Ngay cả khi nam thần một thời xuất hiện trước mặt, Chung Đào cũng không hề rung động một chút nào. Thì ra lí do chính là vì Diệp Quân Lâm và Tề Lân lúc này đã khác nhau một trời một vực.
Sau khi gặp Diệp Quân Lâm ngày hôm nay, Chung Đào lại càng quyết tâm ở bên cạnh Tề Lân.
Nhìn thấy Tề Lân, Lâm Mị, Vương Học Long cùng những người khác lập tức tiến tới chào hỏi. Địa vị của Tề Lân quá cao, thừa sức để bóp chết họ một cách dễ dàng. Tốt nhất là nên gây dựng mối quan hệ tốt với anh ta.
Chung Đào mỉm cười rồi hỏi: “Tề Lân, có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi em đã nói về những điều cắm ky của nhà họ Tiêu …”
T Lâm nhìn xung quanh, chỉ nói lấp lửng rồi ngừng lại.
“Hả? Cấm ky ư?” Chung Đào ấp úng, sắc mặt cũng đã thay đồi.
Tề Lân gật đầu: “Ai nói với em rằng lợi nhuận của việc kinh doanh thuốc của gia đình họ Tiêu có liên quan đến công nghệ y học cốt lõi của Diệp Quân Lâm? Em đừng nghe những lời đồn đại đó. Công nghệ cốt lõi được phát triển độc lập bởi kỹ thuật do chính nhà họ Tiêu nghiên cứu, không hề có chút liên hệ nào với Diệp Quân Lâm cả. Sau này, em nhất định đừng nói những lời ngu ngốc như vậy nữa. Anh nghe tháy thì không sao, nhưng nếu những người khác trong nhà họ Tiêu nghe được, chắc chắn em sẽ gặp rắc rối lớn.”
“Em hiểu rồi…” Chung Đào gật đầu, nhỏ giọng xác nhận.
Lâm Mị và những người khác nghe những gì Tề Lân nói, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Trên thực tế, có lẽ mọi người đều hiểu về công nghệ y tế cốt lõi này. Có điều, bất kỳ ai cũng không được phép nói về nó.
Diệp Quân Lâm nghe rất rõ từng câu từng chữ của Tề Lân, không khỏi thở dài, xấu hỗ thay cho sự giả dối của nhà họ Tiêu.
Rõ ràng họ đã kiếm được tiền bằng cách ăn cắp công nghệ của anh, nhưng họ lại thoải mái coi nó như của riêng, thậm chí còn cấm người khác được nói về chuyện này.
Thật không hề biết xấu hồ là gì.
Chung Đào nhìn thấy phía sau Tề Lâm có tới hơn chục vệ sỹ, người trợ lý ở giữa còn đang cầm một chiếc hộp mật mã trên tay.
Cô tò mò hỏi: “Tề Lân, có phải đó là một món quà tặng không?”
Tề Lâm cười nói: “Đây là quà tặng chuẩn bị riêng cho thiếu tướng Càn Long, có giá trị rất lớn. Vì vậy anh nhất định phải tự mình bảo vệ.”
Điều này lập tức khiến Lâm Mị và những người khác trở nên tò mò, ngay cả Diệp Quân Lâm cũng rất muốn biết rốt cuộc thứ ở trong hộp là gì. Không biết nhà họ Lâm sẽ tặng tên nhãi Càn Long đó món quà thần bí gì.
Chung Đào mỉm cười hỏi: “Anh Lâm, trong đó là thứ gì vậy? Có thể nói cho em biết không?”
Tề Lân làm bộ ghé sát vào cô, thì thào: “Quà tặng cho tướng Càn Long là một chiếc đồng hồ. Đó là một mẫu đồng hồ tùy chỉnh của Patek Philippe, trên đời này chỉ có một chiếc, trị giá hàng chục triệu nhân dân tệ.”
Mấy người xung quanh liền trở nên xao động, ai nấy đều hít một hơi thật sâu, dường như nín thở lắng nghe.
Quả nhiên, nhà họ Tiêu giàu có, quà tặng cho thiêu tướng Càn Long cũng là một món quà vô cùng đắt giá.
Nhắc đến đồng hồ, Diệp Quân Lâm liền nghĩ đến người bạn tốt Lục Vân Đình của mình.
Khi một người đàn ông trở nên giàu có, anh ta thường có xu hướng thích xe hơi, người đẹp, đồ cổ hay những thứ tương tự.
Sở thích lớn nhất của Lục Vân Đình chính là đồng hồ. Gia đình anh sở hữu nhiều chiếc đồng hồ nổi tiếng thế giới, không ít trong số đó là phiên bản giới hạn. Tuy nhiên, hiện tại chúng đều biến mắt không rõ lí do.
Tề Lân cười rồi nói: “Anh sẽ nói cho em một bí mật nhỏ, nhưng chớ có để lộ ra ngoài. Chiếc đồng hồ này thực sự từng thuộc sở hữu của Lục Vân Đình, phó chủ tịch tập đoàn Quân Lâm.
Anh ta đã đặc biệt đặt riêng nó từ trụ sở chính của Patek Philippe. Đây là món đồ quý giá được anh ta cất giữ cần thận nhất, cũng là chiếc có giá trị lớn nhát.”
Sau khi nghe Tề Lân nói, tất cả mọi người đều trở nên kỳ lạ.
Hết người này đến người khác đều nhìn Diệp Quân Lâm.
Bất cứ ai đều có thể nhận ra sự phẫn nộ đang dâng trào trong anh lúc này. Diệp Quân Lâm thực sự đang rất tức giận.
Danh Sách Chương: