Sau khi rời khỏi sòng bạc ngầm, Lý Văn Uyên cau mày nói: “Không biết tôi có thể cứ thế mà đẩy mọi chuyện cho Diệp Quân Lâm không.”
Triệu Nhã Lan sắc mặt hơi thay đổi: “Ý của ông là chuyển khoản nợ 300 triệu cho Diệp Quân Lâm, chúng ta sẽ bắt cậu ta ly hôn với Tử Nhiễm, sau đó không còn liên quan gì nữa.”
“Đúng. Nếu thành công, chính là có thể dùng một mũi tên giết hai con chim. Chúng ta không cần trả nợ nữa, cũng có thể đá hắn ra khỏi nhà.”
Lời nói này quả thực không sai, nhưng không dễ dàng để thực hiện. Triệu Nhã Lan nói: “Nhưng còn chữ ký của ông. Đẩy cho cậu ta thế nào đây?
“Đương nhiên phải tìm biện pháp.”
Trong sòng bạc, Diệp Quân Lâm được đưa đến một căn phòng nhỏ tối tăm.
Vương Lão Bát ngồi trước mặt anh, xung quanh là những tên côn đồ cường tráng.
Một nụ cười khát máu thoáng qua khóe miệng Vương Lão Bát: “Diệp Quân Lâm, cha vợ của anh đã đẩy anh ra, yêu cầu anh phải chặt ngón tay của mình thay cho ông ta. Anh đã sẵn sàng chưa?”
Vương Lão Bát nhặt lên một con dao rựa sắc bén, phát ra ánh sáng lạnh lùng.
Bên cạnh còn có một người khác cầm máy ảnh để chụp.
Đây là nhiệm vụ do Tiêu Thiên Long sắp xếp, để quay lại cảnh ngón tay của Diệp Quân Lâm bị chặt đút.
“Đương nhiên là chưa.” Diệp Quân Lâm đột ngột nói.
Vương Lão Bát cười toe toét, lộ ra một chiếc răng vàng: “Tại sao? Sợ à? Haha…”
Diệp Quân Lâm không nói, chỉ lặng lẽ châm một điều thuốc.
“E hèm…”
Trong một giây tiếp theo, tất cả mọi người có mặt đều bị sặc, lập tức ho liên tục.
Vương Lão Bát chăm chú nhìn, không khỏi hỏi: “Ngươi đang hút cái thứ quỷ gì? Khói nồng nặc như vậy?”
Một trong những tên côn đồ nói một cách không chắc chắn: “Tôi nghĩ đây là một loại thuốc lá đặc biệt dành riêng cho quân khu. Tôi có một tay bạn trong quân ngũ, hắn ta từng gửi cho tôi một điều, mùi thực sự kinh khủng.”
Khi nói đến loại thuốc lá đặc biệt do quân khu cung cấp, sắc mặt của mọi người đều lập tức thay đổi.
Vương Lão Bát chế nhạo nói: “Mày đừng nói linh tinh nữa. Hắn ở trong hoàn cảnh này, còn có thể hút một điều thuốc của quân khu.”
Diệp Quân Lâm hít một hơi thuốc, liền nói: “Trước khi tôi hút xong điều thuốc này, hãy nói ai đã sai anh làm gài bẫy Lý Văn Uyên. Nếu không, e rằng anh sẽ rất khổ sở.”
Nghe đến đây, Vương Lão Bát và hàng chục tên côn đồ đều bật cười.
Ngón tay của Diệp Quân Lâm sắp bị chặt, vậy mà vẫn còn đòi uy hiếp ngược lại bọn họ. Ai nấy đều nhìn Diệp Quân Lâm, cho rằng anh thật ngốc nghéch.
Ai sẽ phải chịu khổ đây?
Vương Lão Bát cười to: “Tên nhóc này, sợ quá hóa điên sao?
Đừng lo lắng, không đau, chỉ một nhát là xong.”
Nhìn điếu thuốc lá đang cháy, Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Thời gian không còn bao lâu nữa, nếu anh không nói gì thì kết cục sẽ thảm hại lắm đấy.”
Vương Lão Bát và đám tay chân đương nhiên không tin những gì anh nói, tiếp tục chế nhạo: “Được rồi, để xem, mày có thể làm gì bọn tao sau khi hút thuốc xong?”
Những cặp mắt tò mò tỏ ra thích thú theo dõi Diệp Quân Lâm hút thuôc. Anh hút xong, ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân giẫm lên.
Diệp Quân Lâm ngắng đầu liếc nhìn Vương Lão Bátvà những người khác: “Các anh sẽ sớm hồi hận!”
“Hồi hận cái con mẹ mày, ta chặt tay của mày trước xem ai hồi hận.”
Vương Lão Bát rất tức giận, bất ngờ giơ dao lên, chém mạnh xuống.
“bùm!”
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa của ngôi nhà nhỏ màu đen đột nhiên bị đập bay, phát ra tiếng động lớn, Vương Lão Bát sợ hãi dừng lại.
Trong giây tiếp theo, những người đàn ông vạm vỡ với nhiều màu da khác nhau tuy nhiên đều mặc vest đồng nhất, lao vào từ bên ngoài.
Họ cao trung bình hơn 1,9 mét, đứng sừng sững như những ngọn đồi.
Những người này là James, một người lính đánh thuê và người của anh, do Diệp Quân Lâm mời tới.
Hiện họ đang ẩn mình trong bóng tối, làm vệ sĩ cho Diệp Quân Lâm.
Vừa rồi Diệp Quân Lâm để lại một tín hiệu, họ đã lập tức tìm thấy nơi này.
“Lập tức hành động!”
James vừa ra lệnh, những người lính đánh thuê này giống như những con Hỗ xuống núi, gầm lên và lao vào đối phương.
Danh Sách Chương: