Ba ngày nữa, Diệp Quân Lâm sẽ đích thân tới đón người.
Vừa ra đến cổng biệt thự, anh đã gặp Trần Tĩnh Huyên. Đối phương vừa dẫn khách hàng đi xem phòng trở về.
“Hiện tại vừa tan ca, có phiền không nêu em mời anh đi ăn tối?”
Trần Tĩnh Huyên mỉm cười.
Nhớ tới tình huống đột ngột phát sinh vào lần trước, Diệp Quân Lâm lập tức đồng ý.
“Được, vậy chúng ta đi ăn thôi. Nhưng tôi sẽ là người mời!”
Diệp Quân Lâm hôm nay không đi xe mà do có người đưa đến.
Không còn cách nào khác, anh đành phải ngồi xe của Trần Tĩnh Huyên.
Quán ăn cũng là do cô đặt. Một nhà hàng Trung Hoa cao cấp, có quy định về thành viên.
Nếu không phải là thành viên, tuyệt đối sẽ không thể đặt bàn.
“Xin lỗi cô Trần, hiện tại tất cả những phòng ăn riêng đều đã được đặt trước. Hiện tại chỉ còn vị trí ở đại sảnh thôi ạ!”
Nhân viên cúi đầu thông báo cho Trần Tĩnh Huyên, cô quay sang Diệp Quân Lâm, hỏi ý anh xem hiện tại nên như thế nào.
“Đại sảnh thì đại sảnh, không có vấn đề gì cả.”
Diệp Quân Lâm gật đầu.
Cả hai cuối cùng được sắp xếp cho vị trí ngồi cạnh bên cửa sổ.
Trần Tĩnh Huyên không những là khách quen thường xuyên đến đây ăn uống mà đối với khẩu vị của Diệp Quân Lâm cũng biết khá rõ. Vậy nên những món cô gọi đều là những món mà anh thích.
Diệp Quân Lâm ăn rất ngon miệng.
“Chị Trần, là chị đó ư?”
Một thanh âm mang theo vẻ kinh ngạc đột ngột truyền đến.
Ở đẳng xa hai người đàn ông mặc tây trang mang giày da trông vô cùng chỉnh tề. Một trong số họ nhìn về phía Diệp Quân Lâm và Trần Tĩnh Huyên, gương mặt ngập tràn sự vui mừng.
Đối phương cho Diệp Quân Lâm cảm giác rất thân thuộc.
Anh nhớ ra rồi! .
||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng |||||
Đó là đàn em năm cấp ba của anh, Vương Thiên Phàm.
Năm đó, sau khi Vương Thiên Phàm tốt nghiệp ngành Tài chính tại đại học Kim Lăng, thật ra cậu ta không đủ năng lực để trở thành nhân viên của tập đoàn Quân Lâm. Nhưng Diệp Quân Lâm đã nẻ tình, đặc cách để cậu ta thuận lợi tiền vào tập đoàn làm việc.
Chỉ tiếc sau đó Diệp Quân Lâm xảy ra biến cố, ngoài mặt Vương Thiên Phàm tuy vẫn thể hiện rằng mình ở phe trung lập nhưng thật ra cậu ta đã sớm đầu quân cho Sử Hồng Phi.
Riêng Trần Tĩnh Huyên đối với người đàn ông này cô cảm thấy rất phiền.
Đối phương không ngừng theo đuôi cô.
Đặc biệt sau khi cậu ta làm việc ở tập đoàn Quân Lâm, càng tự cho rằng bản thân mình đã xứng đáng với Trần Tĩnh Huyên rồi.
“Chị Trần, để em giới thiệu với chị. Đây là quản lý Ngô đến từ tập đoàn Thiên Thịnh. Chúng em đang thảo luận về một hạng mục trị giá hơn trăm triệu!”
Vương Thiên Phạm giới thiệu người quản lý Ngô trông có vẻ là tai to mặt lớn này.
Khi quản lý ngô nhìn về phái Trần Tĩnh Huyên, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ tham lam.
Vào lúc này, Vương Thiên Phàm mới nhìn rõ đối diện Tĩnh Huyên là Diệp Quân Lâm.
Cậu ta sững người lúc lâu mới kịp phản ứng lại, theo bản năng lên tiếng.
“Tổng giám đốc Diệp…À không, Diệp Quân Lâm, anh cũng ở đây sao?”
Trong suy nghĩ của Vương Thiên Phàm, cậu ta cảm thấy hiện tại Diệp Quân Lâm không còn đủ tư cách để cậu ta gọi là “tổng giám đốc Diệp” hay “anh Diệp” nữa.
“Đúng rồi. Cậu còn nhận ra anh sao?”
Diệp Quân Lâm tủm tỉm cười.
Vương Thiên Phàm dù sao cũng chỉ coi là một nửa kẻ phản bội mà thôi.
Những kẻ phản bội thật sự ở tập đoàn Quân Lâm có rất nhiều.
Nhân dịp thay tên đổi họ cho tập đoàn, anh nhất địnnh sẽ thay đổi và sàng lọc sạch sẽ toàn bộ nhân viên đã và đang làm việc hiện tại.
Tập đoàn Quân Lâm đã chứa chấp loại sâu mọt này quá lâu rồi.
“Haha, đương nhiên là tôi nhận ra anh rồi! Hồi đó anh là người nổi tiếng đến mức nào cơ chứ? Khi mới nhậm chức, anh cho tôi làm nhân viên giữ xe, cho tôi làm tài xo Vương Thiên Phàm đối với chuyện năm đó nhớ rõ như lòng bàn tay.
“Diệp Quân Lâm, thời điểm anh còn nắm vị trí cao trong tập đoàn, sự phát triển, thăng tiến của tôi trong công việc luôn bị anh kiềm hãm lại. Anh dường như chưa bao giờ nghĩ đến tình cảm anh em giữa chúng ta, tôi chỉ có thể làm những công việc thấp kém, bục mặt như trâu ngựa!”
“Sau khi anh rời đi, sự nghiệp của tôi đã thăng tiến hơn rất nhiều. Tôi được trọng dụng, có cơ hội phát huy hết mức năng lực của bản thân. Hiện tại tôi đã là phó trưởng phòng marketing rồi đây!”
Vương Thiên Phàm chỉ thẳng tay vào mặt Diệp Quân Lâm.
“Đáng tiếc, tôi nắm giữ vị trí cao nhưng anh đã chẳng còn là sếp của tôi nữa rồi! Bây giờ thứ duy nhất anh làm được, chắc là lau giày cho tôi…”
Diệp Quân Lâm và Trần Tĩnh Huyên nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Diệp Quân Lâm mở lời.
“Để cậu phải thất vọng rồi, hiện tại tôi vẫn là sếp của cậu đáy!”
Danh Sách Chương: