy em.”
Hmm? Đãi ngộ tốt như vậy? Không phải chứ?
An Nhạc có một loại cảm giác nhặt được bánh từ trên trời rơi xuống, trong mắt cô, hình tượng của Cố Tử Mặc trở nên vô cùng to lớn, thành một pho tượng thần, hơn nữa còn óng ánh kim quang.
An Nhạc rất muốn yên tâm thoải mái tiếp nhận, cơ hội tốt như vậy không phải lúc nào cũng có đâu, nhưng cô vẫn vô cùng căng thẳng hỏi “ Như vậy hình như không được tốt lắm.”
“Dù sao em chỉ thực tập mấy tháng, đến lúc đó tôi đóng cho em một con dấu là được.”