• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời chiếu những tia sáng đầu tiên qua song cửa, Hoạ Y cư nhiên đưa tay che chắn cái chói loá đang trực tiếp tại mắt mình, mí mắt mở ra, phát hiện bản thân đã về Đào Hoa Viên, hơn nữa trên người không chút thương tổn nằm trên chiếc giường êm ái.

Cô bước xuống giường, chạy ngay đến phòng của Trình Quân, từ khe cửa Hoạ Y nhìn thấy nam nhân đang ngồi chuyên chú đọc sách, tâm tình thở phào.

- Chu cô nương, cô tỉnh rồi sao?

Tiếng hỏi của Thủy Liên làm Hoạ Y giật mình, chắc chắn người bên trong cũng đã biết cô đến, nhưng tình hình này lại bị chuyển vào thế ngượng nghịu, nhất định Trình Quân sẽ nghĩ cô nhìn trộm hắn.

Hoạ Y cười khổ, nhanh chân đẩy lùi Thủy Liên đi ra sân viện.

Trình Quân hắn ngẩng đầu, khoé môi mỏng bạc treo lên nụ cười ý vị, rồi khẽ khàng quay lại trang thi thư. Thật ra với võ công của hắn sớm đã phát giác cô tiếp cận ngoài kia, chỉ là muốn xem xem Hoạ Y cô khi nào mới nóng lòng vì hắn, nhưng cuối cùng vẫn là bị tiểu nha đầu Thủy Liên phá hỏng.

Dưới gốc cây đào, Hoạ Y kéo Thủy Liên đứng đối diện, hỏi:

- Hôm qua em có biết ta làm sao mà trở về được không?

- Là Vương Gia đưa cô về.

Hoạ Y gật gật đầu hời hợt, Thủy Liên không lấy làm lạ trước câu hỏi của cô, vì đêm qua khi hai người trở về Đào Hoa Viên thì Hoạ Y đã ngất từ lúc nào rồi.

- Chu cô nương nếu không còn việc gì ta lui xuống chuẩn bị điểm tâm nhé.

- Khoan đã. Trình Quân, ngài ấy vẫn ổn chứ? Không bị thương tổn gì chứ?

Thủy Liên ngờ nghệch trả lời:

- Ngài ấy vẫn rất ổn, thương tổn là thương tổn gì ạ?

- Vậy thì tốt rồi. Không có gì, cô có thể lui xuống rồi.

Thủy Liên nhúng chân hành lễ, rồi nhanh chóng đi theo hướng nhà bếp.

Trong trí nhớ của Hoạ Y rõ ràng đêm qua họ đã chạm phải một nhân vật lợi hại, dù không trực tiếp nhìn thấy nhưng khí tức mà người đó truyền đến cho thấy thân thủ không hề tầm thường, Trình Quân lâu nay luôn chìm trong bệnh tật, lại có thể đối phó được với người bí ẩn đó sao?

Dù sao thì cô cũng không chắc là chính Trình Quân đã trực diện đối đầu với kẻ địch, nhưng thời gian cô quen biết hắn vốn chưa lâu, bản lĩnh của hắn tới đâu Hoạ Y không biết rõ. Không, không đúng, phải nói rằng kể cả từng việc, từng việc của hắn cô cũng đều không biết.

Chỉ biết Trình Quân không phải huyết mạch của hoàng đế, hắn là Vương Gia lãnh đạm mà người đời chỉ cầu ngắm qua mỹ mạo không cầu được gả cho, nơi mà hắn ở trên dưới không quá hai mươi tùy tùng, quanh đi quẩn lại Đào Hoa Viên vẻn vẹn có năm nô tỳ.

Thường ngày nếu không thấy hắn ở Đào Hoa Viên thì cũng chẳng biết nhân dạng đó đã đi đâu, bên ngoài nho nhã của hắn đối nghịch với hành động dứt khoát.

Nhưng có một điều mà cô chắc chắn chính là Trình Quân không vô tình như người đời hay truyền tai nhau, ân tình mà hắn cho cô năm lần bảy lượt đều vô cùng chân thật, mặc dù lúc trước hắn nhiều lần thất thố khiến cô có cái nhìn xấu về nam nhân này, nói đến đây Hoạ Y có đôi chút hổ thẹn, đã qua loa đánh giá vài hành động của người khác.

- Nàng đêm qua ngủ có ngon không?

Cô ngoảnh đầu, Trình Quân tay phẩy nhẹ chiếc quạt giấy bước tới. Hôm nay trông hắn rất khác với mọi ngày, thần sắc tươi tắn, cẩm sam sáng màu.

Khi hắn lướt qua một mùi hương thảo cỏ thoang thoảng lưu lại, cô dường như sững sờ, cảm giác loại hương thơm này đã từng nghe qua, nhưng nhất thời không nhớ được là ở đâu.

Trình Quân ngồi xuống bàn ngọc ngũ sắc, chễm chệ đưa tay ra trước mặt ngoắc ngoắc nhướng mày.

Cô ngoái nhìn ra sau, Tu Kiệt đi đến đưa cho hắn một thanh kiếm.

Hắn ném thanh kiếm đó về phía Hoạ Y, theo phản xạ cô chụp lấy.

- Bắt đầu thôi.

- Nhanh như vậy sao? Ta còn chưa ăn sáng mà.

- Lát nữa điểm tâm làm xong ta sẽ cho nàng dùng, nhưng bây giờ thì luyện chút thể lực.

Trình Quân gõ xuống ống chân cô, đưa đầu quạt giấy chỉnh lại tư thế hai tay thẳng tắp, để cho Hoạ Y làm động tác đứng tấn, rồi đặt thanh kiếm nặng lên giữa hai cánh tay.

Hắn vốn là không định nghiêm túc dạy cô học võ, vì hắn tự tin đủ sức che mưa chắn gió cho nữ nhân của mình, lại sợ thân thể suy nhược của Hoạ Y sẽ chịu khổ. Nhưng duy chỉ có một người, hắn cần phải kiêng dè thận trọng, nhỡ một lúc hắn không xoay sở kịp thì mong rằng chút bản lĩnh này có thể giúp Hoạ Y tự cứu lấy mình, hoặc chí ít có thể kéo dài thời gian chờ hắn đến.

Nhiều giờ trôi qua.

Nhiều ngày trôi qua.

Nhiều tháng trôi qua.

Trời đông lạnh giá, tuyết rơi đầy sân. Hoạ Y giữa khuôn viên Đào Hoa Viên vung từng đường kiếm chắc chắn. Trình Quân đứng ở cách đó không xa, gật gù hài lòng.

Trên trán của Hoạ Y ướt đẫm mồ hôi, cô thu lại thanh kiếm một cách gọn gẽ, rồi ngồi xuống đối diện với Trình Quân.

Hắn mỉm cười:

- Thân thủ không tệ.

Thủy Liên mang đến vài thức ăn ngon, Hoạ Y vì quá đói sau mấy canh giờ liền luyện tập nên trực tiếp dùng ngay.

Trình Quân liếc thấy khuôn mặt nữ nhân vương đầy bụi cát, hắn rút ra từ tay áo một chiếc khăn tay, tiến đến dịu dàng giúp cô lau sạch.

Hoạ Y khựng lại, nhìn hắn có chút ngượng ngùng, lúng túng giữ lấy chiếc khăn trong tay Trình Quân:

- Ta có thể tự làm, đa tạ ngài.

Bị khước từ, Trình Quân chậm rãi thu lại hành động của mình, phảng phất một chút ảm đạm, rồi ngồi vào ghế đá.

Nhưng hắn lại thấy Hoạ Y đặt lại khăn tay lên bàn, tỉ mỉ gắp thẳng từng đường nếp, tâm trạng khó chịu của hắn dịu đi hẳn.

- Y nhi, vài hôm nữa ta có việc cần đến Mai Hoa Sơn, nàng có muốn đi cùng ta không?

- Có thể sao?

- Đương nhiên là được rồi.

- Như vậy thì thật tốt, ta nhốt mình ở đây khá lâu rồi, cũng không còn được nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, nhân lúc này có thể đi du ngoạn một chút.

- Được.

- Nhưng mà Nhị Vương Gia, ngài đến Mai Hoa Sơn có việc gì sao?

- Ta nghe nói trên đỉnh Mai Hoa Sơn có một loại thảo dược quý hiếm, mùa đông ẩn mình trong tuyết, mùa hạ tan biến thành mây, có tác dụng chữa được bách bệnh, mấy mươi năm mới xuất hiện một lần. Nàng cũng biết thân thể của ta không tốt, lần này đi đến đó cốt yếu là tìm thứ có thể cứu mình.

- Như vậy ta càng phải đi. Ngài là ân nhân của ta, giúp ta có chốn nương thân, dạy ta võ công, ta ở lại đây không giúp gì được cho ngài, lần này theo cùng xem như là báo đáp một phần nhỏ nhặt.

Trình Quân lặng người, hắn u ám nhìn lên cành đào lay động, thấp giọng:

- Giữa ta với nàng không cần phải nói đến ân tình.

Thực ra trong lòng hắn muốn Hoạ Y mắc nợ hắn, nợ càng nhiều càng tốt, nợ đến cả tấm thân cũng không đủ để đáp đền, chỉ khi như vậy cô mới không rời xa hắn.

Đường đi Mai Hoa Sơn hiểm trở, thời tiết càng lên cao càng khắt nghiệt vô cùng, nhưng nếu để cô ở lại đây một mình hắn lại không yên tâm bằng mang theo cô bên cạnh, để Hoạ Y chịu khổ một chút nhưng có thể giữ được an toàn.

Thời gian qua bên phía Điện Chủ không ngừng cử người đến để gây tổn hại cho cô, chỉ là hắn luôn ở đó bọn chúng không thể ra tay, mặt khác sự mềm lòng của Mạn Nhu trước Trình Quân năm lần bảy lượt bỏ qua cho Hoạ Y dù có cơ hội.

Chút thương thế trên người của Trình Quân đã rất lâu không trị khỏi, vốn là đợi đến khi kế hoạch hoàn thành hắn mới tính chuyện tìm cách chữa trị, nhưng xem ra trước mắt hắn còn có người cần phải bảo vệ, không thể không nhọc lòng đến Mai Hoa Sơn một chuyến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK