Sau khi nghe được câu trả lời của Lãnh Hàn Thiên, Triệu Nhã An mới có thể yên tâm được phần nào. Và câu trả lời của hắn, cũng tức là biểu thị cho việc Lãnh Hàn Thiên vẫn chưa biết chuyện kia - cái chuyện mà cô ta đang lo lắng nhất hiện tại.
“Thật không? Nếu thật vậy thì tốt quá rồi a.” - Triệu Nhã An nở một nụ cười quyến rũ, thân thể càng thêm dính chặt vào Lãnh Hàn Thiên, bộ ngực to tròn kia vẫn luôn áp sát ở nơi đó khiến cho người ta không khỏi ghê tởm.
“Tất nhiên là thật rồi, vả lại cha mẹ cũng sắp về lại Pháp nữa.”
Nghe đến đây, trong thân tâm của Triệu Nhã An bỗng dưng niềm vui sướng lại trỗi dậy. Hai vị kia sắp về Pháp, vậy há chẳng phải sự thật sẽ được giữ kín hay sao? Có thể giữ được cả đời hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất cho đến thời điểm hiện tại, chuyện đó cũng được xem như là một loại bí mật nằm trong vùng an toàn, có nghĩa là sẽ không còn ai biết đến sự tồn tại của nó nữa.
Đúng thật là vừa mới lúc nãy, Lãnh Hàn Thiên còn dự định sẽ hỏi trực tiếp người phụ nữ trước mặt, rằng rốt cuộc giữa Triệu Nhã An và cha mẹ hắn đã phát sinh những khuất mắc gì mà người làm con, làm bạn trai như Lãnh Hàn Thiên lại chẳng hề hay biết. Nhưng, dự định thì dự định, cuối cùng vẫn thu hồi lại. Lãnh Hàn Thiên hắn biết phải mở lời hỏi Triệu Nhã An như thế nào đây chứ? Lời chưa kịp nói ra, trong một giây không biết phải làm như thế nào, chỉ đành còn cách từ bỏ. Lãnh Hàn Thiên vốn hiểu rất rõ mẹ mình, hắn biết Chu Nhật Lan sẽ không vô duyên vô cớ mà nói những lời như thế đâu, ắt hẳn giữa bọn họ đã có chuyện gì mà chính hắn cũng không biết.
Triệu Nhã An càng lúc càng tiến tới như thể sắp hòa làm một cùng với Lãnh Hàn Thiên, đôi môi gợi cảm kia cũng chỉ cách có vài mi li mét nữa liền có thể chạm đến môi của hắn.
Bị người trong lòng gợi lên những cảm giác khoái tình, Lãnh Hàn Thiên nhanh chóng dẹp tan đi những suy nghĩ trong đầu, hai tay bế Triệu Nhã An đi lên phòng. Dù cho mọi chuyện mọi chuyện có như thế nào, có tốt xấu ra sao, Lãnh Hàn Thiên đều chỉ tin tưởng Triệu Nhã An, trước đây hay bây giờ đều chưa từng thay đổi. Nhã An của hắn ngây thơ như thế, xinh đẹp như thế, lại vô cùng dịu dàng nữa, bất quá cũng chỉ là phạm phải những lỗi sai nhỏ nhặt, mà đã là những cái sai nhỏ thì có gì mà không thể tha thứ được chứ? Chuyện lớn mà người ta còn hóa nhỏ, chuyện nhỏ lại hóa không được nữa kia mà?
Những âm thanh rên rỉ, những tiếng động gợi tình phát ra từ một căn phòng xa hoa kia làm cho người ta phải rùng mình một phen. Tất cả người hầu kẻ hạ trong ngôi biệt thự này dẫu có nghe rõ mồn một nhưng vẫn cứ cố nhắm mắt làm ngơ, không dám bàn tán vì sợ nếu lỡ chọc giận Lãnh Hàn Thiên thì có khả năng bọn họ đều mất việc.
Từ khi Lãnh Hàn Thiên thuê người về để chăm sóc Triệu Nhã An, cô ta càng thêm ra oai tỏ vẻ hơn nữa. Tuy rằng một vài người bất mãn, nhưng suy cho cùng thì bọn họ vẫn là những kẻ có thân phận thấp hèn, không dám than vãn lấy một lần. Một số kẻ khác thì có mắt nhìn xa xăm hơn, luôn chạy theo phía sau để nịnh nọt, kiếm được miếng ngon từ chỗ Triệu Nhã An. Mà những kẻ như thế mới thật sự là nguy hiểm, gió đổi chiều nào thì theo chiều nấy. Nói không chừng, một mai Triệu Nhã An thất thế, những kẻ đó lại quay lưng và châm biếm cô ta cũng nên nhỉ?
Sáng hôm sau, hai vợ chồng Lãnh Phong Dương và Châu Nhật Lan đã dậy từ sớm để chuẩn bị đi ra sân bay. Bọn họ chỉ ở lại đây có một ngày, vậy nên cũng chẳng có đồ đạc gì cần thu dọn, nếu cần thì cũng đã có người thu dọn sẵn rồi. Từ hôm qua đến giờ, Chu Nhật Lan vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật, bởi bà không đồng tình với cách làm của Lãnh Hàn Thiên. Nhưng, mọi chuyện đã quá muộn rồi, cho dù Chu Nhật Lan rất giận Lãnh Hàn Thiên thì hai vợ chồng bà cũng không thể rời đi mà không nói lời nào.
"Tới đây được rồi, con không cần tiễn chúng ta ra sân bay đâu, Hàn Thiên." - Lãnh Phong Dương và Chu Nhật Lan dừng lại trước chiếc xe màu đen, hướng mắt về phía Lãnh Hàn Thiên mà ngăn cản, không cho hắn bước tiếp.
Cuộc tiễn biệt lần này, ngoài Lãnh Hàn Thiên ra thì tất cả người làm trong biệt thự là đều đứng tiễn cha mẹ hắn đi, duy chỉ có một người là không có mặt. Ngoài mặt thì cha mẹ hắn có vẻ đã chấp nhận Triệu Nhã An, nhưng Lãnh Hàn Thiên lại sợ rằng, nếu Triệu Nhã An xuống gặp bọn họ, khẳng định bọn họ sẽ vì Đỗ Hiểu Nghi mà một phen chất vấn cô ta, sau đó liền thay đổi quyết định. Và hơn hết, Lãnh Hàn Thiên cũng cần hỏi rõ mẹ hắn một vấn đề trước khi bà rời đi - một vấn đề mà từ đêm qua đến sáng nay, hắn nhiều lần cố gạt ra khỏi tâm trí nhưng vẫn không thể. Nói không để ý, thực chất chỉ là vẻ bề ngoài của Lãnh Hàn Thiên ngụy tạo nên, chứ trong con người của hắn lại rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì. Lãnh Hàn Thiên cũng không muốn cứ mãi ngờ vực người yêu mình, cũng vì vậy nên sự mông lung đã thôi thúc hắn nhất định phải hỏi rõ ràng mọi sự tình.
Danh Sách Chương: