• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thiên Bác nhìn Tần Chí Khương, anh bình tĩnh tiến đến chỗ Tần Chí Khương, Dương Hi Văn thấy thế lập tức tiến lên ngăn cản lại. Tần Chí Khương cũng bình tĩnh kéo cô lùi về phía sau, Dương Thiên Bác và Tần Chí Khương nhìn nhau, anh mỉm cười, đưa tay xoa đầu Tần Chí Khương.

"Tôi chính là anh trai cậu."

Tần Chí Khương tròn xoe mắt, Dương Hi Văn chỉ cúi gầm mặt. Bởi vì...cô đã biết trước đó rồi, chỉ là không muốn Tần Chí Khương bận tâm nhiều thứ nên cô không nói, còn nhờ Vệ Khanh giấu giúp mình chuyện này.

Dương Thiên Bác đi qua cả hai, anh quay đầu lại bảo: "Tôi chính là con riêng của Tần phu nhân, bà ấy là mẹ tôi".

"Nhưng từ trước đến nay bà ấy không cho tôi có quyền gọi chữ mẹ đó". Dương Thiên Bác nói rồi cười lớn.

Nghe buồn cười phải không? Tần phu nhân chính là mẹ anh, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng đối với mẹ anh, bà luôn hủy hoại anh, từ bé đến lớn cái tình thương gì đó bà đều giành cho Tần Chí Khương, đứa em trai yêu quý này của Dương Thiên Bác anh.

Trước khi kết hôn với Tần Chí Khiêm và mang thai Tần Chí Khương. Tần phu nhân một lần đi về đêm khuya nên không cẩn thận đã bị một đám người lạ mặt cưỡng hiếp, bà vốn là người sống sĩ diện, cho dù chuyện đó khủng hoảng với bà đến đâu hay là ám ảnh tới cỡ nào bà cũng không cho ai biết. Sau khi bị xâm hại xong bà đã bình tĩnh trở về nhà như chưa có chuyện gì, thời gian về sau bà biết mình mang thai, vốn định bỏ đứa bé này nhưng lúc đấy chẳng hiểu sao Tần phu nhân lại không làm thế.

Để qua mắt gia đình và che giấu việc mình mang thai cũng như không cho ai biết đứa bé này, Tần phu nhân đã khéo léo lừa được gia đình mình là sang nước ngoài một năm giải quyết công việc. Ở tháng thứ hai, bà đã đưa Dương Thiên Bác sang đó.

Sau khi sinh xong, bà âm thầm lặng lẽ ôm con về giao cho cô nhi viện chăm sóc. Người ở đó cũng quen biết bà nên luôn để mắt đến Dương Thiên Bác, cứ thế sự tồn tại của anh chỉ có bà biết được và những người chăm sóc ở cô nhi viện.

Thời gian sau bà lại kết hôn với Tần Chí Khiêm do mang thai Tần Chí Khương. Anh khi đó đã được bốn tuổi, cái độ tuổi vẫn chưa hay chưa biết gì.

Đến khi Dương Thiên Bác lên mười, Tần phu nhân lại xuất hiện ở cô nhi viện, cái nơi mà bà không muốn đến nhất bởi vì không muốn đối mặt với anh.

Bà đưa anh về căn nhà riêng mình chăm sóc, ban đầu còn nói mình nhận nuôi anh. Dương Thiên Bác không hề hay biết, lúc đó Tần phu nhân đối xử với anh rất dịu dàng, còn luôn nói từ giờ cả hai sẽ là người thân, người một nhà với nhau. Nhưng cũng chỉ được thời gian đầu, dần dần bà ít đến lui chỗ căn nhà đấy, còn Dương Thiên Bác vẫn chưa hay biết sự thật đằng sau thế nào, ngày ngày luôn đợi mẹ mình đến thăm mình.

Tần phu nhân biến mất một thời gian rồi lại xuất hiện, khi vừa đến căn nhà đó, Dương Thiên Bác thấy bà liền chạy đến ôm không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng lúc đấy Tần phu nhân sắp phát điên, bà bắt đầu bạo hành Dương Thiên Bác, một chút cũng không nương tay với một bé trai mới lên mười mà thôi.

Cứ thế ngày ngày bà tới lui chỗ đấy tìm anh để trút giận, Dương Thiên Bác hoàn toàn không hiểu sao mẹ lại đối xử với mình như thế. Khi anh tròn mười tám tuổi, bà bắt đầu đào tạo anh, bắt anh đi vào con đường sát thủ giết người không gớm tay.

Dương Thiên Bác còn ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng hết sức sẽ được mẹ quan tâm, sẽ được mẹ công nhận và yêu thương mình như ngày nhận nuôi mình, đưa mình về nhà vậy. Anh cố gắng, cho dù nó gian khổ bao nhiêu, cho dù nó khó khăn đến đâu.

Lần đầu làm nhiệm vụ, anh chính thức xuống tay với một người con gái. Nhìn bàn tay mình chỉ toàn máu, Dương Thiên Bác không chịu được mùi tanh của máu liền nên liên tục khi rời khỏi hiện trường, Dương Thiên Bác lúc đấy còn nghĩ bản thân mình đang làm có đúng hay không?

Việc gì cứ cố gắng trong khi bản thân cảm giác rõ rằng sẽ nhận lại kết quả không như mong đợi rồi.

Dương Thiên Bác cứ tiếp tục như thế, ở bên cạnh bà, Tần phu nhân vốn không cho anh gọi mình là mẹ, nhưng đối với một đứa trẻ từ cô nhi viện bước ra thì trong mắt anh bà chính là người thân duy nhất của mình trên đời này nên Dương Thiên Bác luôn muốn bà vui, luôn đáp ứng những yêu cầu bà đưa ra, đôi khi nó vô lý và làm anh không hiểu nổi nhưng rồi vì cái tình thương thiếu thốn kia anh luôn chấp nhận và thực hiện nó.

Nhiều năm trời Dương Thiên Bác bị điều khiển chẳng khác gì một con rối, đến lúc anh biết được sự thật thì quá muộn màng. Anh vô tình nhặt được cuốn nhật ký của bà, Dương Thiên Bác tò mò nên đã đọc không xót chữ nào. Khi biết được mọi chuyện, anh bất ngờ, anh sốc lắm chứ. Một con người luôn giữ bình tĩnh như anh lúc đó anh thật sự không thể khống chế nổi mình nữa rồi, Dương Thiên Bác liền chạy đến tìm Tần phu nhân hỏi chuyện cho rõ. Cứ ngỡ bà sẽ xin lỗi mình, nói rõ mọi chuyện còn lại cho mình biết.

Nào ngờ đâu Tần phu nhân rất bình tĩnh, cứ như bà đã đoán được rằng không sớm thì muộn Dương Thiên Bác anh cũng biết chuyện, chỉ là xem thời gian nào mà thôi.

Tần phu nhân không giải thích gì, lúc đó bà chỉ nói: "Mày mãi mãi là con rối của tao, cuộc đời của mày là do tao quyết định".

Tâm Dương Thiên Bác dường như chết lặng trái tim cũng tổn thương. Anh như bị bà đẩy mạnh xuống vực sâu của sự thất vọng, không còn ai kéo anh lên được.

Dương Thiên Bác muốn rời khỏi đây, muốn chạy trốn, cao chạy xa bay tránh xa Tần phu nhân. Nhưng anh không có can đảm đó, còn cố gắng hết mình để đáp ứng bà, mong bà công nhận mình vào một ngày nào đó.

Nhưng hi vọng càng nhiều lại thất vọng càng nhiều, bà vẫn vậy, chỉ xem mình là công cụ mà thôi. Dương Thiên Bác nhiều lần tự hỏi bà sinh ra mình ra làm gì?

Tần phu nhân chỉ đáp: "Vì mày là thứ nghiệt chủng, chính mày đã hủy hoại cuộc đời tao. Bắt tao sống trong nỗi ám ảnh đó mãi mãi, tao muốn sinh mày ra, muốn mày trải qua cảm giác đó với tao ".

Dương Thiên Bác cảm thấy bản thân mình đừng hi vọng gì nữa... Anh cũng chỉ là con thú nhồi bông cho mẹ mình trút giận lên mà thôi.

Anh biết được Tần phu nhân kết hôn với Tần Chí Khiêm có một đứa con trai. Nhiều lần anh đã âm thầm theo sau Tần Chí Khương, cũng không biết bao lần anh đứng từ phía sau nhìn bà quan tâm đứa em trai cùng mẹ khác cha này thế nào, bà dành hết tình yêu thương cho thằng bé, còn đặc biệt quan tâm Tần Chí Khương ra sao.

Những thứ đó anh chưa từng được trải nghiệm, cũng không biết cảm giác nó ra sao. Bởi vì Tần Chí Khương là con của bà với Tần Chí Khiêm, còn anh là con của ai bà cũng không biết, những tên cặn bã đó đã lần lượt cưỡng hiếp bà trong đêm. Đến việc anh là con ai, ba anh là ai Tần phu nhân cũng không xác định được.

Anh ghen tị với em trai mình, vì Tần Chí Khương chảy trong mình dòng máu của Tần Chí Khiêm, là người đàn ông mà bà ấy yêu say đắm, là người bà ấy muốn ở cạnh cả đời nên mới ra sức bảo vệ gia đình tổ ấm đó của mình.

Còn anh... anh là sản phẩm lỗi, đáng lẽ ra anh không nên xuất hiện ở đây, cũng không nên tồn tại trước mặt mẹ, làm cho Tần phu nhân thấy mình chỉ có chán ghét thêm mà thôi.

Ha...đau lòng thật!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK