- Anh là ai ? - Nhân liếc Yun
- Im đi con khốn ! - Giọng Yun trầm xuống
- Anh buông người ta ra đi ! Người ta là con gái mà ! - Thư hoảng hốt
- Đúng rồi ! Buông người ta ra đi ! - Nhi hùa theo
Hắn nhìn nó , nở nụ cười hiền hoà ! Nó nhìn thấy nụ cười đó rồi nhưng tại sao nó cảm giác lòng đau nhói đến thế này ! Đó chẳng phải là nụ cười mang đến cho nó niềm vui sao ? Vậy tại sao nó lại đau đến thế này ?
- Xin lỗi vì đã làm mày buồn ! Có lẽ do chúng ta còn quá nhỏ và không kiểm soát được tình cảm của riêng mình nên đã chọn sai ! Và cũng cảm ơn mày , hôm nay mày đã cho tao biết rằng người tao thích không phải là mày ! - Hắn nói
- Không có gì ! Chuyện thường tình thôi mà ! - Nó mỉm cười
Nụ cười chứa đầy niềm đau và nước mắt , người không bao giờ nhận ra là hắn ! Nó luôn cười trước hắn , luôn là hàng ngàn lớp mặt nạ và không ai biết đâu là thật !
- Nếu được , hãy làm bạn của nhau ! Không bao giờ chia cắt , được chứ ? - Hắn nói
- Được ! Không bao giờ chia cắt ! - Nó gật đầu
Yun nhìn nó tay bóp càng chặt tay Nhân lại , sự giận dữ in hằn trên màu xám khói mù mịt !
- Anh bỏ người ta ra đi ! - Vân chạy tới đẩy Yun
Yun bị người khác chạm vào , Yun ghét nhất cảm giác này ! Buông Nhân ra rồi dùng bàn tay đó bóp chặt cổ Vân khiến mọi người hốt hoảng . Hắn quay lại nhìn Yun rồi kéo nó ra phía sau lưng mình :
- Lui ra , nguy hiểm ! - Hắn nói
- Nguy hiểm ? - Nó trầm giọng
- Đừng đến gần ! Tao sẽ không để có chuyện gì xảy ra với mày ! - Hắn kiên quyết
Mọi người lui ra xa khỏi chỗ Yun đứng , Anh và mọi người nghe tiếng nháo nhào liền quay lại và thấy cảnh tượng kinh hoàng , các phụ huynh cũng vậy . Mọi người chạy tới , Ngọc nhìn sang và thấy nó đang được hắn che chở , huých tay TA ! TA chau mày khi thấy cảnh đó :
- Tại sao lại ở đây ? - TA hỏi
- Mày quên hắn là ai à ? - Ngọc nói
- Giờ làm sao ? - TA lo lắng
- Nhìn vẻ mặt con kia có lẽ là làm bạn rồi ! Đồ ngốc ! - Ngọc thở dài
TA quay sang nhìn nó rồi nhìn Yun , Vân đang vùng vẫy trên bàn tay rắn chắc của Yun . Yun chẳng quan tâm đến cái chết của cô bé trên tay , khuôn mặt tàn khốc , lạnh lùng đến đáng sợ , đôi mắt màu xám khói hằn lên sự giận dữ !
- Yun , bỏ cô bé xuống ! - Ba Yun nói
- Đừng nghĩ tôi không biết các người đang làm gì ! Đến đây là lựa chọn sai lầm rồi ! - Yun nói với Vân
- Yun , bỏ xuống đi ! - Key lo lắng
- Đừng nói nữa ! Nó không nghe đâu ! - Cen nói
- Bây giờ làm sao ? - Kai lo lắng
- MỌI NGƯỜI HÃY VÀO SẢNH PHỤ ! CHÚNG TÔI CÓ CHUYỆN CẦN THÔNG BÁO ! - Ken la lớn
Khách mời trong buổi tiệc nghe thế liền di chuyển vào sảnh phụ theo lời Ken , trong sảnh chính chỉ còn những người có liên quan ! Hắn chau mày nhìn Yun rồi quay sang nó :
- Đi thôi ! - Hắn nói
- Không đâu ! - Nó nói
Lách người ra khỏi hắn , từng bước chân nhẹ nhàng bước lại gần Yun , mọi người như nín thở lại xem từng hành động của nó ! Nhân cùng đám của Thư đang run rẩy đứng nhìn người bạn của mình !
- Như , đừng bước tới ! - Ngọc hét lên
Nó bỏ ngoài tai những lời nói đó , bước tới trước mặt người con trai đang nổi cơn thịnh nộ kia , Yun liếc mắt sang nó !
- Em biến ra chỗ khác đi ! Ở đây không có việc dành cho em ! - Yun nói
Nó chẳng nói gì , đụng lên tay của Yun rồi từ từ kéo xuống ! Yun như bị điều khiển làm theo nó , thả Vân xuống , chậm một tí nữa thì Vân đã chết rồi . 2 khuôn mặt vô hồn , 2 đôi mắt tàn khốc đối diện nhau , không một tiếng động nào phát lên trừ tiếng ho vật vã của Vân ! Yun gạt tay nó rồi quay lưng bước đi chẳng nói câu nào !
- Mau kêu người đem mấy con nhỏ này xuống tầng hầm ! - Ken nói với Ngọc
- Vâng ! - Ngọc trả lời
Hắn bước tới đứng bên cạnh nó rồi thở dài :
- Không sao chứ ? - Hắn hỏi
- Không sao ! - Nó nói
- Ồ ! Đây chẳng phải là con trai của Ông Phạm đây sao ? Thật xin lỗi vì để cháu chứng kiến chuyện không hay ! - Ba Key bước tới
- Vâng không sao đâu ạ ! - Hắn cười
Mọi người bước tới , Ngọc kéo nó lại đứng kế mình , Anh đứng kế bên nó :
- Nè , không sao chứ ? - Ngọc hỏi
- Không sao ! - Nó trả lời
- Nhóc con , em ổn chứ ? - Anh hỏi
- Em sao ? Không ổn chút nào ! - Nó cười
- Cháu với Như đây là bạn bè sao ? - Ba Ken hỏi
- Vâng ! Chúng cháu là bạn thân ! - Hắn trả lời
Chữ bạn như nhát dao đâm vào nó , khẽ nhếch môi cười nhạt rồi cũng tắt đi ! Mọi người di chuyển lên sảnh phụ nơi khách mời đã được chỉ định ! Giống như lúc đầu , nhộn nhịp và ồn ào ! Tụi nó cũng vào bàn ngồi nhưng chỗ của Yun lại trống đi , lúc này ba Ken bước lên cầm micro :
- Chuyện xảy ra ban nãy chỉ là hiểu lầm ! Xin lỗi mọi người ! Hôm nay là buổi tiệc để chúc mừng năm mới , mong mọi người hãy cùng chung vui với chúng tôi ! - Ba Ken nói
- * CLAP CLAP CLAP ....*
- Ban nãy cậu Phong có nói là có chuyện cần thông báo ! Là chuyện gì vậy thưa ông Bạch ? - 1 phóng viên nói
- À vâng chuyện này thì xin mời ông Trương ! - Ba Ken nói
Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên , Ba Key bước lên thay , cầm micro với nụ cười ôn hoà trên môi , tiếng xì xầm tắt đi và sự im lặng bao trùm !
- Hôm nay , nhờ bữa tiệc của ông bạn già này , tôi muốn công bố với mọi người một chuyện ! - Ba Key cười
- Như , bước lên đi ! - Ngọc ngồi kế nó nói
- Bình tĩnh đi ! Không sao đâu ! - Anh cười
- Cứ như bình thường thôi ! - Pin nói
- Em biết rồi ! Không sao đâu ! - Nó cười
Đứng lên bước về phía chỗ ba Key đang đứng , các phóng viên bắt đầu chú ý vào nó ! Đứng kế bên Ba Key , vẻ mặt hiền hoà , dịu dàng , môi mỉm cười !
- Như mọi người thấy , đây là cô con gái của tôi ! - Ba Key nói
Sau câu nói đó , mọi người bắt đầu nhốn nháo , các tay phóng viên chụp ảnh tới tấp , nó dùng một cánh tay che mắt lại bởi ánh đèn flash !
- Thưa ông , chuyện nào là sao ạ ?
- chẳng phải ông nói chỉ có 1 người con sao ?
- Đây là con nuôi ạ ?
- Bla....bla....
Các phóng viên hỏi tới tấp , ba Key vẫn bình tĩnh trả lời , nó bị ánh đèn Flash làm chói mắt nên phải dùng tay che lại ! Key lúc này bước lên , kéo nó ra phía sau mình để tránh những tay săn ảnh kia :
- Đây là cô em gái cưng của tôi ! Mong mọi người đừng làm em ấy khó chịu ! - Key cười
- Anh 3 , không cần phải thế đâu ! - Nó đứng phía sau nói
- Sao lại không ? - Key quay lại
- Anh đúng là đồ trẻ con ! - Nó nói
- Vâng tôi không trẻ con bằng cô đấy ! - Key cười
- Chúng tôi sẽ mở buổi party để nói rõ về việc này ! - Ba Key nói
Key nhanh chóng đưa nó rời khỏi chỗ đó và ngồi về chổ cũ , vừa ngồi xuống nó liền thở phào nhẹ nhõm :
- Đúng là nhây mà ! - Nó nói
- Dư luận là thế đó em ! - MC cười
- chứ gì nữa ! Chuyên gia bới móc chuyện người khác ! - Kino nói
- Kino vừa mới gặp rắc rối hồi tháng trước đấy ! Lên trang nhất nhá ! - Ngọc hứng khởi
- Hót quá hót ! - TA cười
- Lần này là Như đứng nhất nhé ! Vụ này chấn động toàn thế giới ! - Kai tiếp lời
- Mà khoan ! Tên Yun đâu rồi ? - Cen nói
Nó nhìn sang chỗ Yun , tên này đi đâu mất rồi ! Nghĩ đến nó liền thở dài mệt mỏi , đứng lên :
- Em đi vệ sinh chút ! - Nó nói
- Để tao đi chung ! - Ngọc nhìn nó
- Không cần ! Gắn tai nghe với dây chuyền làm gì thế ! - Nó cười
Quay lưng rời khỏi buổi tiệc , nó mở cửa đi tìm nhà vệ sinh nhưng cái căn biệt thự này còn bự hơn cái trường nữa == ! Nó cười nhạt rồi bước thẳng lên tầng cao nhất , tầng này là phòng của Ken , Bi nên không ai dám bước vào . Bước tới khung cửa sổ , mắt nhìn những bông tuyết đang rơi , nó lại suy nghĩ đến những lời hắn nói . Từng câu , từng chữ như hàng ngàn nhát dao đâm vào tim nó ! Rồi khoé mắt nó cay , nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt .
Nó có hàng ngàn lớp mặt nạ , đeo theo từng trường hợp ! Lúc đó nó có thể giữ lại nhưng lại không làm được ! Nước mắt thi nhau chảy dài trên khuôn mặt , nó lúc này trông thật đáng thương . Nó sẽ chẳng để ai thấy được cả vì nếu họ có thấy được thì nó sẽ mỉm cười như không có chuyện gì cả . Đưa tay đặt lên tấm kính , nó có thể cảm nhận được bên ngoài đang lạnh như thế nào ! Cũng giống như tim nó , lúc này đang đau như thế nào ! Nó lừa dối tất cả mọi người , kể cả bản thân rằng mình hết thích hắn nhưng ngược lại thì ở một góc nào đó trong tim , hắn luôn tồn tại ! Nó nhốt hắn cùng với kỉ niệm vào đó , lấy chìa khoá và giữ thật chặt ! Đưa tay chùi đi những giọt nước mắt nhưng càng gạt đi thì chúng lại càng chảy , nó khóc nức nở , vỡ oà như một đứa trẻ !
- Tại sao khi tôi nhìn thấy em lại là lúc em buồn nhất nhỉ ?
Tiếng nói của một ai đó khiến nó quay ngoắt lại , Yun đang đứng ở bên kia hành lang với vẻ mặt bất cần , tay cầm chiếc áo vest đen , áo sơmi trắng bên trong mở 2 nút trên , tay áo được kéo lên ! Yun bước tới trước mặt nó :
- Tại sao em lại khóc ?
- Anh quan tâm làm gì ?
- Tôi cũng chẳng biết !
Yun cười nhạt rồi nhảy lên bờ tường sát khung cửa sổ ngồi ! Cả 2 đều im lặng , đều nhìn về một thứ , tuyết trắng tinh khôi . Tuyết rất đẹp và cũng rất lạnh , ngày hôm nay tại nơi xứ người , tuyết đã mang người nó thương đi mất rồi !
- Tại sao lại để người đó đi ?
- Nếu niềm đau ở tôi đánh đổi được hạnh phúc ở người đó thì cứ lấy hết đi !
- Vậy thì em để người đó đi như thế ?
- Chỉ cần nhìn được nụ cười đó nhưng khi thấy thì đau nhói ở tim !
- Vậy là em nhường người đó !
- Không phải là nhường ! Mà là buông ! Dù gì hắn ta cũng không còn thích tôi , vậy thì hãy để tôi ôm hết những đau thương cùng kỉ niệm đó ! Thời gian sẽ làm lành vết thương !
- Nhưng không phải lúc nào thời gian cũng là câu trả lời ! Vết thương ngoài da có thể lành còn vết thương lòng thì không thể !
- Sẽ lành thôi !
- Em đừng ngoan cố , nước mắt nói lên tất cả !
Yun quay sang nhìn , đôi mắt đỏ hoe lên vì khóc ! Nó im lặng nhìn xa xăm , có lẽ lựa chọn của nó là đúng , ít nhất là với nó !
- Chiếc lắc đó , em còn đeo không ?
- Còn !
Yun nhảy xuống đứng trước mặt nó , con búp bê đã bị đánh mất trái tim cùng với linh hồn ở trước mắt Yun ! Lấy áo vest khoác cho nó rồi ôm nó vào lòng thật chặt :
- Chiếc lắc là món quà dành cho em !
Đọc nhanh tại Vietwriter.com