_Người đàn ông mà bà nói…là ông ấy sao? Mắt của Hải Yến cũng bắt đầu ngấng nước, sự thật là vậy sao? Không phải vì ông ta ham phú phụ bần mà là vì bị ép buộc sao?
_Chính là ông ấy, chính là ba của con. Hải Yến ta xin con, hãy cho ông ấy 1 cơ hội, và hãy tha thứ cho ta được? Ánh mắt bà Ngân nhìn cô mang đầy vẻ van lơn.
_Tôi…Tôi…. Cô còn đang rất sốc vì chuyện này
_Ta xin con mà Hải Yến… Bà Ngân nắm lấy tay cô năn nỉ
_Tôi…tôi…sẽ suy nghĩ…xin phép tôi có chuyện phải đi trước.
Hải Yến nói xong đứng lên đi nhanh ra khỏi cửa, ngồi vào xe cô khóc như 1 đứa trẻ, hắn đau lòng ôm cô thủ thỉ :” Ngoan, không khóc, có tôi ở đây…”
_Tại sao?….Tại sao…chứ…huhuhu…
_Đó chỉ là vì sự bồng bột của bà ta ngày trước, bây giờ nếu như bà ấy đã biết hối hận rồi, thì em cũng nên mở lòng mình ra đi. Hắn ôn nhu nói với cô
_Tôi…tôi…
_Về thôi, em cứ từ từ suy nghĩ đi.
Hắn lái xe chở cô về nhà, trong lòng lại thầm nhủ sẽ phải bảo vệ cho cô nhiều hơn nữa vì hắn biết tuy bề ngoài cô rất mạnh mẽ như thực chất bên trong lại rất yếu đuối và dễ tổn thương.
(@)
Vài ngày sau khi vết thương Hải Yến đã gần như lành rồi, hắn khi bàn giao hết mọi chuyện cho trợ lý của mình cùng Hải Yến chuẩn bị hành lý đi về Thành phố B.
Còn Hải Yến thì không biết hắn định đưa mình đi đâu, sau khi đã yên vị trên ghế lái phụ cô tò mò quay sang hỏi hắn:” Bách Kỳ, anh đưa tôi đi đâu vậy?” Vì cô đã gọi tên hắn như thế nhiều lần rồi nên hắn cũng không cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn thích nghe nữa chứ.
_Về nhà tôi. Hắn trả lời nhưng không nhìn cô vì lo lái xe.
_Nhà anh? Ở đâu? Cô ngạc nhiên, không phải nhà của anh ta là ở Thành phố S sao? Nơi mà gần 10 ngày nay giam giữ cô như là tội phạm hình sự ý, lúc nào hắn cũng bắt cô ở trong nhà không cho ra ngoài, riếc rồi mọi nơi trong nhà hắn có khi cô còn rõ hơn hắn nữa.
_Nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau. Hắn thản nhiên trả lời .
_Hả??? Thành….Thành…phố B…sao? Hải Yến giật mình, cô có nghe lầm không
_Đúng, em còn nhớ à? Hắn khẽ cười
_Tôi….tôi….anh sẽ đưa tôi về đó thật sao? Vành mắt cô đã ửng hồng rồi, có ai biết được thật sự cô đã muốn về nơi đó bao lâu rồi không? Nhưng cô căn bản là không dám về vì lời hứa tìm được ba mình lúc đó cô chưa thực hiện được thì làm sao có thể đối diện với mẹ và bà ngoại trên thiên đường đây.
_Ngoan, không khóc, có tôi ở đây rồi, cứ dựa vào tôi bất cứ khi nào em muốn. Hắn dừng xe, quay sang ôn nhu kéo nhẹ đầu cô tựa vào vai mình, Hắn không muốn nhìn thấy cô khóc, hắn chỉ thích cô cười, vì đôi mắt của cô chỉ hợp với nụ cười chứ không phải nước mắt.
_Cảm ơn anh…hức…hức…. Cô thật sự khóc rồi.
_Ngoan, tôi không muốn em khóc…
_Tôi biết rồi. Cô cố nén nước mắt lại, cười thật tươi nhìn hắn .
_Tốt, thưởng nhé. Hắn mỉm cười nhìn cô
_Thưởng gì? Mắt cô sáng rực
Hắn nghiên người hôn thật nhẹ vào môi cô, cô đứng hình tròn mắt nhìn hắn, mẹ nó anh ta lại cưỡng hôn cô nữa sao? Cô đẩy hắn ra mặt đỏ bừng hét lên:
_Nè…ai cho anh hôn tôi hả?
_Tôi thích…
_Thích em gái anh ( cô nói nhỏ)
_Hả? Em nói gì?… Hắn không nghe cô nói gì nên hỏi lại
_À….ừ…không có gì… Cô giật mình lắp bắp.
_Tốt, em ngủ chút nữa đi, khi nào đến tôi sẽ gọi em dậy. Hắn vuốt tóc cô, rồi đề máy xe chuẩn bị chạy tiếp
_Ừ…
Cô vui vẻ gật đầu, nhìn ra ngoài cửa xe cô nói thầm :” Bà ngoại, mẹ…Hải Yến đã về rồi đây.”
Thành phố B
Tại dinh thự được xem là lớn nhất, bề thế nhất ở thành phố này không ai mà không biết đến dinh thự của Triệu Gia. Bách Kỳ lái xe chạy thẳng khuôn viên trong sự nghênh đón của 1 hàng dài người hầu 2 bên từ cửa cổng vào, nhìn sang bên cạnh Hải Yến vẫn còn đang ngủ say không có dấu hiệu đã tỉnh dậy, Hắn nhẹ nhàng gọi:” Hải Yến, dậy đi đã đến nơi rồi.”
Cô vẫn ngủ bất chấp, miệng còn nhóp nhép như là đang ăn cái gì đó vậy, hắn cười khẽ lại tiếp tục gọi:” Ngoan dậy đi, vào nhà rồi ngủ tiếp.”
Lúc này Hải Yến mới cựa mình tỉnh dậy, cô lờ mờ hỏi:” Kỳ, tới rồi hả?”
_Uhm.
Rồi hắn xuống xe đang định vòng qua mở cửa cho cô thì từ trong nhà 1 bóng người lao ra ôm chầm lấy hắn, giọng nói của Ngọc Ly nhão nhẹt vang lên:” Kỳ, anh về rồi, em nhớ anh lắm”
Hôm qua sau khi được cô mình cho biết hắn sẽ về cô ta như mở cờ trong bụng, hôm nay cố gắng dậy thật sớm sửa soạn quần áo mà đến đây chờ hắn về. Khuôn mặt hắn thoáng chốc lạnh lẽo, gạt tay cô ta ra hắn nói âm lãnh:” Tránh ra, từ bây giờ tôi cấm cô chạm vào người tôi 1 lần nào nữa, nếu không đừng trách tôi không báo trước.”
Cô ta giật mình vội lùi lại, khuôn mặt trắng bệch, tại sao Hắn lại trở nên đáng sợ như vậy chứ? Tuy rằng lúc trước hắn có lạnh lùng, nhưng khi cô ôm hay chạm vào hắn thì cũng chỉ nghe hắn nói mình tránh ra thôi, còn bây giờ hắn lại cấm không cho cô chạm vào người. Điều này làm cho cô ta cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ hắn đã biết việc làm của mình ở buổi tiệc, trong lòng cô ta dâng lên 1 cảm giác sợ hãi.
Hải Yến bên trong xe nhìn thấy 1 màn này không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất khó chịu, tự mình mở cửa xe bước xuống, cô đi đến bên cạnh Bách Kỳ, vòng tay mình vào khuỷu tay của hắn, dùng giọng nói nhỏ nhẹ nhất mà cô có nói: “Anh yêu, sao anh mở cửa lâu thế? Mà cô ta là ai vậy?”
_Hả? à…xin lỗi tại có con ruồi cản đường anh. Lần đầu tiên nghe giọng cô nhẹ nhàng với mình như vậy, hắn giật mình nói lắp.
_Chaaa..con ruồi này bự quá nha, anh mau mua thuốc diệt côn trùng đi. Hải Yến phối hợp ăn ý với hắn, cả 2 cùng dùi dập cô ta không thương tiếc.
_Các người…Các…người. Ngọc Ly ức đến nghẹn họng không biết nói gì
_Vào trong thôi, anh đưa em đi gặp ông nội anh. Hắn phớt lờ con điên trước mặt mình, vòng tay ôm eo cô đi vào trong, bỏ cô ta đứng đó tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không làm được gì ngoài việc nện gót giày xuống đất cho bỏ tức rồi đi theo 2 người họ vào trong..
Bên trong, sau khi tay bắt mặt mừng thì hắn đưa cô đến trước mặt ông nội và ba mình giới thiệu:” Thưa nội, thưa ba, đây là Hải Yến là người con chọn làm vợ của mình.”
Ông Tùng (ông nội hắn), ông Vũ (ba hắn) tròn mắt ngạc nhiên, họ không ngờ chỉ lần này hắn về lại mang theo con dâu, và cháu dâu về cho họ, thật sự hắn đã cho họ 1 bất ngờ quá lớn. Ông Tùng nhìn cô gái trước mặt như thầm đánh giá, cô gái này có khuôn mặt xinh đẹp lém lĩnh, tinh ranh nhưng lại không hề có 1 chút gì gọi là giả tạo hết, được ông duyệt, 1 lúc sau ông mới hỏi:” Cháu gái, con bao nhiêu tuổi?”
_Dạ con 22 tuổi ạ. Hải Yến lễ phép trả lời.
_Con có đi làm ở đâu không ?
_Dạ…Con…
Hải Yến đang định nói là mình sống bằng chính đôi tay của mình để kiếm tiền, không biết lúc đó ông nội của hắn cô lên cơn trụy tim mà chết không nữa, thì hắn đã kịp nói chen vào:
_Cô ấy không đi làm và cũng không cần làm gì cả vì mình con đi làm cũng có thể nuôi cô ấy rồi.
Giọng hắn bình tĩnh, mang theo vẻ quyết tâm nhất định phải lấy cô làm vợ, điều này làm cho ông nội hắn rất vừa lòng, cháu trai của ông đúng thật rất đáng 1 trang nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất mà. Ông sảng khoái gật đầu nói:” Được, ông chấp nhận đứa cháu dâu này.”
Ba hắn cười cười nói:” Con lớn thật rồi.”
Rồi 4 người cùng vui vẻ đi ra sau vườn hóng mát, bỏ lại 2 cô cháu của Ngọc Ly ngồi đó không ai thèm đá động đến. Khuôn mặt cô ta phải nói bây giờ rất đáng sợ, rồi quay sang cô mình lại giả vờ khóc lóc thảm thương, nói:” Cô, cô xem con nói đâu có sai, anh Kỳ đã có người khác rồi kìa, còn đưa về nhà giới thiệu nữa huhuhu….”
_Ngoan, nín đi để cho cô nghĩ cách nào. Bà ta đang nghĩ ra 1 kế hoạch trong đầu mình
_Cô phải giúp con đó. Cô ta vừa lau nước mắt cá sấu của mình vừa nói
_Cô biết rồi, con hãy tìm cách chụp cho được hình của con nhỏ đó rồi đưa cho cô, biết không?. Ngoan không khóc.
_Dạ. Cô ta ra vẻ nhu mì gật đầu, nhưng trong lòng lại đang gằng từng chữ:” Con nhỏ thất học kia, tao sẽ cho mày biết, nơi nào hợp với mày.”
Chiều tối Ngọc Ly cầm điện thoại có hình của Hải Yến đưa cho cô mình rồi 2 cô cháu cùng cười thâm hiểm, lần này nhất định họ sẽ cho Hải Yến lãnh chịu hậu quả vì đã cướp người đàn ông của cô ta.