• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

_Bách Kỳ bỏ đi. Nhất Thiên lên tiếng ngăn cản, anh biết khả năng làm cho người khác đớ lưỡi của thằng bạn mình mà.


Người kia khựng lại nhưng rồi cũng bước nhanh đi, nếu như ở lại thêm phút giây nào nữa, cô nghĩ mình sẽ bị lộ.
Thấy cô vẫn bước đi, Bách Kỳ tức giận đi nhanh lại kéo tay cô, giật mạnh lại về phía mình, vì lực đạo quá mạnh khiến cho chiếc mũ lưỡi trai bị tụt ra rơi xuống đất.


Một khuôn mặt xinh đẹp,hiện ra trước mắt Bách Kỳ và Nhất Thiên, mái tóc đen dài mượt rũ xuống vai cô càng tô điểm thêm cho khuôn mặt cô càng thêm diễm lệ.


_Cô, cô… Cô gái này nhìn rất quen, hắn không nhớ mình đã gặp ở đâu rồi, Bách Kỳ không hiểu cảm giác trong lòng mình bây giờ là như thế nào? Tim của hắn đập rất mạnh, như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực của hắn vậy, có 1 chút gì đó gọi là rung động.


Còn Nhất Thiên thì cả người anh đần ra không suy nghĩ được gì nữa, cô gái này rất đặc biệt, khuôn mặt không chút son phấn, điểm này làm cho anh rất vui , nói thật anh rất ghét con gái chưng diện màu mè càng nhìn càng không ưa nỗi.
_Hai người xong chưa, tôi đi ak. Hải Yến đang định đi thì 1 lần nữa lại có người gọi cô lại:” Đứng lại.”


Cô xoay người hỏi:” còn chuyện gì nữa sao?”


_Tôi và cô có quen nhau không?


_Tôi và cô có quen nhau không?


_Hả?….à ..không tôi không quen anh.


Hải Yến hơi bất ngờ khi nghe thấy hắn hỏi mình như thế, nhưng cái cô quan tâm bây giờ là mau tìm cách chùn đi càng nhanh càng tốt.


_Tôi thấy cô rất quen, dường như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải.


Bách Kỳ nhíu mày, tâm tình của hắn bây giờ rất phức tạp, tuy rằng nhìn mặt cô gái rất quen thuộc nhưng hắn lại không nhớ rõ là đã gặp nơi nào.


_Chắc là anh nhận nhầm người rồi đó, chúng ta làm sao có thể quen biết với nhau chứ?


Hải Yến cảm thấy người con trai trước mặt mình dường như đầu óc có vấn đề hay sao đó, tự nhiên lại hỏi cô có quen anh ta không, 1 đứa con gái thất học không có ba mẹ như cô thì làm sao quen biết với người như anh ta được chứ.


_Nhận nhầm sao? Có lẽ là vậy.


Bách Kỳ cảm thấy không hiểu nổi con người mình nữa, rõ ràng là hắn chỉ gặp cô gái này có 2 lần vậy mà trong lòng hắn lại có cảm giác rất quen thuộc.


_Xin lỗi tôi có việc đi trước.


Hải Yến bỏ lại 1 câu rồi đi thẳng, chứ đứng đó thêm phút nào nữa thì cô chắc chắn sẽ bị lộ tẩy cho xem.


Bách Kỳ vô thức nhìn theo bóng dáng của cô, tại sao Hắn lại có cảm giác này 1 cảm giác mà ngay cả hắn cũng không biết là cảm giác gì. Thấy bạn mình lạ quá, Nhất Thiên vỗ vỗ vào vai bạn hỏi: “Này, Bách Kỳ, cậu sao vậy, cảm nắng cô gái đó rồi à?”


Thu hồi lại tầm mắt, giọng hắn vẫn lạnh lùng vang lên:” Cậu nghĩ xem chuyện đó, có thể xảy ra không?”


_Chắc chắn là không? Vì mình biết cậu chỉ cần người đó, người mà cậu tìm kiếm mấy năm qua. Nhất Thiên trả lời, vì theo như lời Bách Kỳ nói thì anh biết hắn từ trước tới giờ chưa yêu ai, trong mắt hắn chỉ có 1 người phụ nữ là mẹ mình, còn những người khác đối với hắn chỉ là không khí không đáng quan tâm đến. Cho đến khi người con gái ấy xuất hiện, vì hắn mà bị thương, vì hắn mà lãnh chịu 1 đòn rất mạnh từ 1 người con trai khác. Hành động đó của cô đã làm cho Hắn mở lòng mình ra 1 chút mà muốn quan tâm cô, nhưng sự biến mất đột ngột của cô gái đã làm cho Hắn trở về con người trước đây, máu lạnh, vô tình, tàn nhẫn. Nhất Thiên thật muốn biết người con gái đó trông như thế nào mà lại cảm hóa được cái tính khó ưa của bạn mình, nhưng bất quá cái sự khó ưa này đối với anh không hề đáng để bận tâm, anh kết bạn với hắn cũng chỉ vì thích cái tính cương trực dám làm dám chịu của hắn cho nên cả 2 mới thân thiết cho đến bây giờ.


_Cậu hiểu vậy thì tốt.


Hắn bỏ lại 1 câu rồi bước đi, Nhất Thiên cũng không nhanh không chậm đi theo, anh nói:” Cũng tốt, như vậy mình sẽ đường đường chính chính mà tìm hiểu về cô gái lúc nãy, rồi sau đó cả 2 người sẽ bắt đầu yêu nhau.”


_Yêu? Mới gặp lần đầu mà yêu? Bách Kỳ nhìn Nhất Thiên bằng ánh mắt khinh thường.


_Mình cũng giống cậu còn gì, hừ chúng ta là cá mè 1 lứa thôi.


Đáp lại ánh mắt khinh thường của hắn là ánh mắt mang 7 phần thản nhiên 3phần châm chọc của Nhất Thiên. Thấy bạn mình có vẻ nghiêm túc, hắn hỏi: “Cậu xác định?”


_Đúng. Nhất Thiên khí thế đầy mình, gật đầu chắc chắn


_Tùy cậu, hôm nay chúng ta cùng đi uống rượu, cậu trả tiền, OK. Miệng hắn nói tùy nhưng sao lòng lại cảm thấy khó chịu quá, ngay cả hắn cũng không biết nguyên nhân.


_Ok, chuyện nhỏ. Nhất Thiên hách mặt lên tự tin trả lời.


_Tốt.


Nhà hàng Royal, sau khi hắn gọi 1 vài món như ng nhưng đều là những món có giá trên trời, cả 2 sau khi dùng xong lịch thiệp dùng khăn lau miệng. Nhất Thiên giơ tay lên, mỉm cười với cô phục vụ, cô gái phục vụ đỏ mặt đi đến nhỏ nhẹ hỏi:” Dạ, qúy khách cần gì ạ.”


_Anh muốn thanh toán. Nhất Thiên mỉm cười nói


_Dạ, qúy khách chờ 1 chút ạ. Mặt cô gái phục vụ càng đỏ hơn, cô gái xoay người đi vào trong lấy phiếu tính tiền cho anh


Thấy thằng bạn mình lại thả thính, Bách Kỳ cũng không quan tâm lắm bây giờ hắn đang suy nghĩ đến khuôn mặt của cô gái đó, cô ấy là ai? Tại sao lại mang đến cho Hắn cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ này chứ? Đang suy nghĩ thì tiếng nói của cô gái phục vụ vang lên:” Dạ, đây là phiếu thanh toán của qúy khách ạ.”
Nhất Thiên vẫn giữ nụ cười hòa nhã trên môi, nhưng khi anh sờ vào túi thì khuôn mặt từ từ chuyển sang màu đỏ rồi qua xanh mét và cuối cùng trắng bệch. Cái ví của anh đâu rồi, anh sờ hết cả người cũng không có, anh nhớ rõ ràng mình đã cho vào bên trong cái túi áo khoác mà, đâu rồi? Bách Kỳ nhìn thằng bạn mình đang xanh mặt tìm cái ví mà khuôn mặt của hắn vẫn bình thường, còn hối thúc:” Nhất Thiên, mau trả tiền đi, mình đang bận lắm.”


_Mình…Mình… Khuôn mặt Nhất Thiên bây đã khó coi đến cực điểm, anh nhìn bạn mình bằng ánh mắt như là đang năn nỉ, nói:


_Kỳ, chầu này cậu trả đi, chầu sau mình sẽ trả được không?


_Tại sao? Không phải lúc nãy cậu nói cậu trả à?


Bách Kỳ quyết tâm dìm thằng bạn bằng mọi cách, ai bảo vừa mới gặp người ta lần đầu mà đã nói muốn làm quen rồi yêu rồi, hắn là hắn lo cho bạn mình thôi, hắn sợ bạn mình bị gạt. (Anh Bách Kỳ tốt quá cơ…hừ)
_Mình…Mình…Nhất Thiên thật sự rất khó khăn để mở miệng nha, lớn già đầu rồi mà còn để bị mất ví, ai mà biết được chắc anh xấu hổ mà chết quá.


_Cậu sao? Bách Kỳ,nhíu mày nhìn bạn mình


_Mình bị..bị mất ví rồi. Khuôn mặt Nhất Thiên méo mó nhìn tội hết sức.


_Chịu nói rồi à? Hừ…


Bách Kỳ vừa nói vừa móc ra cái ví mình mới mua khoảng 1 tuần, rút tiền đưa cho cô gái phục vụ nói:” Khỏi thối.”


_Cảm ơn quý khách. Cô phục vụ cúi đầu, sau đó lui vào trong. Sau khi thấy cô phục vụ đi rồi, hắn mới nhàn nhạt mở miệng:


_Cho bỏ cái tật, thấy gái là tươm tướp như mèo thấy mỡ vậy, bây giờ thì cho cậu chừa.


_Là sao? Nhất Thiên nhíu mày khó hiểu, nhìn thằng bạn mình, chuyện anh mất ví thì đâu liên quan đến chuyện anh hay chọc gái chứ.


_Mình là đang nói cậu đó, bị người ta lấy ví còn mở miệng ra muốn tìm hiểu rồi yêu người ta, hỏi có ai như cậu không?
_Hả? ..ý cậu là cô gái ở sân bay đã lấy ví của mình? Nhưng tại sao?Sau khi nghe bạn thân nói vậy Nhất Thiên suy nghĩ 1 hồi mới mở mắt ngạc nhiên.


_Cậu đi mà hỏi cô ta, Về.


Bách Kỳ bỏ đi trước, Nhất Thiên cũng vội vàng chạy theo, anh mỉm cười nói:” Mình đã biết nguyên nhân vì sao cô ấy lại lấy ví của mình rồi.”


_Tại sao? Bách Kỳ lơ đãng hỏi


_Là vì cô ấy sau khi nhìn thấy mình, thì vừa gặp đã yêu, cho nên mới lấy ví của mình để giữ kỷ vật, mình nói đúng không?


Bách Kỳ dùng ánh mắt không thể tin được nhìn thằng bạn mình, thường ngày nó thông minh nhanh nhẹn là vậy, sao hôm nay nó lại ngu thế không biết, xem ra việc hắn làm bạn với tên này cần phải xem lại rồi. Hắn càng đi nhanh hơn, hắn không muốn ai biết mình có quen biết tên này.


(@)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK