Thu lại tất cả vào trong nhĩ thính, Đỗ Hiểu Nghi cười khẩy một cái, mà cái cười khẩy này, không phải là miệt thị những ngôn từ của Lãnh Hàn Thiên, hay nói cách khác là bản thân cô đang tự khinh khi chính mình, khinh khi sự ngu ngốc ngày đó của mình. Đã từ khi nào, Đỗ Hiểu Nghi rất muốn nghe Lãnh Hàn Thiên hắn nói với cô như vậy, nhưng đến khi người đàn ông đó thổ lộ ra, cớ sao bản thân cô lại buồn đến như thế?
“Không ai có thể yêu hai người trên cùng một lần, và cũng không ai có thể đứng mãi ở một nơi để đợi anh quay đầu lại đâu, bởi tất cả sự nhẫn nại đều có giới hạn của nó cả. Có thể là lúc trước, tôi rất yêu anh, yêu hơn cả sinh mạng của chính mình, nhưng hiện tại mà nói, đối với tôi, anh có cũng được, mà không có thì cũng chẳng sao cả. Nếu chuyện gì cũng có thể bỏ qua một cách đơn giản theo như lời anh nói, thì ba năm qua, tôi cũng đã không cố chấp để níu kéo một người, mà người đó vốn dĩ chưa từng một lần dành tình cảm cho tôi. Bây giờ nghĩ lại, bản thân tôi đúng thật là một kẻ thảm hại hoàn toàn, kể cả trong tình cảm lẫn cuộc sống.”
Lãnh Hàn Thiên không hề biết rằng, Đỗ Hiểu Nghi đang nằm trên giường bệnh hiện tại, Đỗ Hiểu Nghi mà hắn quen trước kia, sớm đã không còn là một người phụ nữ giữ chấp niệm trong lòng nữa. Có lẽ, bản thân cô từ khi sinh ra thì đã định sẵn là sẽ không bao giờ bén duyên được với hạnh phúc rồi, bởi dù ở đâu, dù là trong hoàn cảnh nào, thì Đỗ Hiểu Nghi cô đều không thể nhận lại được cái may mắn vốn có của mình. Cũng vì vậy, thế nên cô đã quyết tâm buông tay, quyết tâm rời đi, càng quyết tâm biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của người mình yêu.
Làm người xấu thì không được, lại không thể, nhưng làm người tốt thì cũng chẳng dễ dàng gì, vì lẽ dẫu chính cô có lương thiện, có nhân hậu đến đâu, thì cái cách mà người ta đối xử với cô vẫn tệ bạc như vậy, vẫn tàn nhẫn như vậy. Trên thế gian này, người giàu chính là người cao quý, kẻ có tiền thì ắt sẽ được tôn vinh. Còn người nghèo như cô, lại cộng thêm việc mất mẹ từ nhỏ, thì phải chăng là sự phỉ báng của xã hội, đồng thời cũng sẽ mãi mãi bị giẫm đạp dưới chân của người khác, mặc cho người ta xỉa xói mà không có lấy nổi một chút phản kháng để vùng dậy nào?
Trong tình yêu, dù cho có cố gắng hết mức, rốt cuộc cũng không thể thắng nổi khoảng cách và địa vị. Người đàn ông vừa có tiền, vừa có quyền, gia thế phải nói là không ai sánh bằng, thì làm sao mà Đỗ Hiểu Nghi dám mơ mộng có được tình yêu từ hắn nữa đây? Từ sau khi rời xa Lãnh Hàn Thiên, bản thân cô dần dần cũng thức tỉnh được chính mình. Hai người ở hai thế giới quá khác xa nhau, quá đối lập nhau, giả sử Lãnh Hàn Thiên có thật sự yêu cô đi chăng nữa, thì chính cô cũng không xứng với hắn một chút nào.
Nếu Đỗ Hiểu Nghi tự nhận thức được điều này sớm hơn, thì có lẽ, khi chia ly, cô đã chẳng buồn thương đến mức cả người không còn một chút sức sống như vậy. Phải chi có mẹ của cô ở đây thì tốt rồi, bà ấy chắc chắn sẽ cho cô được một lời khuyên hữu ích, và bản thân cô cũng không cần mệt mỏi vì sự che giấu cảm xúc của chính mình nữa. Có mẹ bên cạnh, cô luôn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, muốn quậy lúc nào thì quậy, muốn phá lúc nào thì phá, cứ như thế mà vô âu vô lo, lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ - người đàn bà đã chịu nhiều tủi hờn để hy sinh vô điều kiện cho đứa con gái của mình.
Thế mà đáng tiếc thật, đời không như là mơ, cuộc sống bắt cô phải trưởng thành, phải tự quyết định mọi chuyện của bản thân, bởi vì mẹ đã rời xa cô rồi, sẽ không còn một ai có thể che chở cô trên con đường sau này, vậy nên cô chỉ có thể tự mình kiên cường, tự mình mạnh mẽ để vượt qua những chông gai, những vấp ngã của cuộc đời, những trắc trở trong câu chuyện tình yêu tràn đầy sự lâm ly bi đát ở nơi đó.
“Tôi không thể chấp nhận được việc em sẽ rời xa tôi một lần nữa đâu, Hiểu Nghi à. Em thấy không? Vừa rời khỏi không bao lâu, bộ dạng em hiện tại đã trở nên gầy guộc đến mức chỉ còn lại một bộ xương như vậy, hơn nữa lại còn xảy ra tai nạn với máu me toàn thân, vậy em nói xem, nếu để một thời gian lâu, liệu bản thân em sẽ trở thành một con người như thế nào chứ? Em có biết rằng, khi tận mắt tôi chứng kiến cái cảnh tượng em nằm bất động dưới nền đất lạnh lẽo kia, đôi mắt díp chặt vào nhau, xung quanh toàn là máu, thì chính tôi đã lo sợ rất nhiều hay không?”
Bất giác, thời gian đã khiến cho người đàn ông lạnh lùng ấy nhớ về những bữa cơm mà Đỗ Hiểu Nghi đã tự tay nấu, cả những khoảnh khắc mà cô đợi hắn về để cùng ăn nữa. Thật nhớ làm sao, nhưng xem chừng cũng đã không thể quay lại thời điểm bắt đầu được nữa rồi. Tất cả…có phải tất cả đều là do chính hắn đã đạp đổ hết rồi hay không? Chính hắn…chính hắn làm cho mọi thứ đảo lộn như hiện tại, chính hắn đã đưa cả hai đến một con đường đối nghịch nhau - một con đường rẽ sang đôi ngã…
Danh Sách Chương: