Vấn Đạo môn quá to lớn, Nhất Kiếm phái to lớn là thế nhưng cũng chỉ là một phân nhánh nhỏ thuộc một trong năm mạch của Vấn Đạo môn. Nếu cậu thể hiện ra thiên phú và tốc độ tu luyện quá khủng bố sẽ khiến cho các Thánh Hiền chú ý, lúc đó mọi việc sẽ không đơn giản nữa.
Nhưng nếu dựa theo tốc độ tu luyện bình thường thì lại mất quá nhiều thời gian…
Nhân loại tu hành bảy đại cảnh giới
Nhân Lộ cảnh, Địa Linh cảnh, Thiên Nhân cảnh, Hoàng Đạo cảnh, Huyền Cực cảnh, Chân Tiên cảnh, Thánh Nhân cảnh.
Mỗi một cảnh giới yêu cầu thời gian tu luyện hàng chục năm càng về sau càng khó khăn, đến Chân Tiên cảnh thì đã không thể dùng thời gian dài để hình dung nữa, Sát Diệt chân tiên đã tu luyện hàng triệu năm mà vẫn chưa có được một bước tiến nào.
Hạ đứng nơi mỏm núi hưởng thụ cơn gió mang theo tiên khí thơm mát dịu nhẹ.
Ánh mắt cậu bao quát hàng nghìn dặm và sâu thẳm như trời đêm. Vô số luồng suy nghĩ chạy qua đầu Hạ, phải làm thế nào?.
Chấp nhận quá trình tu luyện và từng bước đi lên là điều ngu ngốc, chẳng việc gì cậu phải làm điều đó trong khi bản thân đã là một bị siêu cấp Chúa Tể hay tương đương với Chân Tiên cảnh tối cao.
Nhanh chóng mạnh lên sẽ gây chú ý.
Làm cái việc từng bước tu luyện lên là ngu ngốc!.
Muốn quá vỡ cái thế cân bằng hoàn hảo giữa các thế lực và quấy cho đất nước nơi đây hỗn loạn lên thì cậu phải dùng thời gian dài dòng để thực hiện. Đó không phải là việc nôn nóng có thể thực hiện
Hạ thở dài và bước đến khu nhà trọ dưới chân núi, nơi những người đến tham gia khảo hạch trú ngụ.
Đi đến cửa bỗng nhiên cậu phát hiện một thiếu niên thanh tú bị đạp lăn ra ngoài, bên trong kèm theo vô số tiếng chê cười khinh thường.
Hạ kinh ngạc nhìn thiếu niên và mỉm cười, điểm đột phá vấn đề đây rồi.
...
Thiếu niên gượng người đứng lên thì lại bị một tên cao lớn bước đến đã vào bụng rồi bay đụng vào gốc cây gần đó.
-Sỉ nhục của gia tộc họ Dương, thứ phế thải như mày có tư cách gì mà đến tiên môn tầm đạo, cút về đợi chết già không hay hơn à.
-Ha ha ha…
Hạ bước vào trong quán và hỏi tiểu nhị
-Chuyện gì đang diễn ra?.
Tiểu nhị thấy người hỏi chuyện là một vị công tử tuấn mỹ bất phàm, ăn mặc quý phái nên cúng kính giải thích căn nguyên.
Thiếu niên bị đánh là Dương Lam con trai của Bá Vi Hầu - Dương Chân, hắn vốn từng là niềm kiêu ngạo của Dương gia Minh Nguyệt thành, bốn tuổi đã có thể đạt đến Luyện Thể bảy đoạn, hắn và tiểu thư Lam Linh gia môn đăng hộ đối có hôn ước.
Sau khi Dương Lam lên mười tuổi thì đã đạt đến Luyện Thần chín đoạn chuẩn bị bước vào Địa Linh cảnh, chỉ là không biết vì lý do gì mà chỉ trong một đêm toàn thân chân khí bị phế đi, rơi xuống cảnh giới trở thành phế vật.
Lam Linh gia tộc không thể nào cho phép Lam Linh Tuyết cưới một tên phế vật như thế nên Trung Cung Hầu - Lam Linh Đại Mạc đã đến Dương gia từ hôn khiến Dương Chân tức giận đến thổ huyết.
Dương gia trong suốt 6 năm đã tìm đủ mọi cách, dốc toàn bộ nguồn lực để khôi phục cho Dương Lam nhưng hoàn toàn vô dụng, Dương Lam trèo đèo lội suối hơn 9000 dặm từ Minh Nguyệt thành đến đây để tần tiên vấn đạo hy vọng khôi phục cảnh giới.
Người đánh Dương Lam là con trai cả của Bình Đông Hầu – Hoàng Cực tên là Hoàng Cao, hắn ái mộ Lam Linh Tuyết nên đánh Dương Lam để thể hiện bản lĩnh, khi Dương Lam còn là nhân trung chi long của thành Minh Nguyệt thì Hoàng Cao bị ép đến không có nước để thở, hiện giờ hổ lạc đồng bằng ắt phải gặp cảnh chó khinh.
Tiểu nhị kể đến đây thì cũng hơi bất bình thay cho Dương Lam, nhưng cũng chỉ là bất bình thôi, những người bình thường như hắn không thuộc về thế giới này.
…
Hạ nghe tất cả mọi việc rồi mỉm cười nhìn vào ánh mắt kiên cường bất khuất của Dương Lam. Một tên thú vị, cậu nhìn ra được căn nguyên khiến Dương Lam bị mất đi chân khí. Hạ bước về hướng bên này.
Dương Lam lặng người chịu đòn không lên tiếng, ánh mắt hắn nhìn vào người thiếu nữ tuyệt mỹ trong góc quán trọ đang dùng bữa, ánh mắt nàng không hề liếc mắt hắn lấy một lần.
Nhớ khi xưa hắn còn là tuyệt thế thiên tài của thành Minh Nguyệt thì nàng hay đi theo sau hắn gọi Dương ca ca, hiện tại người rơi khỏi đám mây thì nàng lại liếc hắn đầy thương hại, nàng chính là hôn thê có hôn ước với hắn – Lam Linh Tuyết.
-Cam lòng chịu nhục mãi như thế hả?.
Một giọng nói trong trẻo vang lên mang theo ma tức dụ hoặc phiêu đãng truyền đến, tất cả mọi người hơi sững lại bởi biến cố bất ngờ và ngoái nhìn kẻ lên tiếng.
Một thiếu niên có dung mạo thanh tú tuyệt luân, ánh mắt và nụ cười ấm áp như nắng xuân, mái tóc đen tuyền dài quá eo tùy ý thả tung bay, thân hình thon gầy nhưng phiêu dật, tuyết y tung bay tựa tiên nhân.
Hoàng Cao nhìn kẻ mới đến thì cẩn thận hỏi:
-Ngươi là ai?.
Hạ thản nhiên không để ý mà bước đến bên Dương Lam nói:
-Cam lòng nhìn kẻ từng dưới chân mình nay dẫm lên mình, cam lòng nhìn cha già đau khổ thất vọng, cam lòng sao?..
Thanh âm phiêu đãng mang theo vô tận mê hoặc nhiếp lấy tâm hồn Dương Lam. Hắn gào lên:
-KHÔNG CAM LÒNG!... LÀM SAO CÓ THỂ CAM LÒNG!....
Bao nhiêu oán khí tích lũy bấy lâu theo tiếng gầm như dã thú của hắn thoát ra ngoài, Dương Lam sực tỉnh lại và cảm thấy tâm thần thanh thản nhẹ nhàng, nhìn thiếu niên mỉm trước mắt vẫn đang mỉm cười ấm áp thì hắn gượng dậy thân thể. Hạ vươn tay đỡ lấy Dương Lam.
-Một tiếng điểm nỗi lòng, đa tạ vị huynh đài đã khai sáng cho ta, Dương Lam sẽ nhớ kỹ ân đức lần này.
Hoàng Cao bị vứt một bên thẹn quá hóa giận chỉ vào mặt Dương Lam nói:
-Ai cho thằng phế vật mày đứng lên, tao đã cho chưa hả?..
Dương Lam lúc này bỗng nhiên cảm thấy thương hại Hoàng Cao, ánh mắt cậu nhìn Hoàng Cao như nhìn một con chó điên đang sủa lung tung.
Những ý nghĩ chịu nhục chờ ngày báo thù trong cậu lúc trước khiến Dương Lam hơi bật cười mình ngây thơ, kẻ mang trái tim của cường giả luôn khinh thường những thứ này. Cậu thản nhiên nói:
-Là con giun thì sẽ chỉ mãi là giun đừng mong ngày hóa rồng, là rồng thì cho dù có lên có xuống thế nào cuối cùng vẫn sẽ là rồng,… Hoàng Cao ngươi có dám quyết đấu với ta và ngày này năm tới hay không?!.
Hoàng Cao bị ý chí cương nghị của Dương Lam dọa cho mặt mũi trắng bệch lui về sau. Hắn gầm lên:
-Ta xử mày ngay tại đây luôn, thứ phế vật mày có tư cách gì mà đòi quyết đấu với tao?...
Hắn vung nắm đấm nhanh như chớp bay về hướng đầu Dương Lam bằng sát chiêu. Bổng nhiên trời đất quay cuồng trước mắt Hoàng Cao sau đó mắt hắn tối sầm mất đi ý thức.
Hạ không biết từ lúc nào đã nắm lấy đầu hắn ấn mặt Hoàng Cao vào mặt đất tạo thành một hố to bê bét máu.
Lam Linh Tuyết trong quán trọ vẫn luôn quan sát mọi việc xảy ra nhưng nàng không thể thấy thiếu niên áo trắng ra tay lúc nào, tốc độ của thiếu niên này nhanh đến khủng bố.
Hạ đứng lên dùng một đạo thần thông nhỏ tạo thành dòng nước rửa hai tay như đã chạm vật gì rất ghê tởm vậy.
Cậu xoay người mỉm cười đối với Dương Lam:
-Thất thố rồi, tay chân ta tự hành động khi thấy có chó dại chạy loạn, mong Dương Lam huynh đừng trách.
Ác Ma!...
Mọi người ở đây đều rùng mình ớn lạnh vì hành động của tên thiếu niên này. May mắn là Hoàng Cao đã ngất đi nếu không ắt hẳn hắn sẽ ói máu mà chết vì câu nói vừa rồi.
Dương Lam nghiền ngẫm nói:
-Vậy ra huynh đài là một tu sĩ Luyện Thần đoạn, thật là không nhìn ra huynh đài ẩn dấu sâu như vậy.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, Luyện Thần đoạn, ai cũng nhìn được niên kỷ thiếu niên này còn trẻ hơn cả Dương Lam, Quái vật!.
Tên Dương Lam kia cũng không phải hạng vừa, tuy rằng đã rơi mất cảnh giới nhưng nhãn lực không phải kẻ tầm thường, dù sao Dương Lam cũng đã từng là Luyện Thần đoạn đỉnh cao đã nửa bước Địa Linh cảnh, nếu một khi rồng lại thăng thiên thì ai có thể nói trước.
Hạ xoay người nói:
-Hy vọng được cùng Dương huynh đàm đạo!.
-Vui lòng.
Hai người bước vào quán trọ và lựa một vị trí thoáng đãng gần cửa sổ trên lầu bắt đầu gọi món.
Đúng lúc này một chuỗi bước chân uyển chuyển vang lên, âm thanh như hoàng yến vọng lại:
-Không biết tiểu muội có thể cùng đàm đạo với các vị huynh trưởng.
Dương Lam nâng chén trà nhíu mày. Người đến là Lam Linh Tuyết.