• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời vừa sáng Cao Quý Phi đã sai người đến mời hai người họ đến cung thưởng trà, vừa vào đến cửa đã nghe ra tiếng của Trình Cảnh cũng ở đó.

" Nhi thần tham kiến Quý Phi Nương Nương, hoàng huynh ".

" Miễn lễ ".

Cao Quý Phi liếc nhìn Trình Tranh một cái rồi đưa con ngươi dán lên người Hoạ Y, Trình Tranh tỏ ra e dè nắm lấy tay Hoạ Y xiết chặt, cảm nhận được sự sợ hãi của hắn cô tăng cường cẩn thận đề phòng.

" Tam Vương Phi lần đầu vào cung, đêm qua ngủ có ngon không ".

" Đa tạ Quý Phi nương nương quan tâm, Hoạ Y rất ổn ".

" Hôm qua trong đại lễ mừng thọ ngươi thật nổi bật, nếu không phải vì Tố Cầm ngu ngốc kia chen ngang phá hủy đi toàn bộ màn nhảy múa, thì ngươi đã là tuyệt thế mỹ nhân trong vũ khúc đó rồi ".

" Hoạ Y tài mọn không dám nhận, chỉ có chút tấm lòng thay lời chúc mừng Thái Hậu."

" Tài mọn sao?

Bổn cung lại thấy ngươi thật bản lĩnh, vừa vào Vương Phủ đã có thể giúp Tranh Nhi giải quyết Triệu Phong, thật khiến cho bổn cung ngưỡng mộ."

Nghe qua đã thấy Cao Quý Phi mượn cớ để xả giận cho Trình Cảnh, thảo nào lại hấp tấp muốn gặp mặt cô đến như vậy, thì ra là muốn tính sổ.

" Quý Phi nương nương đã quá khen, thần thiếp chỉ là giúp Vương Gia xử lí việc nhà, không dám tự đắc".

" Tam hoàng đệ, ta và đệ lâu ngày không gặp, ta mời đệ một ly rượu tỏ rõ lòng nhớ mong ".

" Thái Tử Điện Hạ thừa biết Vương Gia nhà ta không thể uống rượu, nhưng luôn một mực mời rượu là có ý gì?"

" Tam Vương Phi luôn một mực làm bẽ mặt bổn cung vậy đây là có ý gì?"

Trình Cảnh và Hoạ Y đôi bên mắt đấu mắt, không ai chịu buông bỏ cho ai.

" Được rồi, các con ngồi xuống đi.

Bổn cung cho gọi hai con đến đây là để trò chuyện thêm thân tình, chứ không phải tranh cãi làm mất đi hoà khí ".

Cao Quý Phi ngoài mặt như mang theo hoà khí trấn áp hai luồng khí tức trái chiều đang hỗn chiến, nhưng thực chất là châm ngòi cho hận thù bên trong khắt sâu thêm.

" Tranh nhi, nay con cũng đã cưới được Vương Phi, nam nhân Nguyệt Quốc lấy hiếu làm đầu, việc nối dõi con cháu giúp hoàng tộc hưng thịnh là trách nhiệm của các Vương Gia, ta có một đứa cháu gái đã đến tuổi cập kê, dung mạo lẫn tài nghệ cũng được xem là xuất chúng, gia đình phụ mẫu không nhẫn tâm gả nó đi xa, làm dâu nơi xứ lạ sẽ muôn phần khổ sở.

Ta có ý muốn mang con bé vào cung nhưng lại không biết dùng danh phận gì để nó được bên cạnh ta chăm sóc, có ý này hay là để nó chịu thiệt thòi một chút, con nạp nó làm trắc phi ở lại trong thành, sau này thì thi thoảng nó có thể vào cung thăm hỏi, tiện bề cho ta chăm sóc, không phụ lòng ủy thác của huynh trưởng ta... Hai con thấy thế nào?"

Họa Y nghe chưa hết câu lòng đã dấy lên lửa giận, đây mà là ý kiến hay ho gì? Đôi tân phu thê chưa cưới được bao lâu mà đã tính chuyện nạp thêm thiếp thất, gia đình bá tánh bình thường còn không gấp gáp nhét nhị phòng vào nhà nhanh đến như vậy, trừ phi chính thất là người vô năng không sinh được con nối dõi, vị Quý Phi này một mặt giả tạo hiền lành, một mặt là muốn cài lại tai mắt trong Tam Vương Phủ thay cho Triệu Phong, chỉ có điều tai mắt mới này lại đánh thẳng vào cô, xem ra là muốn chia rẻ tình cảm của đôi phu thê mới cưới.

" Hồi bẩm Quý Phi nương nương, Tranh nhi chưa nghĩ đến sẽ nạp thêm trắc phi vào phủ, vả lại Tranh nhi biết mình khờ khạo, cần tu bổ rèn luyện thêm rất nhiều, nên chuyên tâm vào chuyện học hành không thể cứ lo nghĩ đến việc gối chăn."

" Tranh nhi, con đừng suy nghĩ sai ý của bổn cung, nạp thêm người sẽ vui cửa vui nhà, lại có thêm một người bên cạnh san sẻ chăm sóc phu quân cùng Vương Phi, nàng ấy hằng ngày đã bận bịu việc sổ sách, quán xuyến Vương phủ, sao có thể lo lắng cho con chu toàn mọi mặt, cũng đâu ép con mỗi ngày nghĩ đến chuyện chăn gối, có thêm người thêm cơ hội đông con ".

Nét mặt Cao Quý Phi cứ nở nụ cười giả tạo, khiến tâm can Họa Y như sắp nôn cả ruột gan ra ngoài, hiền lương thục đức trong lớp vỏ rắn kia ở Chu phủ cũng có một Ninh Tố Nguyệt, thủ đoạn đến thế là cùng.

" Tam Vương Phi, con nghĩ sao "?

Bà ta chuyển ánh mắt vào Họa Y vẻ ân cần, nhưng thực chất lại xoáy ánh nhìn vào thẳng con ngươi của cô, như đè thêm áp lực khiến tân Vương Phi khó mà từ chối.

" Quý Phi nương nương, Họa Y là dâu mới nào dám có ý kiến với việc nạp thêm trắc phi, nhưng vị cô nương kia là người nhà của Người, để cô ấy ở danh vị thiếp thất thật là quá thiệt thòi, chi bằng đã là thiếp thất thì lấy người có danh vị cao nhất, vừa khéo có thể ở lại trong cung thường xuyên lui tới chăm sóc cho Quý Phi".

" Ý của Tam Vương Phi là sao?"

" Đông cung còn trống vị trí trắc phi, chi bằng... "

" Xằng bậy.

Trình Cảnh còn chưa nạp Thái Tử Phi, sao có thể nạp trắc phi cơ chứ ".

" Quý Phi nương nương, Họa Y cho rằng Nguyệt Quốc xưa nay không câu nệ đích thứ đến trước hay đến sau, để có thể giúp cho việc nối dõi đông con nhiều cháu thì gia môn mới hưng thịnh, vì vậy chưa cưới Thái Tử Phi vẫn có thể nạp trắc phi trước, cũng không phải là chuyện gì trái đạo lý ".

Cao Quý Phi tay ôm lấy ngực, thần sắc khó coi lườm lấy Họa Y.

" Tam Vương Phi, thật là to gan, cô dám trả lời lại với Quý Phi nương nương như vậy sao?"

" Xin hỏi Thái Tử Điện Hạ, ta có lời nào khó nghe đã thất lễ trước mặt Quý Phi, điều ta nói luật pháp Nguyệt Quốc đều ghi rõ nào sai đâu ".

" Cô..."

" Đủ rồi, Tam Vương Phi.

Vậy luật pháp có nói rõ nếu ta thỉnh cầu Hoàng Thượng ban hôn thì sao?"

" Hoang đường ". Tiếng Thái Hậu vọng vào.

" Thái Hậu tới ".

" Nhi thần tham kiến Hoàng tổ mẫu, tham kiến Thái Hậu ".

Thái Hậu bước vào nhìn thấy Trình Tranh đang cúi đầu lo lắng, khép nép sau lưng Họa Y mà xót xa, từ lúc nào bà đã không đủ chịu đựng vẻ nhút nhát của hắn nữa.

* Đây là biết được ý đồ của cả hai nên bà ta thẹn quá hóa giận mà trực tiếp ép buộc ta*. Chu Họa Y thầm nghĩ.

" Quý Phi, ngươi là thân phận gì sao có thể đưa ra ý kiến không ra gì như vậy?"

" Thái Hậu, thần thiếp cũng chỉ muốn tốt cho Tranh nhi, sợ Tam Vương Phi một mình không thể phân thân lo nhiều việc ".

" Ngươi tốt đến vậy sao.

Đôi phu thê trẻ vừa mới cưới chưa được mấy hôm ngươi đã nóng lòng nhét nhị phòng vào giữa chúng, đây là đang có ý gì?"

" Hoàng tổ mẫu, mẫu phi..."

" Hỗn xược, Cảnh nhi, ở đây ta chưa hỏi tới, đến lượt con lên tiếng sao?"

Trình Cảnh cúi đầu lòng đầy hậm hực, Thái Hậu sớm đã nhìn ra nhân phẩm của mẫu tử bọn họ, nhưng lại không tiện xen vào quá nhiều việc triều chính, cũng không thể khuyên nỗi thánh ý, vì vậy bao lâu nay luôn an phận trong Thọ An cung, ít màn thế sự, nhưng hôm nay người bị bắt nạt lại là đứa cháu yêu quý của người, lão phật gia lại có thêm cơ hội tái xuất.

Cao Quý Phi có bệnh phong thấp, trên nền nhà lạnh lẽo vẫn quỳ mãi không được phép đứng lên, khiến tim gan Trình Cảnh như lửa đốt, nhìn chằm chằm Họa Y tức giận.

" Tranh nhi, nếu con đã không có ý nạp thêm trắc phi, việc gì phải sợ hãi đến như vậy mà không dám từ chối thẳng thừng, con cứ mãi yếu đuối như vậy làm sao bảo vệ được Vương Phi của con?"

" Nhi thần biết lỗi, Hoàng tổ mẫu nguôi giận ".

Trình Tranh tay vòng lên trước mặt, nhận lỗi nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy hả hê, bên cạnh hắn có một thê tử trời nghiêng đất ngả cũng không hề biết sợ.

" Quý Phi, từ bao giờ ngươi lại có quyền quyết định hôn phối cho các Vương Gia, ngươi đã hỏi qua ý kiến của Hoàng hậu chưa?"

" Thái Hậu, thần thiếp..."

" Quý Phi vượt quyền làm bậy, ăn nói hồ đồ không giữ phép tắc.

Phạt nửa năm bổng lộc, hằng ngày cho Lại ma ma đến vã miệng hai mươi cái đến khi Ai Gia cho phép ngưng dụng hình mới thôi ".

" Hoàng tổ mẫu, xin người nương tình mà tha thứ cho Mẫu phi, Mẫu Phi chỉ là quá lo lắng thay cho Tam đệ nên mới phạm sai lầm. "

" Cảnh nhi, con thân là Thái Tử tôn quý, lại không biết phải trái ngăn cản mẫu thân, mà còn mặc cho Quý Phi tùy ý, ta sẽ nói lại với Hoàng Thượng để Người định tội của con sau ".

Thái Hậu ngồi trên cao từng câu từng chữ vô cùng quả quyết, Trình Cảnh không thể ngăn cản, càng không thể cầu xin, chỉ biết im lặng mang theo oán hận nuốt ngược, nỗi căm thù Trình Tranh và Họa Y ngày một tăng không giảm.

" Ai Gia mệt rồi, ta muốn trở về nghỉ ngơi.

Tranh nhi và Tam Vương Phi, hai con dìu ta về Thọ An Cung."

" Nhi thần tuân mệnh ".

Hoàng cung tráng lệ đâu đâu cũng là công trình lộng lẫy, Họa Y ngước nhìn tòa tháp cao treo đầy đèn lồng đỏ rực rỡ giữa tứ bề lăng tẩm uy nghiêm, cô không khỏi trầm trồ, kiếp trước những hình ảnh hùng vĩ này chỉ có thể nhìn thấy trên phim ảnh hoặc là đã được tu sửa, phục dựng lại, nay tận mắt chiêm ngưỡng cảnh tượng vốn có sự oai phong và khí thế đích thực của nó quả thật rất đỗi đẹp đẽ mà không một cách gì có thể phục dựng lại được.

" Y nhi, nàng nhìn gì vậy?"

" A...

Ta đang nhìn tòa tháp cao kia, trông thật là đẹp ".

" Đó là Linh Lung tháp, nếu nàng thích lát nữa ta sẽ cùng nàng lên đó xem ".

Thái Hậu đứng giữa hai người trẻ tuổi giăng tơ đường mật ngang mình, một phu nâng cánh tay trái của Người, một thê nâng cánh tay phải của Người cười cười nói nói khiến trái tim già nua sắp không chống đỡ nổi, nhưng đáy mắt của Thái Hậu lại chứa chan hạnh phúc, nhìn con cháu hòa thuận quả thực không có món quà nào bằng của những người đã già.

" Tranh nhi, hai con đưa ta đến đây thôi, Ai Gia muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.

Nếu có điều gì ấm ức cứ việc nói với Ai Gia, nhất định ta sẽ làm chủ cho các con".

" Nhi thần tạ ơn Hoàng tổ mẫu đã giải vây."

" Được, ta đi trước đây ".

" Nhi thần cung tiễn Hoàng tổ mẫu ".

Lại ma ma bên cạnh Thái Hậu hỏi người.

" Thái Hậu, sao người lại đích thân trừng phạt Quý Phi nương nương mà không thông qua Hoàng Hậu, làm như vậy sẽ khiến Thái Tử Điện Hạ và Cao Quý Phi hận thù Tam Vương Gia nhiều hơn ".

" Ai Gia sớm đã nhìn rõ dã tâm của mẹ con Cao thị, chỉ là bọn chúng chưa lộ rõ sai lầm để có thể nắm lấy một lần mà xử lý, muốn bảo vệ Tranh nhi cũng không thể cứ che sương chắn gió cho nó mãi như vậy được.

Ai Gia toan liệu để nó đối mặt với hiểm nguy, thứ nhất giúp nó ngoan cường lên có thể tự bảo vệ bản thân và những người mà nó yêu thương, thứ hai là để mẫu tử kia nhìn thấy sự thiên vị của Ai Gia mà ghen tức, không chờ đợi nổi ra tay hại người, một khi chúng lại ra tay lần nữa nhất định cũng sẽ có mắc sai lầm, đến khi đó Ai Gia đường đường chính chính bắt lấy lũ ruồi nhặng kia, trả lại công bằng cho Niên Phi năm đó, phần nào chữa trị tâm bệnh của Tranh nhi ".

" Thái Hậu, người quả thật rất yêu thương Tam Vương Gia ".

" Ai Gia nhận ân tình của Niên thị mới có được vị trí tôn quý như ngày hôm nay, hơn nữa đứa trẻ này trước giờ luôn ngoan ngoãn, chỉ là quá hiền lành khiến người khác thấy khinh mạn, không có hậu thuẫn của thánh ân, mẫu thân chết một cách oan uổng thì làm sao nó kiên cường trong lớp bùn đất hỗn tạp những thủ đoạn này. Ai Gia không mong nó nhìn thấu lòng ta, chỉ mong sau khi Ai Gia nhắm mắt nó vẫn có cuộc đời sung túc, hạnh phúc thì Ai Gia đã có thể nhìn mặt Niên tướng quân dưới cửu tuyền rồi ".

Thái Hậu trong phụng bào ung dung bước trên lối đi lót đầy đá trắng, bạch mai nở rộ vương vãi cánh hoa thơm trên vai áo của người, dường như năm đó Niên Phi sinh nở không thuận lợi mà qua đời có nhiều điều khuất tất, không đơn giản là một sự cố, và cái chết của bà còn liên quan đến Cao thị, thế nên Trình Tranh lẫn Thái Hậu không ai từ bỏ bí mật này, âm thầm làm rất nhiều chuyện để khiến Cao thị chịu tội thích đáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK