• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Tam Vương Gia, Tam Vương Phi đến ".

" Nhi thần tham kiến Phụ Hoàng, Hoàng tổ mẫu, Mẫu Hậu ".

" Miễn lễ ".

" Tranh Nhi, cuối cùng con cũng đến rồi, Ai Gia còn tưởng Tranh Nhi không đến kịp ".

" Hồi Hoàng tổ mẫu, Nhi thần đã khởi hành từ sáng hôm qua, do trên đường đi gặp phải cướp nên mới đến trễ, mong Hoàng tổ mẫu thứ tội ".

" Tranh Nhi, con gặp cướp sao?

Con có làm sao không? "

Thái Hậu vẻ mặt lo lắng rời khỏi ghế bước xuống cầm tay, xem mặt kỹ lưỡng của hắn, ánh nhìn Trình Tranh vạn phần yêu mến. Hắn lúc này nhìn quanh bắt gặp con ngươi đen sâu thâm thẳm của Trình Cảnh hướng đến mà run sợ, lúng túng cúi đầu né tránh.

" Hồi Hoàng tổ mẫu, nhi thần không sao.

Có điều Y Nhi vì bảo vệ con mà bị thương ".

Thái Hậu lúc này dời hướng tâm tư về phía nữ nhân bên cạnh.

" Đây là Tam Vương Phi sao? Vết thương của con thế nào rồi?"

" Thưa Thái Hậu, vết thương của nhi thần đã không còn đáng lo ngại".

" Ngẩng mặt lên cho Ai Gia nhìn rõ ".

Thái Hậu chăm chú nhìn lâu từng đường nét thanh tú trên gương mặt Họa Y, có đôi chút sửng sờ.

" Nhìn có nét rất giống người xưa ".

Hoàng Thượng bên trên động tác khựng lại, mặt tỏ chút không vui, Cao Quý Phi tay nắm chặt tách trà như thể muốn bóp nát chiếc tách thành từng mảnh vụn.

Họa Y bất ngờ nhìn thấy Trình Cảnh đang ngồi ở phía trước toàn thân như hầm băng đờ người lườm hắn, miệng khẽ thốt lên:

" Cố Thanh Xuyên ".

Hai tay áp sát thân người nắm thành quyền rất chặt, trong tìm thức hàng loạt những ký ức tiền kiếp vây quanh, đáy mắt ươn ướt như sắp rơi lệ không ngừng dán lên người Trình Cảnh.

* Không ngờ còn có thể gặp lại tên khốn kiếp đó ở đây, là ngươi cũng như ta xuyên đến, hay vốn dĩ chỉ là giống nhau thôi?*

" Hỗn xược ".

Lâu Khâm bên cạnh Thái Tử thấy cô ta mang theo oán khí trừng Trình Cảnh mà nhắc nhở, Trình Tranh liếc mắt sang Họa Y cảm nhận được một nỗi phẫn uất đang dâng lên khắp cơ thể cô, khiến thân nhiệt nóng bức lan cả sang hắn.

Trình Tranh lập tức cúi đầu:

" Hoàng huynh bớt giận, Họa Y lần đầu vào cung, cộng thêm đi đường mệt mỏi mà không để ý đến phép tắc, xin hoàng huynh bỏ qua cho ".

Trình Tranh cúi thấp đầu tay ghì áo của Họa Y giật giật, cô bừng tỉnh.

" Họa Y không biết phép tắc, xin Thái Tử Điện Hạ thứ tội ".

" Bỏ đi, hôm nay là lễ mừng thọ của Hoàng tổ mẫu không cần vì những việc nhỏ này mà làm cho mất vui, hai con về chỗ ngồi của mình đi ".

" Tạ ơn Phụ Hoàng ".

Trình Cảnh lườm đôi mắt tức giận nhìn theo bóng dáng của hai người họ.

* Tại sao chúng lại có thể thoát chết?

Đúng là một đám vô dụng, chỉ là tên đần độn với một ả tiện nhân cũng không xử lý được. *

" Đại lễ mừng thọ của Hoàng tổ mẫu, nói thế nào tam đệ đến muộn vẫn có lỗi, không thể nói cho qua như vậy được".

Trình Cảnh hậm hực vẫn không muốn từ bỏ dày vò Trình Tranh.

" Vậy Thái Tử con muốn thế nào?"

" Phụ Hoàng, nhi thần muốn phạt tam đệ ba ly rượu ".

" Thái Tử Điện Hạ xin người suy nghĩ lại Tam Vương Gia tửu lượng rất yếu, hơn nữa còn bị dị ứng với rượu, nếu uống hết ba ly e là không thể chịu nổi". Một quan đại thần bên dưới lên tiếng thay cho Trình Tranh.

" Ai Gia không truy cứu, sao các người lại làm ầm ĩ như vậy ".

" Hoàng tổ mẫu, ở đây có đông đủ các quan đại thần và nữ quyến tham dự, hành động đến trễ của tam đệ nói đi nói lại cũng là bất kính, nếu không xử phạt sao có thể làm gương cho mọi người trước uy nghiêm của hoàng thất ".

" Bẩm Thái Hậu, Thái Tử Điện Hạ nói rất đúng ". Tả tướng quân lên tiếng nịnh nọt.

Thái Hậu bị ép bởi một đám người mà rơi vào thế khó xử không thể can thiệp bảo vệ Trình Tranh, Trình Tranh toan bước lên nói thì Hoạ Y đã cướp lời.

" Phụ Hoàng, Tam Vương Gia thân thể không khoẻ, nhi thần xin thay chàng chịu phạt ".

Trình Tranh kéo lấy tay áo cô không đồng ý, Trình Cảnh bị phong thái kiên định của Hoạ Y làm cho bất ngờ, người đứng dưới kia nào giống nữ nhân yếu đuối như lời Chu Tố Cầm hay nói.

Cung nữ mang đến một khay rượu, Hoạ Y không do dự uống cạn ba ly rượu.

* Cố Thanh Xuyên, nếu đã gặp lại ta nhất định sẽ bắt ngươi phải trả giá cho những chuyện ngươi đã làm với ta ở kiếp trước*.

Đại lễ mừng thọ lại tiếp tục trong tiếng ca vũ, Hoạ Y ngồi vào bàn thức ăn được bày trí vô cùng hấp dẫn, Trình Tranh gấp lấy một đũa thức ăn đặt vào chén cho cô:

" Sao chàng lại gấp nhiều như vậy?"

" Nàng ăn đi, nàng đang bị thương cần ăn uống nhiều vào để nhanh chóng hồi phục".

Trình Tranh vừa trả lời, vừa nâng bình rượu rót vào ly ngọc trên bàn cho cô, nhưng lại không nghe thấy Hoạ Y đáp lại, thì ra cô đang ngẩn người nhìn Trình Cảnh, trong lòng hắn dấy lên sự nghi hoặc.

Trình Cảnh bên trên bắt gặp nữ nhân kia nhìn hắn kỳ lạ, ánh mắt dù diễn tả thế nào cũng không phải là ánh nhìn thiện ý, cứ như muốn lao thẳng đến mà ra sức ngấu nghiến hắn, Trình Cảnh bị Hoạ Y nhìn đến muốn xuyên thủng.

* Ả nữ nhân này thật kỳ lạ, tại sao lại nhìn bổn cung bằng ánh mắt như vậy?*

" Y Nhi...Y Nhi."

Hoạ Y bị tiếng gọi của Trình Tranh làm cho bừng tỉnh, cô ngơ ngác nhìn hắn cười.

" Nàng làm sao vậy? Không được khoẻ à?"

" Ta không sao, chỉ có hơi mệt thôi ".

" Có cần lui xuống nghỉ ngơi không?"

" Ta không sao, chàng đừng lo nghĩ ".

Chu Tố Cầm lại muốn bày trò làm mất mặt Hoạ Y:

" Hoàng Thượng, tỷ tỷ Hoạ Y xưa nay rất biết cách lấy lòng người, giỏi nhất là ca múa, khắp Chu Phủ ai ai cũng ngưỡng mộ.

Tố Cầm xin to gan mong tỷ tỷ múa một bài cho các vị ở đây cùng thưởng thức."

" Được, Tam Vương Phi con có đồng ý không?"

" Phụ Hoàng, Hoạ Y múa không được đẹp, tài mọn không xứng với những vũ công lộng lẫy, sợ là sẽ khiến Tam Vương Gia mất mặt ".

" Không sao. Chỉ là góp vui thôi, không luận đến đẹp xấu, con đừng sợ cứ thể hiện cho mọi người đều vui ".

Cô quay sang trông thấy vẻ mặt mong đợi của Trình Tranh, lòng khó xử nhưng cũng không thể từ chối.

" Nhi thần xin tuân mệnh". Hoạ Y lúng túng.

Chu Tố Cầm giấu gương mặt đắc ý cười sau tay áo, một ả từ bé chỉ có thể sống trong căn phòng cũ kĩ còn không bằng cả kẻ hầu, bụng còn không đủ no thì làm sao biết được thi thơ ca múa chứ.

* Để ta xem xem cô mất mặt như thế nào*.

Trình Quân lúc này đứng lên:

" Phụ Hoàng, nhi thần cũng muốn góp chút tài mọn góp vui cho lễ mừng thọ của Hoàng tổ mẫu.

Tam Vương Phi nhảy múa phải cần đến nhạc hay, nhi thần xin được khảy đàn làm nền cho tam đệ muội ".

" Được ".

Trong điện rộng lớn, tiếng đàn tranh lảnh lót vang lên, ở giữa bóng giai nhân mảnh mai như lụa, múa một điệu múa đẹp đẽ vô cùng, tất cả mọi người xung quanh đều khen ngợi, Chu Lương được một phen nở mặt.

* Sao có thể như vậy, từ khi nào tiện nhân thấp hèn đó lại biết nhảy múa chứ *.

Tố Cầm tay nắm chặt tức giận, ánh mắt không cam tâm cứ xoáy vào Hoạ Y đang uyển chuyển theo khúc nhạc, nhìn thấy cả Trình Cảnh cũng bị thần thái của cô làm cho điên đảo chăm chú xem, lửa ghen tuông trỗi dậy.

Tố Cầm ngu ngốc tiến ra cùng múa, với ý muốn chiếm thế thượng phong không để Hoạ Y một mình đắc ý, ả ta năm lần bảy lượt đạp lấy váy của cô, Hoạ Y sớm đề phòng luôn cố trụ vững, không được như ý khiến Tố Cầm một lúc càng tức tối, di chuyển theo điệu nhạc nhanh hơn càn lấy Hoạ Y, lúc này ả hấp tấp mà tự đạp lấy váy của mình ngã nhào xuống bàn tiệc, đầu đập phải bình rượu khiến tóc dài ướt sũng.

" Muội muội ".

Trình Quân dừng tiếng đàn, Hoạ Y chạy vội vờ muốn đỡ cô ta đứng dậy. Chu Tố Cầm mất mặt trước đám đông càng trở nên khó coi mà hất tay Hoạ Y ra. ngôn tình sủng

" Phụ Hoàng, muội muội bất cẩn đã thất lễ trước điện ".

" Không sao, cho cô ta lui xuống chỉnh trang".

Chu Tố Cầm toàn thân run lên vì xấu hổ và căm ghét Hoạ Y, đi trong tiếng xì xào cười nhạo không dám ngẩng đầu, Chu Tướng Quân mặt mày xám xịt đưa con ngươi thâm hiểm nhìn Hoạ Y trong âm thầm.

Buổi tiệc diễn ra với rất nhiều lời chúc mừng và những món quà dâng tặng vô cùng quý hiếm dành cho Thái Hậu.

" Hôm nay có mặt đông đủ tất cả mọi người, Trẫm có ý hai hôm nữa sẽ tổ chức một buổi săn bắn, tất cả các vị Vương Gia và đại thần đều phải tham gia, các khanh thấy thế nào?"

" Chúng thần xin tuân theo thánh ý ".

" Được, quyết định như vậy đi.

Tranh Nhi, con cùng Vương Phi ở lại Hoàng Cung vài hôm cũng tham gia chuyến đi săn này."

" Vâng Phụ Hoàng".

Hoạ Y ngồi cạnh hắn vẫn không thể chuyên tâm với hiện tại, tâm can thấp thỏm không thôi.

" Vương Gia, ta có chút khó chịu trong người, có thể ra ngoài cho dễ thở một lát không?"

" Ta đi với nàng ".

" Không cần đâu, ta chỉ ở bên ngoài một lát sẽ vào ngay.

Thái Hậu có vẻ chờ chàng lâu rồi, chàng nên ở lại đây cùng Người ".

" Được, ta nghe lời Y Nhi ".

Hoạ Y vừa xoay lưng đi ánh mắt của Trình Tranh liền đổi sắc.

" Phụ Hoàng, nhi thần cảm thấy không khoẻ, xin được cáo lui trước ".

" Được, Quân Nhi, con quay về tịnh dưỡng cho tốt ".

" Tạ Phụ Hoàng, nhi thần cáo lui ".

Trình Quân vừa rời đi, Trình Cảnh cũng rời khỏi bàn tiệc, Tam Vương Gia điềm nhiên nâng ly rượu trên tay nếm thử, không chút nóng lòng, dáng vẻ rất ung dung.

Hoạ Y đứng dưới mái hiên trầm tư nhìn lên ánh trăng tròn vành vạnh, một giọng nói âm lãnh sau lưng truyền đến.

" Tam Vương Phi lại có nhã hứng ngắm trăng đến vậy sao?"

Trình Cảnh trong màn tối bước đến đối diện cô, diện mạo bất phàm trong cẩm y cao quý.

" Thái Tử Điện Hạ".

" Tam Vương Phi, có phải ta và cô từng gặp nhau rồi không?"

" Hồi bẩm Thái Tử, chưa từng gặp qua ".

Hoạ Y cúi thấp đầu giấu đi đôi mắt hận thù, Trình Cảnh vẫn cứ tò mò tiến lại lúc gần hơn.

" Nếu là như vậy sao ta thấy Tam Vương Phi cứ đưa ánh mắt bất mãn nhìn ta rất nhiều lần".

" Thái Tử Điện Hạ thứ lỗi, ta đường xa mệt mỏi, thân thể lại không khoẻ nên có chút đờ đẫn, nhìn bừa vào khoảng không vô tình đã khiến Thái Tử hiểu lầm".

" Nhìn bừa?

Ánh mắt của cô cứ như bổn cung đã gieo rắc thù hận rất sâu ".

" Hoạ Y nào dám có ý bất kính đến Ngài, xin Ngài suy xét ".

" Được, cứ cho là cô nhìn bừa.

Vậy tại sao khi trông thấy ta cô lại gọi một cái tên rất lạ?"

" Bẩm Thái Tử, ta đã nói đường xa mệt mỏi, khiến bản thân cũng mụ mị mà nhìn nhằm, thoáng nghĩ có chút bất ngờ sao vị huynh đệ kia của ta lại xuất hiện trong Hoàng Cung, thế nên mới không khéo mà thốt ra như vậy ".

Trình Cảnh nắm chặt lấy cổ tay Hoạ Y xiết mạnh.

" Cô còn giảo biện?"

Trình Cảnh nhìn đăm đăm vào dung mạo kiều diễm của Hoạ Y, lực tay nới lỏng, ánh mắt đắm chìm trong mê hoặc.

* Nữ nhân này sao lại giống Niên Phi năm xưa đến như vậy?*

" Thái Tử Điện Hạ, huynh không ở lại bên trong lấy lòng Phụ Hoàng, sao lại chạy ra đây làm khó một nữ nhân yếu đuối?"

Trình Quân dáng vẻ bệnh yếu bước tới, ho vài tiếng, Trình Cảnh buông cổ tay của Hoạ Y lườm hắn.

" Việc của bổn cung không đến lượt nhị đệ bận tâm".

" Hoàng cung lắm kẻ dòm ngó, nếu để người khác nhìn thấy hành động của hoàng huynh vừa rồi sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến hình tượng tại thượng mà huynh dày công tạo dựng."

Trình Quân nhướng mày khiêu khích hắn, Trình Cảnh không đôi co mà bỏ đi vào bên trong.

" Đa tạ Nhị Vương Gia đã giải vây".

" Ngoài này gió lớn, Tam Vương Phi người nên vào bên trong tránh gió đêm làm nhiễm lạnh thì không tốt ".

" Đa tạ Nhị Vương Gia đã nhắc nhở ".

Trình Quân nói rồi rời đi, Hoạ Y cũng bước vào bên trong, lúc này hắn lại dừng chân ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt kia như vương vấn, rất đỗi dịu dàng.

" Tu Kiệt, ngươi nói xem nàng ấy có nhớ ta không?"

" Vương Gia, thứ cho nô tài nói thẳng, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, nếu Tam Vương Phi thật sự nhớ ra Người đã không im lặng đến tận bây giờ.

Nay cô ấy đã là người của Tam Vương Gia, Người cũng nên quên đi chuyện quá khứ, đừng khiến cả hai sau này khó xử ".

Trình Quân khẽ gật gù trước lời khuyên của Tu Kiệt, trầm mặc nhìn theo dáng đi uyển chuyển của nữ nhân trong lòng.

" Hôm nay ngươi cũng biết nói ra những lời lẽ này nữa sao?"

" Nhị Vương Gia, Người nói như vậy là có ý gì?"

" Tên đầu đất nhà ngươi thật khiến bổn vương kinh ngạc ".

" Nhị Vương Gia, Tu Kiệt trước giờ luôn nội tâm sâu sắc, chỉ là Người không nhận ra thôi".

" Miệng lưỡi thật đấy ".

Hai người họ rời khỏi Hoàng cung trở về phủ đệ.

...----------------...

Canh ba.

" Đã điều tra được chuyện hôm qua chưa ".

" Hồi Vương Gia, đám thích khách đó là người của Thái Tử phái đến ".

" Lộ trình của chúng ta vì sao hắn lại biết ".

" Việc này Vô Ưu không rõ ".

" Xem ra bên cạnh ta vẫn còn tai mắt của hắn."

" Vương Gia, bên phía Chu Lương đã có động tĩnh.

Chiến loạn ở phía Tây đang ngày một căng thẳng, trong hai ngày qua Chu Lương không ngừng sai người đưa thư truyền tin đến phía Tây, Vô Ưu đã điều tra được ông ta âm thầm cấu kết với quân địch, trong ứng ngoại hợp chờ thời cơ tấn công lật đổ Nguyệt Quốc ".

" Không phải ông ta luôn qua lại với Trình Cảnh sao?

Làm như vậy sẽ gây bất lợi cho Trình Cảnh, sao có thể?"

" Vô Ưu điều tra được Chu Lương và Thái Tử ngoài mặt thân thiết, nhưng bên trong lại âm thầm kìm hãm đối phương.

Kế hoạch tạo phản của ông ta đã chuẩn bị rất nhiều năm, e là việc gả nữ nhân vào Đông Cung sớm đã nằm trong toan tính ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK