“Người phụ nữ chết tiệt này đang giở trò quái quỷ gì đây chứ? Chẳng lẽ lời đề nghị ly hôn của cô ta lúc đó không phải là giả vờ giả vịt thật sao? Vốn dự định sẽ cho cô ta một số tiền để cô ta có thể rút lui và rời khỏi nơi đây, nhưng bây giờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, đoán chừng là người phụ nữ đó đã ra đi với hai bàn tay trắng? Không, cô ta không thể nào không lấy gì được, vì vốn dĩ người phụ nữ đó rất ham hư vinh kia mà?”
Lãnh Hàn Thiên không tin những chuyện vừa xảy ra trước là sự thật, hắn cứ nghĩ rằng Đỗ Hiểu Nghi chắc chắn đã lấy đi thứ gì đó. Hắn biết rõ cô là người không có tiền, nếu như thật sự là ra đi với hai bàn tay trắng, vậy thì há chẳng phải là tự diệt mình hay sao chứ? Với cả, trong đầu của Lãnh Hàn Thiên, từ lâu Đỗ Hiểu Nghi đã là một người phụ nữ ham mê giàu sang phú quý, thủ đoạn có thừa, thế nên hắn không cho rằng cô lại có thể dễ dàng rời đi mà không lấy bất cứ thứ gì.
Sau một hồi lục tung ngôi biệt thự lên, mọi thứ ở đây vẫn còn y nguyên, không bị mất, không bị lấy đi, đến ngay cả chiếc vòng mà cô luôn trân quý, không bao giờ để xa tầm mắt cũng đã được tháo ra để hoàn trả rồi, vậy nên việc rời đi còn có thể là giả được hay sao?
Lãnh Hàn Thiên thoáng chốc chết lặng đi trong vài giây, hắn vẫn nghĩ rốt cuộc người vợ trên danh nghĩa này của hắn có phải bị điên rồi hay không, không đem theo thứ gì, không tiền cũng chẳng đồ ăn thì làm sao mà sống được chứ? Bất giác, một tia đau lòng có vẻ như đã dần dần len lỏi vào trong trái tim hắn, cắm rễ từ tận sâu trong lòng của Lãnh Hàn Thiên. Liệu biết đến bao giờ, từ cắm rễ mới nảy mầm được đây?
"Thôi kệ đi, dù gì người phụ nữ đó cũng tự mình rời đi, càng đỡ phải mất công đôi co. Bây giờ thì đã có thể cho Nhã An một câu trả lời thỏa đáng rồi."
Trong lúc Lãnh Hàn Thiên vẫn còn đang vui vui vẻ vẻ vì cuối cùng hắn và Triệu An Nhã - người phụ nữ hắn yêu đã danh chính ngôn thuận về bên nhau, thì ở một diễn biến khác, Đỗ Hiểu Nghi sau khi rời khỏi ngôi biệt thự kia, cô lại chẳng biết nên đi đâu về đâu nữa. Chẳng lẽ cô phải thật sự trở về ngôi nhà mà ngày xưa, bản thân cô đã từng có một khoảng thời gian sống hạnh phúc cùng cha mẹ hay sao chứ? Không…Từ sau khi mẹ cô qua đời thì nơi đó vốn đã không còn ai yêu thương Đỗ Hiểu Nghi cô, và ngôi nhà ấy cũng sớm không còn chỗ để cho cô trở về nữa rồi.
Còn nhớ năm ấy, lúc cha cô cùng mẹ kế không ngần ngại bán cô cho người khác, nét mặt thực sự rất hớn hở khi nhận được số tiền mà mẹ của Lãnh Hàn Thiên đưa. Kể từ giây phút đó thì Đỗ Hiểu Nghi đã hiểu ra, cô đối với họ chẳng qua chỉ là một sự tai hại, một công cụ để họ mặc sức lợi dụng mà kiếm tiền thôi.
Có nhà nhưng không thể về, yêu người nhưng người không yêu, trên thế gian này liệu còn có ai có thể đáng thương hơn cô nữa chứ?
Người đàn ông mà Đỗ Hiểu Nghi cô từng dùng cả thanh xuân để yêu, đến cuối cùng lại chẳng nhân nhượng mà chà đạp cô, sỉ nhục cô, vứt bỏ cô. Cố chấp giữ lại tổn thương bên mình, để rồi bản thân bị chính những vết thương cũ cào xé, tạo nên những vết thương mới không có thuốc chữa. Vết thương chồng chất vết thương, nỗi đau giẫm đạp nỗi đau, tất cả đều từ chữ “yêu” mà ra. Hy vọng quá nhiều thì sau cùng thất vọng cũng sẽ thật nhiều.
Nếu ngày ấy, Lãnh Hàn Thiên không vô tình xuất hiện trước mặt Đỗ Hiểu Nghi, đưa cho cô một viên kẹo, thì chắc có lẽ Đỗ Hiểu Nghi cô sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của hắn, rồi bất giác đem lòng yêu người đàn ông này lúc nào cũng chẳng hay. Nếu ngày ấy, hai người không gặp nhau, không cùng nhìn vào ánh mắt của đối phương, thì bản thân cô cũng sẽ không bất chấp mọi thứ để bước vào cuộc đời hắn, bất chấp để làm hắn yêu cô, và mọi chuyện sau đó sẽ càng không thể đi xa như hiện tại.
Sao bao nhiêu sự cố gắng, bao sự hi sinh, thống khổ, thì thứ mà Đỗ Hiểu Nghi nhận lại, hóa ra chỉ toàn là những niềm đau vây quanh. Cô mãi mãi không bao giờ có được Lãnh Hàn Thiên, bởi trái tim của người đàn ông băng lãnh vô tình đó vốn không nằm ở chỗ cô. Cho dù cô có giữ được thân thể của hắn, thì liệu cô có khả năng nắm lấy trái tim hắn hay không chứ? Chính mình lựa chọn đi theo con đường giải thoát cho đối phương, thì tức là đã vô phương cứu chữa rồi…
Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng nhộn nhịp nơi phố xá, tiếng cười nói vui vẻ của những cặp tình nhân đã làm cho người phụ nữ càng thêm tủi thân. Rõ là cũng được sinh ra như bao người khác, cớ sao Đỗ Hiểu Nghi cô lại không thể có được sự hạnh phúc như người ta vậy? Đôi mắt bị sưng lên vì khóc quá nhiều, đôi chân chậm rãi bước đi, hết thảy mọi thứ ở phía trước đều giống như vô định. Con đường xa quá, dài quá, mệt mỏi quá, một mình cô biết phải làm gì đây?
Danh Sách Chương: