Ngày hôm sau.
Diệp Quân Lâm gọi điện cho Trần Tĩnh Huyên, trong điện thoại Trần Tĩnh Huyên ấp úng, như có chuyện gì.
“Nói cho tôi địa điểm, tôi sẽ đến tìm!”
Diệp Quân Lâm không nhịn được nói.
“Nhà hàng tây Tô Tây ở trung tâm Tô Hàng!”
Trần Tĩnh Huyên nói địa điểm cho Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm lái xe thẳng đến trung tâm Tô Hàng.
Lúc này, trong phòng ăn của Tô Tây.
Trần Tĩnh Huyên đang ngồi với vẻ mặt lúng túng.
Ở bên cạnh cô là một cặp vợ chồng trung niên, đó là ba mẹ cô Trần Vạn Hoa và Tô Cầm.
Ngồi đối diện còn có một thanh niên trẻ tuổi cùng một đôi vợ chồng trung niên khác.
Hôm nay Trần Tĩnh Huyên bị ba mẹ gọi tới ở xem mặt.
Dù sao nàng và Diệp Quân Lâm giống nhau, sắp qua ba mươi rồi.
Người nhà luôn rất sốt ruột.
Người đàn ông đối diện là An Phi Vũ, bản thân tự thân gây dựng sự nghiệp, tài sản đã có mấy triệu.
Gia đình anh ta có năm căn hộ ở trung tâm Tô Hàng.
Đối với việc xem mắt hôm nay, An Phi Vũ cũng không thoát được.
Mặc dù Trần Tĩnh Huyên rất ưu tú, nhưng anh ta thấy bản thân vẫn ưu tú hơn, hoàn toàn có thể đè ép đối phương.
Ba mẹ anh ta cũng nghĩ như vậy.
Cho nên lúc xem mắt, phía An Phi Vũ có thái độ rất cao ngạo.
Vợ chồng Trần Vạn Hoa rất hài lòng với vị hôn phu này.
“Lão Trần! Nếu như mọi người cảm thấy không có vấn đề gì, chúng ta có thể ước định chuyện này nhé!”
Cha của An Phi Vũ là An Long Kỳ nói.
*A? Được rồi! Tôi cũng nghĩ vậy! Phi Vũ rất ưu tú, tôi cũng rất hài lòng!”
Trần Vạn Hoa và Tô Cầm rất vui mừng.
Kỳ thực mọi điểm ở An Phi Vũ rất thích hợp mình, nhưng trong đầu Trần Tĩnh Huyên xuất hiện một hình bóng.
Cô lập tức cự tuyệt nói: “Không được! Tôi cảm thấy chúng ta cần tìm hiểu về nhau hơn.”
*A? Như vậy còn chưa đủ hiểu rõ sao? Còn muốn hiểu rõ thế nào?”
An Long Kỳ cùng An Phi Vũ sắc mặt thay đổi.
“Chúng ta chỉ quen nhau chưa đầy một tháng, quá nhanh!”
Trần Tĩnh Huyên tuyệt đối không đồng ý.
An Phi Vũ kinh ngạc nhìn Trần Tĩnh Huyên hỏi: “A? Không thể!2 Dù có tìm hiểu để hiểu nhau hơn nữa cũng thế thôi, hơn nữa tôi cảm thấy cũng không có gì khác. Dù sao tuổi của chúng ta đều đến lúc kết hôn rồi.”
Trần Vạn Hoa, An Long Kỳ lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
Đúng lúc này, một người lại đột ngột xuất hiện ở nơi này.
Chính là Diệp Quân Lâm.
Anh trực tiếp cầm cánh tay Trần Tĩnh Huyên nói rằng: Đi, tôi tìm cô có việc.”
Tất cả đều ngây ngắn cả người.
Ngay cả Trần Tĩnh Huyên cũng ngắn ra.
Cô không ngờ Diệp Quân Lâm sốt ruột như vậy, thậm chí còn kéo tay cô.
“Anh là ai?Anh muốn làm gì 2 Bỏ tay ra!”
An Long Kỳ tức giận nói nói.
Trần Vạn Hoa và Tô Cầm cũng tò mò nhìn Diệp Quân Lâm hỏi: “Con gái đây là ai? Nhìn rất quen?”
Trần Tĩnh Huyên bất đắc dĩ trả lời: “Ba mẹ đây là Diệp Quân Lâm!”
Trần Vạn Hoa và Tô Cầm sắc mặt thay đổi: “Cái gì? Diệp Quân Lâm 2 Hèn gì cảm thấy rất quen? Nó đang gì đấy! Con với nó có quan hệ gì?”
COOHE L7 Chúng ta là bạn học nên có chuyện sẽ liên lạc nhau.”
Trần Tĩnh Huyên giải thích.
An Long Kỳ phía đối diện lập tức chất vấn: “Lão Trần, đây là ý gì? Lẽ nào hai người sắp xếp xem mặt cùng lúc hai nhà?”
Diệp Quân Lâm giờ mới hiểu được thì ra bọn họ xem mắt.
Trần Vạn Hoa lập tức giải thích: “Không phải, đây chỉ là bạn học của con gái tôi! Nó làm sao có thể so sánh với Phi Vũ? Phi Vũ có gia sản lên tới mấy triệu, tên kia chỉ là một kẻ tội phạm mới ra từ nghèo hèn! Ngay cả một công việc đều không có, làm sao co với Phi Vũ?”
Nghe vậy, sắc mặt An Long Kỳ dịu đi nhiều.
Dù sao bọn họ cũng thấy ảnh mắt của Trần Tĩnh Huyên có gì đó rất lạ, dường như có chuyện gì đó xảy ra.
Danh Sách Chương: