Trình Tranh kéo cô vào lòng, nhưng Hoạ Y lại đẩy hắn ra.
- Đừng ôm ta, Vương Gia, chàng đừng ôm ta.
Cô sợ sự ích kỷ cố gắng nhấn chìm của mình sẽ bị một vòng tay làm cho trỗi dậy, sợ là không kìm chế nổi mình sẽ tham lam muốn giữ nhiều hơn hơi ấm thân nhiệt quen thuộc đó.
Cô tháo gỡ khớp ngón tay của hắn, lùi ra sau một bước.
- Ta biết với thân phận của Kha Nguyệt quận chúa sẽ không chấp nhận trở thành Trắc Phi của chàng, càng không cam tâm thấp hơn ta một bậc. Nhưng ta lại không đủ bao dung, vì vậy vẫn là chúng ta...
Cô mỉm cười, nụ cười chở theo mấy tầng hụt hẫng và thất vọng, Trình Tranh sợ hãi níu chặt vai cô.
- Y nhi, không được, đời này kiếp này ta không muốn ai ngoài nàng. Hôn sự với quận chúa An Quốc là bất đắc dĩ, ta có thể lập tức vào cung khẩn sinh phụ hoàng thu hồi thánh chỉ. Nàng đừng rời bỏ ta.
- Vương Gia, quân vô hí ngôn, hơn nữa thánh chỉ đã ban làm sao có thể thu hồi?
Đuôi mắt phượng dài của nam nhân tô lên sắc đỏ, đồng tử óng ánh một tầng lệ cay xé, hắn vẫn như vậy, nhìn cô bằng tất cả sự ôn nhu, mong cầu.
- Y nhi, ta biết nàng định nói gì, ta tuyệt đối sẽ không viết thư bỏ thê, đời này của Trình Tranh chỉ có mỗi mình nàng là thê tử của ta, ta nguyện cùng nàng sinh tử tương tùy. Y nhi, nàng đừng như vậy, ta sẽ nói với Phụ hoàng một lần nữa, ta nhất định sẽ từ chối hôn sự này.
- Vương Gia, chàng đừng cố gắng an ủi ta nữa, đây là việc liên quan đến vận mệnh của cả một đất nước, liên quan đến trăm vạn bá tánh Nguyệt Quốc, ta và chàng đều không có cách nào để xoay chuyển.
- Y nhi, nàng nghe ta, nàng nhìn thẳng vào ta đi, Y nhi. Ta có thể xông pha chiến trường, đầu rơi máu chảy cũng sẽ dốc sức cho Nguyệt Quốc, nàng đừng suy nghĩ đến chuyện phân li, có được không? Ta mãi mãi là tên Vương Gia ngốc nghếch của nàng, mùa đông làm chăn cho nàng sưởi ấm, mùa hạ làm đệm cho nàng lót lưng, nàng đừng có không cần ta nữa, Y nhi.
Trình Tranh ôm xiết lấy cô vào lòng, mỗi giây mỗi khắc đều nghe được trái tim hắn đau khổ, hắn hận không thể xiết đến khi hai cơ thể hoà vào làm một, hận không thể trực tiếp trói buộc cô không thể phân tách ra khỏi người mình.
Bức hoạ tranh đẹp đẽ như gấm mà Hoạ Y có được nay đã bị một cơn mưa rào làm hoen ố mất rồi. Hắn vẫn là nam nhân đáng yêu lững thững theo sau cô ngày đó, vẫn là phu quân bất tài ngờ nghệch đến cả đi ngủ cũng nép chặt người nhường chỗ cho cô, chỉ là nay mai toàn bộ ái ân này đều không thuộc về cô nữa.
- Vậy nếu chàng đầu rơi máu chảy nhưng vẫn không thể cứu nổi một Nguyệt Quốc thì sao? Vương Gia, chàng sẽ trở thành tội nhân của cả đất nước, người đời sẽ không ngừng phỉ nhổ sự ích kỷ của ta, càng không buông tha cho sự độc sủng của chàng đã đẩy Nguyệt Quốc vào binh đao tang tóc.
- Ta đều có thể chịu, chỉ cần một mình nàng thôi. Y nhi.
Hoạ Y do dự đặt bàn tay đã chuyển lạnh lên tấm lưng vững vàng của Trình Tranh, hơi thở nấc lên một quãng khi thân nhiệt ấm áp của hắn truyền đến làm vơi đi hàn khí. Cô cố gắng mềm giọng như thể đang dỗ dành:
- Tranh nhi ngoan, đến lúc chàng phải trưởng thành rồi. Chỉ trách chàng là nam nhân dưới chân thiên tử, chút hy sinh này chàng nhất định phải làm, ta đợi đến khi một Nguyệt Quốc phồn thịnh lại tiếp tục cường đại, khắp nơi thái bình, ta tin Tranh nhi sẽ làm rất tốt.
Tranh nhi? Hắn từng vui mừng như đứa trẻ được quà tết khi nghe hai từ này thốt ra, nhưng hắn không thể ngờ lần tiếp theo cô gọi hắn như vậy lại là vì muốn dỗ dành hắn chọn cách từ bỏ mình. Tâm can hắn không ai nhàu nhĩ nhưng vẫn không ngừng nhức nhối.
- Vậy nàng có thể đợi ta không, chỉ cần sau khi Nguyệt Quốc được bình an qua khỏi sóng gió này, ta nhất định sẽ thuyết phục phía An Vương đồng ý hoà li. Ta sẽ không để người khác chiếm mất vị trí của nàng.
- Vương Gia, chàng đừng náo nữa. An Vương vốn không bị cuốn vào trận chiến loạn này, nhưng vì sao ông ta một mực muốn hoà thân mới chịu trợ lực cho Nguyệt Quốc, chàng chắc chắn hiểu rõ hơn ta. Chàng nói thử xem sau khi thiên hạ thái bình, An Vương có chấp nhận hoà li hay không?
- ...
- Vương Gia, ta sớm đã xin phép Phụ hoàng. Ta...Chu Hoạ Y, đồng thuận hoà li với chàng, không phải là chàng bỏ ta.
Trong một buổi ráng chiều, ánh tà dương nhuộm đỏ gương mặt ướt lệ của Hoạ Y, nữ nhân quay đầu, bước về phía sau hậu viện trên môi giữ nụ cười thập phần khổ ải. Bỏ lại Trình Tranh đứng trời trồng giữa sân viện rộng lớn.
Hắn đau đớn khụy người đấm mạnh bàn tay dưới nền đất phủ đầy sỏi đá, nắm đấm hữu lực đến mức những viên đá đều bị nứt vỡ làm đôi, bàn tay Trình Tranh tứa máu, thấm vào lớp cát nhuyễn sáng màu bên dưới, hoà thành khói bụi.
Hoạ Y ngồi dưới gốc cây Lưu Tô xoã tán, nước mắt thi nhau rơi trên đôi má gầy gò. Cô tự hỏi vì sao bản thân mình phải đau nhiều đến thế.
Hồi tưởng.
Thư phòng của Hoàng Thượng.
- Tam Vương Phi, trẫm biết tình cảm giữa con và Tranh nhi vô cùng ân ái. Nhưng trong tình hình chiến sự nguy cấp hiện tại, Nguyệt Quốc đã suy kiệt binh lực đến mức chống trả với thiên quân vạn mã ngoài kia cũng thập phần vô lực. An Quốc phồn thịnh nhiều năm luôn nằm ngoài những phân tranh loạn thế, được sự giúp sức của An Vương là lựa chọn duy nhất mà Nguyệt Quốc có thể hy vọng.
Hoạ Y đứng trước mặt thánh nhan, cơ hồ tâm tình hỗn loạn.
- Ý của Phụ hoàng là muốn Tam Vương Gia chấp nhận hôn sự với quận chúa An Quốc sao?
Hoàng thượng hít một hơi sâu, dẫu là khó nói nhưng vẫn không thể cứ mãi trốn tránh:
- Trẫm biết trong thiên hạ này dù là nữ nhân của bất kỳ gia đình nào cũng không mong muốn san sẻ trượng phu của mình cho người khác, huống hồ tình cảm giữa con và Tranh nhi tốt như vậy. Nhưng giang sơn xã tắc không thể cân đo bằng với ái tình. Trẫm vẫn là không muốn thấy một Cao Thị thứ hai xuất hiện, vốn là Hoàng Hậu nên nói riêng với con việc này, nhưng Tam Vương Phi con thấy đó, Hoàng Hậu bây giờ có lẽ cũng không có tâm tư mà lo nghĩ, vì vậy ta mới đích thân khuyên nhủ con.
Hoạ Y ngẩng cao đầu, đối diện với Hoàng Thượng nói bằng giọng tự tin:
- Phụ hoàng, Vương Gia cũng sẽ giống nhi thần, ngoài nhau ra sẽ không cần thêm người khác.
Người đáp lại với vẻ uy quyền:
- Nó nhất định phải đồng ý. Dù cho Tranh nhi có cần hay không thì nhất định nó phải chấp nhận. Có trách thì trách nó sinh ra đã mang huyết mạch hoàng tộc, hy sinh hạnh phúc của bản thân mình là chuyện hiển nhiên nó phải biết.
- Phụ hoàng, nhi thần to gan hỏi người vì sao lại không ban hôn sự này cho Nhị Vương Gia, vì sao An Vương một mực chỉ muốn gả nữ nhi của mình cho Vương Gia của nhi thần?
Hoàng thượng ngồi trên ghế hắc mộc, đầu hơi ngửa ra sau tỏ vẻ phiền não.
Tĩnh lặng lúc lâu mới bắt đầu phân trần:
- Chuyện đã đến nước này ta cũng không thể giấu, Tam Vương Phi, thật ra Trình Quân không phải là huyết mạch của trẫm.
Hoạ Y chấn động trước câu nói của Hoàng Thượng.
- Nhị Vương Gia sao có thể không phải là con ruột của người?
- Năm xưa Hoắc phi là công chúa của tiền triều, nàng ấy yêu tha thiết một vị tướng quân dưới trướng của hoàng đế tiền triều. Khi ta đăng cơ đã cảm mến nhan sắc lẫn tài đức của nàng nên có ý nạp nàng làm phi tần, ngày ngày sủng ái. Tiếc thay nàng ấy sớm đã mang thai mà đến bản thân cũng không hay biết. Chừng ấy năm ta xem Quân nhi như con ruột của mình, tôn trọng Hoắc phi cho đến lúc cuối đời của nàng ấy.
- Nghĩa là An Vương cũng biết sự thật này, vì rõ Nhị Vương Gia không thể kế thừa hoàng vị, cho nên nhất định phải gả quận chúa cho Tam Vương Gia?
Hoàng thượng khép hờ mí mắt, mím môi mỏng sau chòm râu đen óng gật đầu.
Nhìn thẳng vào đôi mắt mềm mỏng của Hoạ Y, Hoàng Thượng ôn tồn nói:
- Tam Vương Phi, trẫm có thể chấp nhận mọi mong muốn của con, chỉ hy vọng con có thể hiểu được nỗi muộn phiền của trẫm. Bên cạnh trẫm là quần thần, bên dưới là bá tánh. Nếu chiến tranh này không kịp ngăn chặn khắp nơi người dân phải chìm trong cảnh màn trời chiếu đất, phụ mẫu mất con, phu, thê mất bạn đời, ấu nhi mất cha mẹ. Nỗi lo này trẫm cũng không thể làm gì hơn.
Hoạ Y chết lặng, trước những lời của Hoàng Thượng cô không biết phải nói gì hơn, tâm can có gào thét đến mức nào cũng không sao phản kháng. Người là thiên tử, có thể trực tiếp hạ thánh chỉ mặc cho cô có đồng ý hay không cũng không sánh bằng cơ đồ của người, nhưng người lại chịu đối diện khuyên nhủ cô, có thể không hoàn toàn vì suy nghĩ của Hoạ Y, có thể vì lo nghĩ cho hài tử của người, nhưng như vậy cũng đã là một ân điển.
Những cánh hoa trắng xoá vương lại trên tóc của Hoạ Y, ánh tịch dương bị màn đêm nuốt chửng, xung quanh chỉ còn lại một màu đen tối tăm.
Hoạ Y ngước nhìn bầu trời nhấp nháy những ánh sao, tứ bề gió lạnh rít lên từng hồi, cứa rách tâm can âm ỉ đau nhức của cô.
Cô vốn dĩ sinh ra ở một thời không đã bình yên, làm sao hiểu được thế nào thực sự là loạn lạc. Cũng chưa từng chứng kiến cảnh máu chảy thành sông, chưa từng nếm trải nỗi đau nhà tan cửa nát.
Nhưng cũng không thể vì vậy mà phó mặc suy vong của cả một triều đại, không thể trơ mắt nhìn khắp nơi linh lạc tang thương.
Trong nỗi bất lực, Hoạ Y chỉ biết cắn chặt răng chịu đựng, dùng hai tay nhỏ nhắn sưởi ấm cho chính mình.
Danh Sách Chương: