• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Vy giật mình, mắt cô ngấng nước nói:” Em chỉ muốn cùng anh đến bệnh viện thăm chị Yến thôi mà.”


_Tôi xin lỗi, đi thôi.


Hai người chạy ra xe của Hải Vy, cùng nhau đến bệnh viện xem tình hình của cô ra sao. Ông Hoàng Ân và bà Kim Ngân chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối, họ vừa bất ngờ vừa cảm kích cô gái đã liều mình cứu con gái của họ, nên họ cũng không chậm trễ liền chạy theo xe của Hải Vy đi đến bệnh viện.


Có 1 người siết chặt tay thành nắm đấm nghiến răng ken két gằng giọng:” Hải Vy, xem như lần này mày may mắn nhưng tao chắc chắn sẽ không có lần sau đâu.”


Ngọc Ly tức giận bỏ về và trong đầu cô ta lại tiếp tục vạch ra 1 kế hoạch đen tối khác:” Hải Vy nếu như mày thích thằng kia như thế thì tao sẽ cho mày biết cảm giác người mày yêu bị người khác cướp mất là như thế nào…hahaha?”


(@)


Bệnh viện


Cả người Bách Kỳ bây giờ chỉ toàn là máu, máu của người con gái hắn quan tâm, hắn không thể xác định được bây giờ mình đang muốn gì, lý trí thì bảo phải đi tìm người con gái năm xưa, nhưng con tim hắn lại không nghe lời mà hướng về cô gái nhỏ đang nằm trong phòng cấp cứu kia. Lúc nhìn thấy cô nằm bất động trên vũng máu, cả người hắn lạnh toát, trong lòng lại dâng lên 1 cảm giác sợ hãi, hắn sợ nếu như cô mất đi không còn bên cạnh hắn nữa thì Hắn phải làm sao đây?
Nhất Thiên bên cạnh tâm trạng cũng bồn chồn lo lắng không thôi, nhưng so với hắn thì không bằng, tuy rằng anh biết cô có cảm tình với anh nên mới giữ ví của anh làm tín vật, nhưng tim anh thật sự rất nhiều ngăn, anh chưa xác định mình có thể chung thủy với cô hay không? Lúc đầu anh vì cảm thấy cô thú vị nên mới sinh ra cảm giác thích cô, nhưng toàn tâm toàn ý yêu 1 người thì anh chưa nghĩ đến… Haizzzz anh cũng từng muốn hét lên hỏi ông trời :”Tại sao lại cho anh 1 vẻ đẹp trai cuốn hút như vậy, khiến cho bao nhiêu người phải yêu anh ngay từ lần đầu gặp gỡ phải điêu đứng vì anh như vậy, tội danh này anh thật sự không muốn gánh lấy chút nào.” (Con quỳ… con lạy tía ….Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này mà tía còn tâm trạng để tự sướng được, ai giữ đĩa bay của ổng, làm ơn trả lại cho ổng gấp giúp với,)
Khuôn mặt Duy bây giờ cũng đang rất căng thẳng, cậu đang tự trách bản thân mình rất nhiều, nếu không phải vì cậu thì cô đâu có xảy ra chuyện gì, tại cậu…là tại cậu…


Nhìn khuôn mặt Duy đang tự dằng vặt chính mình mà lòng Hải Vy đau xót không thôi, nhìn Duy lo lắng cho Hải Yến như vậy, cô đã hiểu mình là người đến sau rồi, nhưng lòng cô vẫn không kiềm được mà hướng về anh. Khuôn mặt của ông Ân và bà Ngân cũng thể hiện rõ sự lo lắng cho ân nhân của gia đình mình, bây giờ tất cả mọi người chỉ biết cầu nguyện cho Hải Yến tai qua nạn khỏi mà thôi.


Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, 1 vị bác sĩ cùng 1 y tá bước ra vẻ mặt họ thể hiện sự căng thẳng tột độ, vừa thấy bác sĩ Duy đã vội chạy lại hỏi:” Bác sĩ cô ấy sao rồi?”


_Bệnh nhân bị mất máu khá nhiều, mà hiện tại ngân hàng máu của chúng tôi đã hết loại máu này, xin hỏi :Trong tất cả các vị có mặt ở đây, vị nào có nhóm máu AB+ không?
_Tôi có/ Tôi có. Cả ông Ân và Hải Vy cùng lên tiếng.


_Ba, ba lớn tuổi rồi hiến máu không tốt đâu, ba cứ để cho con hiến là được rồi. Hải Vy lên tiếng ngăn cản ba mình, ba của cô đã già rồi mà con kêu ông hiến máu nữa, cô chỉ sợ còn chưa cứu được Hải Yến thì ba cô đã quy tiên rồi.


_Nhưng….


Ông Ân còn chưa kịp nói thì cô y tá đã nói chen vào:” Con gái của ngài nói đúng đó, mời cô đi theo tôi.”


Nói xong cô y tá dẫn Hải Vy đi đến phòng lấy máu, ông bác sĩ đang định đi vào phòng cấp cứu thì chớt nhớ ra gì đó, ông quay lại nói với ông Ân:


_À…còn cái này là của cô gái trong kia, vì cả người cô ấy đều có thương tích và đang làm phẩu thuật nên đeo trang sức không tiện, phiền ông giữ hộ giúp cô ấy, khi nào cô ấy tỉnh lại thì trả cô ấy giúp tôi.


Ông bác sĩ nói xong đi vào trong luôn, lúc này ông Ân nhìn vào lòng bàn tay của mình và rồi chân ông vô lực ngã phịch xuống ghế chờ, môi ông mấp máy:
_Hải…Hải Yến…
_Hải…Hải Yến…


Đôi mắt ông nhìn chăm chăm vào sợ dây chuyền bằng bạch kim có mặt hình cỏ bốn lá rất đẹp. Chính là tín vật năm xưa ông đã để lại cho vợ trước của mình mà tại sao bây giờ nó lại nằm trên người của cô gái kia, chẳng lẽ…chẳng lẽ…có thật là vậy không? Không phải ông đang nằm mơ chứ? Con gái của ông…đứa con gái mà cho dù ông dùng hết cả quãng đời còn lại để chuộc lỗi vận không đủ. Bà Kim Ngân ngồi cạnh ông, khi nghe thấy ông gọi 2 tiếng” Hải Yến ” trong vô thức, bà mới giật mình, đây chẳng phải là tên cuả con gái trước của ông sao? Cái tên Hải Vy cũng từ chữ lót Hải Yến mà ra, đôi mắt bà thoáng lên 1 nét dịu dàng, cuối cùng thì bà cũng có thể chuộc lại lỗi lầm ngày xưa của mình rồi, bà không hứa sẽ làm 1 người mẹ tốt vì bà biết đối với mỗi người thì họ chỉ có 1 người mẹ đã sinh ra họ mà thôi, nhưng bà hứa sẽ yêu thương con gái riêng của chồng mình như yêu thương Hải Vy vậy, huống hồ chi cô gái kia đã cứu con gái bà 1 mạng , cho dù người trong đó có phải là người chồng bà đang tìm hay không, nhưng bà chắc chắn 1 điều nếu cô gái này qua được cửa tử thần này, bà sẽ chăm lo cho cô suốt đời.


Giọng ông Ân như nghẹn lại, ông quay sang hỏi Bách Kỳ:” Triệu Tổng, cậu có thể cho tôi biết, cô gái bên trong tên gì được không?”


Bách Kỳ đang chìm đắm trong suy nghĩ nên không nghe thấy lời ông Ân nói, thấy vậy Duy mới lên tiếng trả lời :” Cô ấy tên Hải Yến.”


_Hải….Hải Yến…cậu chắc chắn không?


_Cháu chắc chắn? Duy gật đầu


_Vậy… Vậy lúc trước…Hải Yến đã ở đâu?


_Tụi cháu ở Thành phố B, rồi sau đó cô ấy vì có chuyện riêng nên mới bỏ đi, tụi cháu mới gặp lại gần đây. Duy trả lời, nhưng lại lưỡng lự không biết có nên nói chuyện cô muốn đi tìm ba của mình không, lỡ như Hải Yến không thích cho người khác biết thì sao ?


_Còn chiếc dây chuyền này, cháu có biết ở đâu mà Hải Yến có hay không?


_Cái này thì…thì..cháu nghe Hải Yến nói đây chính là tín vật duy nhất của ba cô ấy đã để lại trước lúc ra đi, Cô ấy nói muốn từ sợi dây chuyền này để tìm kiếm ba mình. Duy vô tư trả lời, theo cậu nghĩ gia đình ông Ân rất có thế lực nếu như nhờ ông ấy tim 1 người giúp chắc là sẽ nhanh chóng hơn , khuôn mặt ông Ân bây giờ rất hạnh phúc, cuối cùng thì ông đã hoàn thành ước nguyện của đời mình rồi, nhưng còn 1 chuyện ông muốn hỏi, ông xòe bàn tay phải của mình ra và hỏi Duy:


_Hải Yến trên tay có nốt ruồi son này không?


_Có ạ, và nó cũng nằm cùng với vị trí giống như bác luôn đó ạ. Duy cảm thấy, dường như cậu đã hiểu ra chuyện gì đó rồi, cậu tròn mắt nhìn ông hỏi:


_Bác tại sao bác và Hải Yến lại có nốt ruồi giống nhau như vậy? Không lẽ bác chính là….


_Đúng ta chính là ba của Hải Yến.


Ông Ân gật đầu, giọt nước mắt của người đàn ông đã đứng tuổi rơi xuống, như nói thay cho niềm hạnh phúc trong lòng ông lúc này.


_Không thể ngờ được, công nhận trái đất này tròn thật, cho dù đình đâu thì cuối cùng vẫn tìm thấy nhau. Duy mỉm cười nhạt nói, cậu không biết sau khi biết tin này phản ứng của Hải Yến sẽ ra sao, là vui mừng hạnh phúc hay đau đớn uất hận, nhưng cậu tin cô sẽ biết mình cần gì và muốn làm gì?


_Đúng vậy ta cũng không ngờ, ta cứ nghĩ còn lâu lắm mới tìm được con gái của mình. Ông Ân nở nụ cười hiền.


Từ nãy tới giờ Bách Kỳ ngồi bất động, cả người hắn như đình trệ lúc thấy ông Ân xòe bàn tay ra hắn đã giật mình không nghĩ tới Gen di truyền của ông lại mạnh đến như vậy, hắn gom lại tất cả các chi tiết mà Duy và ông Ân nói chuyện với nhau sâu chuỗi thành 1 đoạn ký ức nhỏ, tuy nói rằng là nhỏ nhưng những đoạn ký ức này đều là những ký ức quan trọng giúp hắn có thể đặt nghi vấn “Cô chính là cô gái năm xưa mà hắn đang muốn tìm.” hắn quay sang hỏi Duy:


_Lúc trước cậu sống ở Thành phố B?


_Ừ. Duy gật đầu


_Có gần trường cấp 3 ABC không?


_Có, chúng tôi ở gần đó luôn. Duy lại thành thật trả lời.


Hắn im lặng, hắn còn 1 câu hỏi nữa, nhưng hắn muốn nghe câu trả lời từ cô “Cô gái, em nhất định không được có chuyện gì, mau tỉnh lại để trả lời câu hỏi cuả tôi.”
Hơn 1 tiếng sau


Cuối cùng thì đèn phòng cấp cứu cũng vụt tắt, ông bác sĩ già bước ra trong vẻ mặt thoáng lên tia vui mừng, ông nói:” Ca phẩu thuật rất thành công, có thể ngày mai bệnh nhân sẽ tỉnh lại.”


Niềm hạnh phúc như vỡ òa, mọi người cùng nhau cười tươi cảm ơn ông bác sĩ, ngay cả hắn là người không biết cười mà ngay lúc này khóe môi cũng cong lên thành 1 vòng cung hoàn hảo ” Tôi biết em sẽ không làm tôi thất vọng mà.”


Trưa hôm sau…


Hải Yến nhíu mày tỉnh giấc, cả người cô đều băng bó khắp nơi, cứ cựa 1 chút là đau đớn đến ứa nước mắt. Cô dáo dác nhìn khắp căn phòng, rồi tầm mắt vô tình rơi vào người đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sopha gần đó, cô nói :” Tại sao Anh lại ở đây?”


_Chăm sóc em.


Hắn bỏ tờ báo xuống đi đến bên cạnh cô ôn nhu vuốt tóc cô hỏi: “Khỏe chưa? Còn đau ở đâu không?”
_Tôi… Thấy đột nhiên thái độ của hắn thay đổi, Hải Yến ngớ người không biết nói gì.


Cánh cửa phòng bệnh của cô mở ra, một người đàn ông khuôn mặt phúc hậu bước vào, nếu như cô nhớ không lầm thì đây là người đã nói chuyện với Bách Kỳ và Nhất Thiên khi ở buổi tiệc thì phải. Thấy cô đã tỉnh, ông Ân kích động xen lẫn vui mừng nói:” Con gái, con tỉnh rồi….”
_Con gái, con tỉnh rồi sao?


Cô tròn mắt ngạc nhiên, nhìn xem trong phòng này còn cô gái nào không, cô nghĩ lời nói lúc nãy không phải dành cho mình, nhưng trong phòng ngoài cô ra thì không còn cô gái nào nữa, điều này làm cho cô khó hiểu. Thấy cô cứ dáo dác nhìn qua ngó lại, ông Ân cười hiền nói:


_Ta nói con đó Hải Yến, con gái của ta.


_Bác à, bác bị nhầm lẫn gì đó rồi đúng không? Hải Yến càng thêm khó hiểu


_Không có nhầm lẫn gì đâu, Hải Yến ta chính là ba của con. Ông Ân không thể kiềm nén được nữa, ông muốn nhận lại con càng sớm càng tốt.


_Hả… Tại…Tại…sao … Hải Yến bất ngờ, cô không biết nói gì nữa


_Bác ấy chính là ba của Tỷ đó, bác ấy cũng có nốt ruồi giống như Tỷ vậy. Duy bước vào, nhìn phản ứng của Hải Yến là cậu biết Hải Yến đang bị sốc khi biết sự thật.


_Là…Là …thật sao Duy? Mắt Hải Yến đã dâng lên 1 tầng nước mắt rồi, sự việc này quá bất ngờ với cô.


Duy gật nhẹ đầu, thay cho câu trả lời, cậu rất muốn ôm cô ngay bây giờ để cho cô dựa vào vai mình, nhưng không thể vì bên cạnh cô có 1 ánh mắt đang hướng thẳng về phía cậu như cảnh cáo” Cậu dám lại gần cô ấy thử xem.” Cậu cười buồn, chỉ biết đứng im lặng nhìn cô dựa vào người khác.


Từ cửa, Hải Vy và mẹ mình bà Kim Ngân bước vào, vì đã được bà Kim Ngân nói rõ mọi chuyện với mình và biết được Hải Yến là chị cùng cha khác mẹ của mình, Hải Vy cảm thấy rất vui, vì từ trước đến bây giờ cô chỉ có 1 mình không có ai để tâm sự hết, bạn bè thì cô có rất nhiều nhưng để chia sẻ hết những chuyện riêng tư thì không thể. Thấy Hải Yến đã tỉnh Hải Vy vui mừng chạy lại nói:” Chị, Chị tỉnh rồi, cảm ơn chị đã cứu em, chị ơi chúng ta là chị em với nhau đấy, em rất vui.”


Nhìn 1 nhà 3 người đang đứng cạnh nhau, mỉm cười nhìn mình, khuôn mặt Hải Yến thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, cô nhìn Hải Vy nói giọng không cảm xúc: “Nếu như tôi biết cô là con của ông ta, thì nhất định tôi sẽ không hành động ngu ngốc như vậy.”


_Chị… Hải Vy tròn mắt ngạc nhiên, sao tự nhiên cảm cảm thấy rất sợ Hải Yến, giống như chị ấy là 1 người khác vậy.


_Đừng có gọi tôi là chị, tôi không có phúc phần như vậy đâu. Hải Yến đanh mặt, khuôn mặt cô bây giờ tràn đầy uất hận, cô thật không ngờ trái đất này lại tròn như vậy.


_Hải Yến…ba… Ông Ân khuôn tràn đầy đau khổ, lỗi lầm của ông thật sự quá lớn


_Đừng có gọi tên tôi, và cũng đừng xưng ba với tôi. Hải Yến nhìn ông gằng từng chữ, đây chính là ba của cô sao? Sao cô lại thấy xa cách quá.


_Ba biết là ba sai, là ba có lỗi với mẹ con của con, ba xin lỗi, xin con hãy tha thứ cho ba. Giọng Ông Ân nghẹn ngào, khuôn mặt già nua bây giờ lại có thêm những giọt nước mắt nhìn rất thương tâm.


_Tôi đã nói ông đừng có xưng ba với tôi. Hải Yến kích động, cả người cô run lên vì tức giận, những vết thương trên người vì sự kích động đó của cô mà lại tứa máu, cô khẽ nhíu mày vì đau, nhưng chỉ 1 khắc đó thôi cũng không thể qua mắt được Bách Kỳ, hắn khẽ ôn nhu vuốt tóc và nói nhỏ bên tai cô:” Đừng kích động, cũng đừng sợ có tôi ở đây.”


Cô ngước lên nhìn hắn, trong ánh mắt thoáng lên 1 chút ấm áp lạ thường, chẳng ai nhìn thấy được ngoại trừ hắn, và đáp lại là cái nhếch môi rất khẽ của hắn, và tất nhiên chỉ có 1 mình Hải Yến nhìn thấy được, cả 2 người giống như đang trao đổi bằng mắt với nhau vậy. Duy nhìn 2 người thì cười buồn, cậu hiểu tình cảm của cậu đối với cô chưa hình thành đã phải dập tắt rồi, cậu khẽ từ từ lùi lại phía sau và nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài, nếu như Hải Yến đã có người cô cần ở bên cạnh thì cũng đã đến lúc cậu từ bỏ rồi. Có 1 người nhìn theo Duy ánh mắt rất buồn, Hải Vy từ nãy đến giờ không bỏ sót 1 biểu cảm nào trên mặt của cậu cả, cô hiểu cậu đang rất buồn, cô cũng ân thầm lùi lại và mở cửa đi theo cậu, chuyện của ba và Hải Yến thì cứ để họ tự nói với nhau, bây giờ người trong lòng cô đang buồn, cô phải ở bên cạnh mà giúp cho người ấy hết buồn chứ.
_Hải Yến, ba cầu xin con hãy tha lỗi cho ba đi mà. Ông Ân vẫn không bỏ cuộc, ông muốn được nghe 1 tiếng ba từ cô.


_Tha thứ? Vậy lúc ông bỏ lại 2 mẹ mẹ con tôi mà đi theo người khác, ông có biết lúc đó mẹ tôi ra sao không? Hải Yến giọng như sắp khóc, nhưng cô vẫn cố nén lại không cho phép mình khóc, có khóc cũng không được khóc trước mặt người đã làm cho mẹ cô đau khổ.


_Ba… Ông Ân không biết nói gì, vì thật sự cô nói không sai, tất cả là tại ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK