_Tất nhiên…ơ sao mày lại tự cởi trói được vậy hả? Ngọc Ly đang cười đắt chí thì thấy cô đang ngồi nhàn nhã nhếch môi cười lạnh nhìn cô ta. Cô ta quay sang bọn người kia hét lên:” Bọn bây làm ăn kiểu gì vậy hả? Trói có q đứa con gái mà cũng không xong là sao? Mau trói nó lại cho tao, nếu thì đừng hòng nhận 50% số tiền còn lại ”
_Được. Người con trai áo đen gật đầu rồi ra lệnh cho những người kia mang dây trói lại, nhưng mà là trói 2 cô cháu của cô ta. Cô ta hét lên ầm ĩ:” Tụi bây làm gì vậy hả? Tao kêu trói là trói con nhỏ này kia mà, sao tụi bây lại trói tao?”
_Hét đủ chưa? Hồi nãy mày đánh tao 1 cái, bây giờ tao sẽ cho mày có lời…3 cái nhé. Dứt lời Hải Yến vung tay lên quất thật mạnh vào mặt cô ta 3 tát, khiến cho đâu óc cô ta choáng váng, như là thấy cả 10 ông trời. Cô ta hét lên đau đớn:
_Aaaa…đau quá, con qủy cái mày dám đánh tao, tao mà thoát ra được thì mày chết với tao.
_Để xem mày có thoát nổi không đã, dám mướn đàn em của tao bắt cóc tao, mày tàn đời rồi con ạ?
Rồi Hải Yến ra lệnh cho 2 người con trai áo đen và đỏ mỗi người thay phiên tát vào mặt cô ta, chỉ có vài cái thôi mà mặt mày của cô ta đã sưng lên như đầu heo rồi.
Còn bà ta ngồi bên cạnh không dám hó hé gì cả, vì sợ người bị đánh tiếp theo sẽ là mình. Ở trong góc khuất có 2 bóng người đi ra, vừa thấy người bước vào là ai, Ngọc Ly đã hét toáng lên:” Kỳ, huhuhu….cứu em với…cô ta bắt cóc em đến đây còn cho người đánh em nữa đó huhuhu…”
_Kỳ, mau cứu dì đi con. Bà ta cũng vui mừng vì nghĩ mình sắp được cứu, nhưng lời từ miệng hắn nói ra đã thành công dập tắt đi hy vọng của 2 cô cháu họ:
_Cứu? Bắt cóc người con gái của tôi đến đây, còn ra tay đánh cô ấy, 2 người nghĩ sao mà bảo tôi cứu 2 người vậy? Đôi mắt hắn lạnh lùng như 1 vị thần Ai Cập đang trừng phạt kẻ tội đồ nào đó.
_Không…Không…phải đâu…Kỳ anh đừng nghe lời cô ta nói, Cô ta nói dối đó, em mới chính là người bị hãm hại bị bắt cóc đây này, anh xem cô ta còn cho đàn em của mình đánh em ra nông nỗi như vậy đây này…huhuhu…. Ngọc Ly khóc rống lên, cứ như là ai thọc tiết cô ta vậy.
_Im đi…tiếng khóc của cô thật khó nghe. Hắn lạnh lùng nói, rồi đi đến bên cạnh Hải Yến, sờ vào mặt cô, đau xót hỏi:” Đau không? Sao lại để mình bị đánh vậy hả? Lần sau phải biết né tránh biết không?” Giọng hắn rất ôn nhu và mang theo rất nhiều cưng chiều mà ngay cả hắn cũng không nhận ra, và có lẽ lúc này hắn đã quên mình bị cô lừa gạt.
_Không đau. Hải Yến lắc đầu cười tươi với hắn, thấy hắn lo lắng cho mình như thế cô cảm thấy rất vui.
Bên này đang tình cảm thì bên kia lại xảy ra 1 chuyện, đó là Hải Vy không hiểu ăn nhầm cái gì mà trở nên hung dữ, nhìn cô như bà la sát, liên tục đánh vào người Ngọc Ly mà quát :”Tại sao chị lại đánh chị của tôi hả, lại còn cho người bắt cóc chị ấy nữa… Mẹ nó (em ấy chửi tục luôn rồi)…lúc trước chị cũng cho người bắt cóc tôi còn gì…tôi đánh chị..đánh chết chị….”
Duy thấy vậy vội ôm cô lại nói:” Vy, bình tĩnh lại đi, em đánh cô ta chỉ thêm đau tay thôi, ngoan nghe anh.”
_Em ghét cô ta…huhuhu… Hải Vy khóc như đứa trẻ, lúc nhìn thấy cô ta đánh Hải Yến cả người cô đã run lên vì tức giận, nhưng phải cố nén lại để chờ vở kịch hạ màn.
Hải Yến tròn mắt nhìn Hải Vy, cô không ngờ cô em gái mới vừa nhận của mình lại thương mình và….hung dữ giống mình tới vậy. Cô mỉm cười đi lại Hải Vy nói:” Ngoan, nín đi chị không sao rồi?”
_Chị…huhuhu…chị ta …chị ta đánh chị…huhuhu…. Hải Vy ôm cô khóc om sòm.
_Nín đi, Duy cười em kìa. Cô chọc Hải Vy, vậy mà cô nàng lại nín thật, mắt còn liếc liếc nhìn Duy nữa chứ, cậu khẽ cười làm mặt cô nàng càng đỏ hơn nữa.
Hắn rút điện thoại ra gọi cho ai đó :” Đến địa chỉ xyz …thu dọn sạch sẽ cho tôi.”
_Vâng. Bên kia trả lời nghiêm túc.
_Về thôi tôi có chuyện muốn nói với em. Hắn bỏ điện thoại vào túi rồi ôm eo cô đi về nhà mình. Những người còn lại chỉ biết cầu mong cho cô tai qua nạn khỏi.
Bước lên phòng hắn bỏ tay ra khỏi eo cô bước đến đứng cạnh bên cửa sổ, cô e dè nhìn hắn, phải thật lâu sau hắn mới mở miệng nói:” Em…gạt tôi…”
_Tôi…thật ra lúc anh nói tôi đã định nói thật với anh rồi…nhưng lại không biết mở miệng bằng cách nào, nên…. Hải Yến cặn vẹo tay chân, sao bỗng nhiên cô lại thấy mình mang tội lỗi tày trời vậy nè.
_CHO NÊN EM MỚI IM LẶNG MÀ TIẾP TỤC XEM TÔI LÀ 1 THẰNG NGU CHỨ GÌ? Hắn đột nhiên quát lên làm cho Hải Yến giật mình. Phải 1 lúc sau cô mới lấy lại tinh thần, những hối hận lúc nãy cô vừa mới nghiệm ra thoáng chốc bốc hơi không còn 1 chút gì nữa, cô quát lại hắn:
_ANH LÀM GÌ MÀ QUÁT ẦM LÊN VẬY HẢ? THÌ TÔI BIẾT ĐÓ LÀ LỖI CỦA TÔI RỒI CÒN GÌ? SAO TỰ NHIÊN LẠI MẮNG TÔI? HỪ…MẸ NÓ ANH NGHĨ MÌNH LÀ AI HẢ?
Hắn lại im lặng, sự im lặng làm cho cô cảm thấy ngột ngạt, 1 lúc sau cô nói:” Nếu như anh không muốn quen với tôi nữa, vậy thì chúng ta chấm dứt, cảm ơn anh vì thời gian qua đã cho tôi ăn nhờ ở đậu, chào anh.”
Nghe cô nói vậy tim hắn chợt nhói lên, hắn vội nắm tay cô kéo lại, gằng giọng:” Em muốn đi? Tôi không cho phép, là em nợ tôi, em muốn đi phải có sự cho phép của tôi.”
_Sự cho phép của anh? Mẹ kiếp…anh nghĩ mình là ai? Huống hồ gì hôm nay cũng vì anh mà tôi bị bắt cóc còn gì? Như vậy coi như chúng ta không ai nợ ai nữa, buông ra cho tôi đi.” Hải Yến tức giận nói lại với hắn, cô không phải là người sống dựa vào người khác nhé, muốn giam lỏng cô? Nằm mơ đi.
Mắt thấy cô lại muốn đi, Hắn vội kéo cô lại áp môi mình lên môi cô, hôn ngấu nghiến, hắn không muốn cô đi, cô là của hắn, hắn không cho phép cô xa hắn. Hải Yến tròn mắt nhìn hắn hôn mình, và rồi cô vòng tay lên cổ hắn, từ từ nhắm mắt lại họ trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào. Sau nụ hôn hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dùng giọng nói ôn nhu mà suốt cả đời này sẽ không có người thứ 2 có thể nghe thấy:” Hải Yến, em nghe cho rõ lời anh nói đây. Anh sẽ không nói lại lần thứ 2 đâu, Hải Yến ANH YÊU EM”
_Anh yêu em? Hải Yến tròn mắt, khuôn mặt đỏ ửng nhìn hắn.
_Anh đã nói rồi, không nói lại lần nữa đâu. Hắn lại trở về vẻ lạnh lùng như thường ngày.
_Không nói thì thôi, dù sao em cũng nghe rồi. Cô bĩu môi khinh thường nhưng sau đó lại nở nụ cười hạnh phúc.
Hạnh phúc cuối cùng cũng đã nở nụ cười với họ rồi, nhưng còn 1 chướng ngại nữa đang chờ họ ở Thành phố S.
Vài ngày sau khi đã giải quyết xong mọi chuyện của Ngọc Ly và bà Phụng Liên, hắn đưa cô về lại thành phố S, và tất nhiên có cả Hải Vy, Duy và đàn em của Hải Yến.
Sau 1 ngày nghỉ ngơi thì hôm nay hắn đưa cô đến công ty của mình. Mọi người trong đại sảnh cùng đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía cô và hắn, hắn vẫn mặt lạnh không quan tâm, chỉ ôm lấy eo của cô bước vào thang máy đi thẳng lên tầng làm việc của mình. Thang máy ” ding” 1 tiếng mở ra, đã có 1 người con gái ăn mặc phải nói là có bao nhiêu vốn liến là phơi bày ra hết. Phương Thanh nghe tin hôm nay hắn trở lại nên đã vui mừng đi mua sắm cho mình thêm vài bộ váy gợi cảm, để mặc cho Hắn xem. Nghe tiếng thang máy dừng lại cô ta đoán chắc là hắn, vì vậy đã e lệ đứng trước cửa thang máy, cố tình cúi thấp nhất có thể để chưng ra 2 trái bưởi da xanh ruột hồng mới vừa tiêm thuốc của mình cho Hắn xem. Thấy hắn không nói bất kỳ lời nào cô ta còn tưởng là hắn đã bị mình mê hoặc rồi chứ, vậy mà khi ngẩng lên cảnh tượng trước mặt khiến cô ta như muốn điên lên, hắn đang ôm eo 1 người con gái khác, đây không phải là con nhỏ đã có mặt ở buổi tiệc lần trước sao? cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người thì chắc chắn Hải Yến đã chết mấy trăm lần rồi. Hắn khẽ cúi người dùng giọng ôn nhu nói với Hải Yến:” vào thôi.”
_Uhm. Hải Yến gật đầu cười tươi với hắn.
Cả 2 xem cô ta như không khí, khiến cho cô ta càng thêm tức giận, nhưng không thể làm gì. Vào trong Hải Yến định đi lại chỗ ghế salon ngồi thì hắn đã kéo tay cô nhíu mày hỏi:” Em đi đâu?”
_Lại ghế ngồi. Hải Yến trả lời tỉnh bơ.
_Đó không phải chỗ ngồi của em. Hắn nói nhẹ nhàng rồi ôm eo cô đi lại bàn làm việc của mình ngồi xuống ghế và nhanh tay kéo cô ngồi lên đùi mình, Hắn hít lấy mùi hương trên cơ thể của cô, dường như hắn đã nghiện mùi hương của cô rồi.
Hải Yến định đứng lên thì hắn đã dùng tay siết lấy eo cô nên cô không thể đứng lên được, cô nhíu mày nói:” Anh làm gì vậy?”
_Anh đang ký giấy tờ. Hắn 1 tay ôm cô, còn tay kia thì thoăn thoắt lướt trên bàn phím máy vi tính, phải nói thật sự hắn rất chuyên nghiệp, chỉ bằng 1 tay mà hắn bấm còn nhanh hơn nhiều người nữa, cô nhìn hắn bằng ánh mắt thán phục và cũng thôi không cựa mình nữa, ngoan ngoãn ngồi im cho Hắn ôm.
Không biết qua bao lâu đến khi hắn hoàn thành công việc, cúi xuống nhìn thì cô đã ngủ rồi, Hắn cười khẽ, cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô, hắn thích cảm giác này, lúc cô nằm trong lòng hắn, đối với hắn như là đã có cả thế giới vậy.
Bên ngoài, lẽ ra Phương Thanh đang rất bực mình và tức giận nhưng khi nhìn thấy 1 người con trai đẹp trai ưu nhã đang đi về phía mình thì khuôn mặt cô ta lập tức rạng rỡ, đôi mắt sáng lên, cô ta giả vờ yểu điệu lắc eo đi lại chỗ người con trai, cất giọng e lệ nói:” Chào anh, hình như chúng ta gặp nhau rồi, anh cần em giúp gì không?”
_Chào em. Người con trai mỉm cười lịch lãm.
_Anh tên gì vậy? Anh muốn tìm ai? Khuôn mặt cô ta hiện rõ vẻ mê trai, không mê sao được, 1 người con trai đẹp trai như thế mà lại có nụ cười hút hồn như vậy thì ai không mê người đó không phải là con gái.
_Anh tên Nhất Thiên, anh tìm Tổng Giám Đốc của em. Người kia vẫn giữ nụ cười sát gái trên môi, đối với anh, loại người như thế này anh gặp nhiều rồi.
_Anh tìm anh Kỳ à? Cô ta dùng ánh say mê nhìn Nhất Thiên mà quên cả việc lần trước mình bị Nhất Thiên chơi 1 vố khá đau.
_Uhm, em chỉ cho anh nhé. Nhất Thiên cười rồi nháy mắt với cô ta.
_Dạ. Cô ta e thẹn gật đầu.
Bên trong hắn đang ngắm nhìn Hải Yến ngủ thì có tiếng gõ cửa, nhíu mày không vui hắn hỏi:” Chuyện gì?”
_Tổng Giám Đốc, có người tên là Nhất Thiên tìm anh ạ. Giọng Phương Thanh nhão nhẹt vang lên
_Cho vào.
Hai người kia đi vào hắn cũng chưa lên tiếng hỏi, chỉ cúi xuống nhìn Hải Yến, lúc này cô cũng đã có dấu hiệu tỉnh dậy rồi. Khẽ vuốt mặt cô hắn nói:” Tỉnh rồi à, đói không?”
_Đói meo luôn rồi. Hải Yến xoa bụng chu môi lên than vãn.
_Được, nói chuyện với Nhất Thiên xong anh đưa em đi ăn. Giọng hắn rất ôn nhu tràn đầy yêu thương làm cho bất kỳ ai nghe xong cũng phải giật mình. Một màn này khiến cho lửa giận trong lòng của Phương Thanh lại dâng lên gấp bội, ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ tàn ác, nhất định cô ta sẽ cho con nhỏ này biết thế nào là lễ độ. Ngay cả Nhất Thiên cũng tròn mắt ngạc nhiên khi thấy bạn mình lại có những lời nói và hành động như vậy, sau khi nói xong việc của mình anh sẽ tra hỏi h ắn rõ đầu đuôi ngọn ngành mới được.
_Chuyện gì? Tay hắn vẫn ôm Hải Yến, ngước mắt lên hỏi 2 người đang đứng lơ ngơ ở cửa ra vào kia.
_Hả à…xin phép. Phương Thanh giật mình vội vàng cúi đầu rồi đi thẳng ra ngoài.
_À… Nhất Thiên cũng lấy lại bình tĩnh, bước lại chỗ bạn mình ngồi vào ghế rồi lấy trong túi áo khoác ra 1 cái phong bì màu đỏ chói mắt đưa cho Bách Kỳ nói:” Mời cậu và bạn gái tuần sau đến dự lễ cưới của mình.”
_Cưới? Thật sao?… Mắt Bách Kỳ thoáng nét ngạc nhiên, bạn thân của hắn thật sự làm hắn rất bất ngờ.
_Thật, tuần sau. Mặt Nhất Thiên chợt hồng lên 1 chút, nói ra chuyện này thật làm cho anh rất ngượng nha.
_Được. Bách Kỳ nhanh chóng gật đầu, hắn hiểu bạn mình lần này là nói thật.
_Em ra ngoài chút nhé. Hải Yến nói nhỏ vào tai hắn, hắn định không cho nhưng nghĩ chắc là ở đây buồn nên cũng gật đầu cho cô ra ngoài.
Hải Yến đi rồi, để lại 2 người nói chuyện với nhau, sau khi nói xong Nhất Thiên ra về, lúc đi ngang qua 1 góc khuất gần đó, anh nghe thấy giọng nói của con gái, mà nếu anh nhớ không lầm thì đây chính là giọng của cô thư ký của bạn mình, Phương Thanh.
Vì mãi lo nói chuyện với người trong điện thoại cô ta không để ý xung quanh vẫn tiếp tục nói ra những lời cay độc qua điện thoại:” Đúng rồi, con nhỏ đó mặc váy trắng tóc đen dài, tụi bây bắt nó lại cho tao để đó chiều tao sẽ đến xử nó, được rồi.”
Nhất Thiên nhẹ nhàng lùi lại, anh đi thẳng vào phòng của Bách Kỳ nói giọng gấp gáp :” Kỳ, Hải Yến gặp chuyện rồi.”
_Cái gì?