• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mai Tuyết San đã không còn đường giải thoát cho bản thân, càng không có lựa chọn nào khác ngoài cái vẻ vờ như tuyệt tình, nói rằng mình hết yêu hắn. Dù quả thật rất tàn nhẫn, nhưng ít ra điều đó sẽ tốt cho cả hai người, vì đơn giản cô tin chắc là như thế.

Điều kiện của Ngô Gia Vĩ tốt như vậy, hắn sẽ sớm quên được một người phụ nữ bần hèn như cô thôi. Nếu như hai người lại một lần nữa quay trở về, Mai Tuyết San sợ rằng bản thân sẽ tiếp tục làm đảo lộn cuộc sống hào nhoáng của hắn giống như ba năm về trước. Chi bằng bây giờ triệt để dùng lời nói làm cho người đàn ông đó hận cô, chấm dứt tình cảm với cô, thì cuộc sống của cả hai mới thật sự quay về quỹ đạo vốn có của nó. Chung quy, lời nói cũng chính là con dao hai lưỡi có thể giết chết một trái tim, không phải sao?

“Tại sao chứ? Em…em vẫn còn yêu anh mà, đúng không San San?”

Ngô Gia Vĩ càng lúc càng không thể bình tĩnh, dần dần bản thân cùng cảm xúc của hắn đều rơi vào sự mất khống chế, đôi tay lạnh lẽo kia bắt đầu giữ chặt hai bả vai mềm yếu của người phụ nữ trước mặt không buông. Mai Tuyết San bị người đàn ông mình yêu nắm đến tê liệt đôi vai, nhưng cô lại không cảm nhận được một chút hề hấn gì, bởi đối với cô mà nói, nỗi tê liệt này làm sao có thể thấm đau bằng nỗi tê liệt trái tim cơ chứ? Bản thân cô vẫn luôn hiểu rõ, ngay tại thời điểm mà cô nói dối rằng chính mình là kẻ phụ tình phụ nghĩa, thì đó có thể cũng là lúc cô tự mình đẩy bản thân xuống vực sâu thăm thẳm, vực sâu không lối thoát mất rồi.

Không phải Mai Tuyết San muốn từ bỏ, cũng không phải là cô không còn yêu người đàn ông đối diện, mà chính là vì yêu nên cô mới hành động như vậy. Tình yêu, không nhất thiết lúc nào cũng phải là cả hai ở bên nhau, không nhất thiết phải đem những lời mật ngọt rót vào tai đối phương, vì lẽ việc thể hiện tình yêu vốn dĩ có rất nhiều cách chứ đâu chỉ có mỗi một cách duy nhất? Tất nhiên, Mai Tuyết San cô lại là kẻ chọn đi theo con đường tàn nhẫn, chọn cách cực đoan, và…chọn cách đi ngược lại với những cặp tình nhân khác.

Giữa bọn họ, dù là trước hay sau, dù là năm ấy hay hiện tại thì khoảng cách cũng quá lớn, địa vị lại cách xa, làm sao Mai Tuyết San dám mơ mộng hão huyền về một tình yêu với một người vượt trên tầm với của cô đây? Mặc kệ tương lai ra sao, tóm lại là chuyện tình cảm của hai người đã sớm vô phương vô lực rồi.

“Hết yêu tức là hết yêu, không có tại sao gì hết. Anh oán em cũng được, hận em lại càng tốt, bởi em chính là kẻ đã phụ tình anh, phụ luôn cả sự tin tưởng và chờ đợi của anh, nên hiển nhiên em cũng sẽ không trách móc gì anh đâu. Như tất cả những lời mà anh đã vừa nghe đó, hai chúng ta không thể quay trở về như ba năm trước được nữa đâu anh. Hãy để em đi đi, cũng là tạo ra cho anh một cơ hội, một cuộc gặp gỡ mới với những người mới. Có lẽ, từ đầu đến cuối, em cái gì cũng thua anh, thua cả những người đem lòng ái mộ anh nữa. So với em, họ xứng đáng để được bên anh hơn rất rất nhiều, vậy nên xin đừng vì em mà tự hủy hoại đi tương lai hạnh phúc sau này của chính anh. Mọi chuyện lúc trước lỗi của đều quy về lỗi của em, đều do em muốn trèo cao nên mới té đau như vậy, nhưng bây giờ thì em đã nghĩ thông suốt rồi, buông tay là sự quyết định đúng đắn, cũng là sự lựa chọn không còn gì chính xác hơn cả.”

“Không…Đừng mà…Đừng bắt anh buông tay em, và cũng đừng tự mình định hướng rời xa anh được không? Xin em, xin em đừng đối với anh và chính mình như vậy…Xin em, xin em đó, San San à!”

Đôi tay vốn đang ghì chặt hai bả vai của Mai Tuyết San từ từ trượt xuống rồi buông ra lúc nào cũng chẳng ai mảy may quan tâm. Vừa nghe cô nói xong, Ngô Gia Vĩ không thể nhịn nổi nữa rồi, hắn gào thét với người phụ nữ trước mặt trong tuyệt vọng, khiến cho ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh không thể không đổ dồn về phía hai người bọn họ. Bỏ qua ánh mắt kì lạ của những người đi đường đó, đôi nam thanh nữ tú vẫn đứng yên ở trước cổng bệnh viện, không màng người khác mà chỉ một lòng chú tâm vào tình thế khó lường, tình cảnh đau thương bất đắc dĩ.

Trời bắt đầu chuyển tối, đèn đường hai bên rọi thẳng vào giữa hai người bọn họ, trực tiếp chiếu sáng tạo thành một vòng tròn nổi bật quấn lấy cả đôi. Sự ấm áp của những chiếc đèn là thế, ấy vậy mà trong lòng mỗi người, có vẻ bóng tối từ bao giờ đã bao trùm lấy trái tim bọn họ, đối nghịch với luồng ánh sáng rực rỡ ở bên ngoài.

Hai người, cùng một tâm trạng nhưng hai cách thể hiện lại khác nhau. Người này thì che giấu, cố tỏ ra bản thân không sao nhưng thực chất lại đau lòng hơn ai hết. Còn người kia, từ trước đến nay, hắn chưa một lần bộc lộ, nhất là đối với nữ nhân. Nhưng hiện tại, chỉ nhìn sơ qua thôi, ai rồi cũng sẽ dễ dàng nhận ra, Mai Tuyết San đối với Ngô Gia Vĩ là đặc biệt, là vô cùng quan trọng, là một đời không thể thiếu. Tiếc thay, trong chuyện tình cảm của bọn họ, đã không còn nơi để bước đến nữa rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK