Ngày hôm sau, Hoài Vương đưa Tả Xu Tĩnh đến huyện Tương từ huyện Càn.
Thực ra cũng trùng hợp, để tránh liên luỵ đến Tả Xu Tĩnh, Hoài Vương vốn định đưa Tả Xu Tĩnh đến huyện Tương rồi quay về huyện Càn xử lý Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ. Toàn bộ đạo Quan Nội, ngoại trừ quan sát sứ Hoắc Đỉnh trong đạo thì chỉ có Khương Ngọ ở Càn Châu là lấy số lượng lớn nhất. Hai người này học cùng một thầy, mặc dù Hoắc Đỉnh hơn Khương Ngọ mười mấy tuổi, nhưng vì là đồng môn nên quan hệ cũng khá thân thiết, là đối tác tốt để cùng tham ô.
Hoài Vương vốn định lấy Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ làm gương, giết gà doạ khỉ, sau đó thuận tiện cải cách chế độ.
Có điều sau khi đến huyện Càn, người được Hoài Vương phái đi điều tra trước đó vừa hay bẩm báo lại với Hoài Vương, rằng mấy năm trước Khương Ngọ lên làm châu trưởng Càn Châu dưới sự ủng hộ của Hoắc Đỉnh, loại bỏ tiền châu trưởng Triệu Hoan vốn khá thành thật siêng năng, mà tiền châu trưởng Triệu Hoan không dám đối đầu Hoắc Đỉnh, cũng có thể là bị nắm thóp nên bị điều đến huyện Tương, làm huyện lệnh huyện Tương. Lý do giáng chức khi đó là bất kính với trưởng quan, là một lý do không có ý nghĩa thực tế.
Triệu Hoan rất đáng để gặp, vì thế Hoài Vương có thể trùng hợp đến huyện Tương gặp Triệu Hoan.
Tả Xu Tĩnh ngồi trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài: "Nghe nói chàng muốn đưa ta đến huyện Tương ăn kẹo hồ lô?"
Hoài Vương buồn cười nói: "Sao nàng biết?"
"Chắc là Hoắc đại nhân và Khương đại nhân đều không kín tiếng." Tả Xu Tĩnh khẽ cười: "Không phải hôm qua chúng ta ở phủ Khương đại nhân sao, tối qua lúc ta đi tắm, Bích Vân lén nói với ta rằng hạ nhân trong phủ đều đang bảo vương gia rất sủng ái vương phi, cố ý đưa vương phi đến huyện Tương ăn kẹo hồ lô."
Hoài Vương tỏ vẻ vô tội: "A Tĩnh không muốn ăn sao?"
Tả Xu Tĩnh khẽ cười: "Ta cũng không đến mức không thích ăn... Có điều đã đi một chuyến thì thuận tiện ăn một chút cũng được."
Hoài Vương kể về chuyện Triệu Hoan với Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ, nói: "Nếu vậy thì cũng không cần chậm trễ, khi đến huyện Tương, chàng đi tìm Triệu Hoan còn ta đi tìm vị hàng xóm đó của ta. Dù sao cũng ở huyện Tương, không xảy ra chuyện lớn được. Lúc đến huyện Tương chắc là buổi trưa, chàng xuống xe còn ta đến thôn La là được."
Hoài Vương có chút do dự: "Hay ta đi với nàng trước?"
"Không ổn lắm." Tả Xu Tĩnh lắc đầu: "Chàng đến huyện Tương thì nên đi gặp huyện lệnh, chàng trùng hợp cũng phải hỏi ông ta vài chuyện, hà tất phải đến thôn La với ta, đến lúc đó bị người khác để ý thì không hay. Chỉ là đến thôn La một chuyến thôi, có thể xảy ra chuyện gì được? Chàng đừng lo nữa, ta đưa Bích Vân và mấy thị vệ theo là được."
Hoài Vương nói: "Vậy nàng đưa theo ba mươi tinh binh..."
"Không được." Tả Xu Tĩnh nói: "Ta âm thầm đi, nhưng chàng không thể âm thầm, tinh binh đương nhiên phải đi theo chàng."
Hoài Vương nghiêm túc nói: "Nàng hai mươi ta mười."
Tả Xu Tĩnh: "Chàng hai mươi lăm ta năm."
Hoài Vương dở khóc dở cười: "Nàng cho rằng đang bàn chuyện làm ăn sao?"
Tả Xu Tĩnh nói: "Ta đưa theo mấy thị vệ trong phủ chúng ta là được, được không? Thực ra ta còn không cần đến năm người, đây vốn là người chàng nên đưa theo... Hơn nữa, người ta cần gặp vốn không thích hợp để đưa quá nhiều người theo, nếu doạ bọn họ thì có lẽ bọn họ sẽ không chịu nói với ta... Còn nữa, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, quá nhiều người biết thì muốn bịt miệng cũng khó."
Hoài Vương chỉ đành nói: "Vậy nghe theo nàng."
Tả Xu Tĩnh giành được thắng lợi, khẽ cười, sau đó Hoài Vương phái Thạch Hãn và năm tinh binh theo Tả Xu Tĩnh, bản thân đưa Trịnh Phi và hai mươi lăm tinh binh còn lại dừng chân ở huyện Tương.
Tả Xu Tĩnh đi vội, thậm chí không kịp mua một cây kẹo hồ lô. Nàng nói: "Ta đi hỏi chuyện, rất nhanh sẽ về... Ngày mai, ngày mai ta sẽ cố gắng quay về, nhiều nhất cũng chỉ ngày kia. Chàng không cần lo lắng cho ta, xử lý tốt chuyện của chàng là được."
Hoài Vương gật đầu, hôn Tả Xu Tĩnh ở nơi người khác không nhìn thấy, sau đó bảo nàng cẩn thận một chút.
Đi thêm nửa ngày, Tả Xu Tĩnh nhìn phong cảnh hai bên đường, cảm thấy vô cùng xa lạ. Trước đây nơi này chỉ toàn đồng hoang bị phá huỷ, nhưng bây giờ ngoại trừ con đường nhỏ bọn họ đang đi, hai bên đều là đồng ruộng và nhà dân...
Nếu không có phu xe lão luyện dẫn đường, nếu nàng tự đi, chắc chắn sẽ bị lạc đường.
Đến thôn La, Tả Xu Tĩnh vẫn cảm thấy xa lạ. Từ khi nàng có ký ức đến năm mười hai tuổi thì đều sống ở đây, nhưng hiện giờ chỉ mới hơn mười năm, nơi này đã hoàn toàn thay đổi. Ngoại trừ cây đa vẫn đứng sừng sững ở cổng thôn La, những thứ khác đều không còn vết tích năm xưa nữa.
Tả Xu Tĩnh chỉ đành ngăn một nữ tử làm nông đã có tuổi đi ngang qua, nói: "Xin chào, ta muốn hỏi ở đây có nữ tử nào họ Trịnh, khoảng hơn bốn mươi tuổi, trượng phu họ Nguỵ, hai người có lẽ đã sống ở đây hơn hai mươi năm không..."
Nàng chỉ nhớ trước đây gọi bọn họ là Trịnh dì và Nguỵ thúc, không nhớ rõ tên của họ.
Nữ tử đó ngẩn ra, có chút cảnh giác nhìn Tả Xu Tĩnh và đám người sau lưng nàng: "Các ngươi là ai?"
"Ta là họ hàng xa của bọn họ, tới đưa chút tiền cho họ, nghe nói bọn họ sống không tốt lắm..." Tả Xu Tĩnh nói dối không chớp mắt.
Nữ tử đó nghi hoặc nói: "Bọn họ còn có họ hàng xa sao?"
Vừa nghe nàng ta nói vậy, Tả Xu Tĩnh đã biết có chuyện, vội nói: "Đúng vậy, ta cũng chỉ từng nghe phụ mẫu nói. Phụ thân ta không tiện tới đây, ta tình cờ đi ngang qua nên tới xem thử..."
"Bọn họ sống ở phía trước, ngươi đi về trước, có một lối rẽ rồi đi về bên trái, ngôi nhà ở cuối là nhà bọn họ." Nữ tử đó không hỏi nhiều, chỉ chỉ đường rồi rời đi.
Bích Vân và Châu Nhi theo sau không dám hỏi nhiều, nhưng vẻ mặt Châu Nhi lại hơi nghi hoặc. Sao nàng ta không biết Tả gia có thân thích ở huyện Tương? Có điều nàng ta vẫn còn trẻ, tới Tả gia cũng muộn, có rất nhiều chuyện không biết, thế nên mặc dù nghi hoặc nhưng Châu Nhi không cảm thấy vô lý.
Theo lời nữ tử kia, đoàn người đi đến trước một căn nhà không quá tồi tàn, nhưng cũng không tốt ở đâu. Căn nhà này không giống trong ký ức của Tả Xu Tĩnh lắm, có thể thấy trong mười năm này cuộc sống của họ cũng được cải thiện phần nào.
Tả Xu Tĩnh đứng trước cổng, đang nghĩ xem có nên gõ cổng không và nên nói gì, thì cách đó không xa một nữ tử làm nông xách giỏ rau đi tới, nhìn thấy một đám người đứng trước cổng nhà mình thì ngẩn ra, nói: "Các ngươi là ai?!"
Tả Xu Tĩnh quay đầu nhìn nàng ta. Nàng ta ngẩn ra, sau đó hoàn toàn ngây người
Tả Xu Tĩnh cũng ngây người.
Nữ tử trước mắt chính là nữ tử vẫn luôn giúp đỡ nàng và Bùi Tắc năm đó, mười năm không gặp, nàng ta có vẻ già hơn. Năm đó khi nàng còn nhỏ, Trịnh dì mới khoảng hai mươi, nhưng bây giờ đã bốn mươi rồi, còn năm Bùi Đông Tịnh rời đi thì nàng ta hơn ba mươi, khuôn mặt vẫn có dáng vẻ thiếu nữ, nhưng bây giờ đã hoàn toàn là một nữ tử trung niên. Khoé mắt nàng ta có vài nếp nhăn rõ ràng, có vẻ đã trải qua rất nhiều chuyện, hai tay cũng rất thô ráp.
Nàng nhìn Trịnh dì, Trịnh dì cũng nhìn nàng, sau đó Trịnh dì khẽ nói: "A Tịnh? Có phải con là A Tịnh không?"
Tả Xu Tĩnh ngẩn ra.
Sau đó nàng phản ứng lại, Trịnh dì coi nàng là Bùi Đông Tịnh!
Cũng khó trách, Tả Xu Tĩnh vốn có bốn năm phần tương tự nàng, mà mười năm trước Trịnh dì đã không gặp nàng nữa. Đột nhiên thấy một nữ tử đến trước nhà mình, còn hơi giống Bùi Đông Tịnh mười năm trước... Nghĩ thế nào cũng sẽ cho rằng là Bùi Đông Tịnh.
Huống hồ bây giờ Tả Xu Tĩnh đã gả đi, cách ăn mặc và trang điểm khá đoan trang. Mặc dù trên thực tế Tả Xu Tĩnh và Bùi Đông Tịnh cách nhau năm tuổi, nhưng bình thường cũng sẽ khó nhìn ra.
Mấy người Bích Vân và Châu Nhi đều không biết nên làm gì, Tả Xu Tĩnh lập tức nói: "Trịnh dì, là con. Chúng ta... chúng ta vào trong nói chuyện đi."
Trịnh dì cũng hoàn hồn, liếc nhìn mấy người sau lưng Tả Xu Tĩnh, gật đầu.
Tả Xu Tĩnh và Trịnh dì bước vào trong. Tả Xu Tĩnh liếc nhìn, phát hiện trong nhà không còn ai khác, Nguỵ thúc cũng không ở đây, bây giờ chắc là vẫn đang làm đồng. Trịnh dì đưa Tả Xu Tĩnh vào nhà, sau đó hơi lúng túng xoa tay: "A Tịnh, sao con đột nhiên quay về? Con và A Tắc rời đi nhiều năm như vậy, không có chút tin tức nào, ta còn tưởng..."
Nàng ta khựng lại: "Đi đường có mệt không, có cần ta rót ít nước cho con không?"
Tả Xu Tĩnh ngăn nàng ta lại: "Không cần đâu Trịnh dì."
Trịnh dì nhìn nàng: "Vậy..."
Tả Xu Tĩnh nói: "Trịnh dì ngồi xuống trước đi, dì đứng thế này, con..."
Trịnh dì gật đầu, ngồi xuống cạnh nàng: "A Tịnh, con và ca ca sống thế nào? Các con đã đi đâu?"
Thực ra Tả Xu Tĩnh có thể đoán được, Trịnh dì sống ở đây thì sẽ không biết nhiều chuyện ở kinh thành, vùng thôn quê cũng sẽ không lan truyền tên huý của hoàng hậu hay thái hậu. Đặc biệt là một người làm hoàng hậu hay thái hậu đều không có cảm giác tồn tại như nàng, bách tính đương nhiên không biết.
Tả Xu Tĩnh thở dài: "Hơn năm năm trước, ca ca đã mất rồi."
Trịnh dì sững người: "Sao, sao lại như vậy..."
Tả Xu Tĩnh nói: "Là tử trận."
Trịnh dì nhắm mắt, thở dài: "Chuyện này..."
Tả Xu Tĩnh rũ mắt, cũng hơi buồn bã.
Một lúc lâu sau Trịnh dì mới hoàn hồn, chậm rãi mở mắt: "Vậy... A Tịnh con thì sao? Con sống thế nào? Con nhìn có vẻ vẫn ổn..."
"Ca ca lập được chiến công nên con đương nhiên cũng sống rất tốt. Bây giờ con đã gả cho một người không tệ... sống cũng rất tốt." Tả Xu Tĩnh nói: "Trịnh dì không cần lo lắng cho con."
"Vậy thì tốt." Trịnh dì vỗ ngực: "Bằng không ta..."
Nàng ta nói đến đây liền khựng lại. Tả Xu Tĩnh nhìn nàng ta, khẽ nói: "Bằng không... làm sao? Trịnh dì, lẽ nào dì muốn nói nếu con sống không tốt, dì sẽ cảm thấy áy náy? Vì... hai mươi hai năm trước, dì đã ôm con và ca ca... rời khỏi mẫu thân của con?"
Bàn tay Trịnh dì run rẩy, sững sờ nhìn Tả Xu Tĩnh.
Editor có lời muốn nói:
Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Danh Sách Chương: