Bùi Đông Tịnh tỉnh lại trong tiếng khóc nức nở.
Không phải âm thanh quen thuộc của Lưu Ly, mà là tiếng khóc của một nữ tử có vẻ lớn tuổi hơn Lưu Ly một chút, hơn nữa còn vô cùng thương tâm, khiến người khác nghe mà không nỡ. Một lúc sau Bùi Đông Tịnh mới cố gắng mở được mắt, đập vào mắt không phải là khung cảnh quen thuộc của điện Thanh Tịnh.
Nàng mơ màng nhìn chằm chằm rèm giường màu hồng nhạt trên đỉnh đầu, ngơ ngác hồi lâu. Điện Thanh Tịnh hoàn toàn không dùng màu sắc này.
Sau đó nàng khẽ nghiêng đầu, chỉ thấy một nữ tử khoảng ba mươi tuổi hoàn toàn xa lạ đang ngồi ở đầu giường khóc nức nở. Nữ tử đó thấy nàng tỉnh lại, đầu tiên là lộ vẻ mừng rỡ, sau đó lại bắt đầu khóc: "
A Tĩnh, sao con lại ngốc như vậy chứ."
Bùi Đông Tịnh hoang mang nhìn người đó, nhũ danh của nàng đúng là A Tĩnh, nhưng ban đầu cũng chỉ có ca ca gọi nàng như vậy, sau khi vào cung, nàng đã rất lâu không nghe người khác gọi nàng như vậy nữa.
Bùi Đông Tịnh đang định nhíu mày hỏi nàng ta là ai, nơi này là đâu, thì đã nghe thấy nữ tử kia nói: "
Gả cho Hoài Vương là chuyện nữ tử khắp thiên hạ cầu mà không được, hiện giờ thái hậu hạ chỉ cho con thành thân với Hoài Vương, khiến bao nhiêu người ghen tị? Sao con lại ngốc như vậy?!"
Bùi Đông Tịnh: "..."
Gả cho Hoài Vương?!
Thiên hạ hiện giờ, chắc chắn chỉ có một Hoài Vương, mà A Tĩnh vừa được thái hậu ban hôn, chắc chắn cũng chỉ có một người.
Tả Xu Tĩnh!
Bùi Đông Tịnh đơ ra một hồi, nữ tử kia thấy sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân cứng ngắc thì chỉ coi như tâm trạng và sức khoẻ nàng không tốt, dịu giọng nói: "
A Tĩnh, chuyện này đã định, con không thể kháng chỉ được. A nương hiểu con đã có ý trung nhân, nhưng con cũng từng nói con và ý trung nhân tuyệt đối không thể ở bên nhau. Lần này thái hậu hạ chỉ nhất định cũng có ý của hoàng thượng. Nếu con ngang nhiên kháng chỉ, nhà chúng ta phải làm sao đây? A nương quả thực..."
Nói đến đây, nàng ta lại khẽ bật khóc, vừa khóc vừa vươn tay xoa đầu Bùi Đông Tịnh.
Bùi Đông Tịnh vẫn im lặng, một lúc lâu sau mới thử thăm dò: "... Nương?"
Nữ tử đó quả nhiên là thê tử Ôn Xảo Giai của Tả Văn Đạo, nàng ta nói: "Ừm? Sao thế? A Tĩnh muốn nói gì?"
Bùi Đông Tịnh mím môi, nói: "
Không có gì, chỉ là hơi đau đầu..."Ôn Xảo Giai thở dài nói: "
Nửa đêm hôm qua con muốn lén lút trốn đi, kết quả ngã từ trên tường xuống, đầu bị thương, đương nhiên là đau rồi!"
Bùi Đông Tịnh: "..."
Cái gì?!
Tả Xu Tĩnh vì phải gả cho Hoài Vương mà định nửa đêm trốn nhà? Như vậy thì phải không thích Hoài Vương đến thế nào chứ?! Bản thân rốt cuộc đã ban hôn gì... Quan trọng nhất là, tại sao bản thân chỉ ngủ một giấc đã biến thành Tả Xu Tĩnh rồi?
Bùi Đông Tịnh nói: "
Bị, bị ngã sao... Vậy mặt của con... A nương, người lấy gương cho con soi thử được không."Ôn Xảo Giai nói: "
Trên mặt thì cũng không sao..."
Vừa nói, nàng ta vẫn lấy gương cho Bùi Đông Tịnh, Bùi Đông Tịnh nhận lấy gương, nhìn vào, chỉ thấy trên đầu mình quấn một vòng băng gạc, mà mặt đã biến thành người khác.
Người trong gương quả thực có vài phần tương tự nàng trước kia, thậm chí còn xinh đẹp hơn chân dung trên giấy, tuy nhiên điểm khác biệt giữa Tả Xu Tĩnh và Bùi Đông Tịnh cũng vô cùng rõ ràng, Tả Xu Tĩnh là một tiểu cô nương lớn lên vô ưu vô lo, hiện giờ cũng chưa đến mười sáu tuổi, khuôn mặt non nớt, hai mắt trong veo, phảng phất mang theo vẻ kỳ vọng vô hạn với tương lai.
Nhưng... tại sao bản thân lại biến thành nàng ta?! Nếu nàng trở thành Tả Xu Tĩnh, vậy Bùi Đông Tịnh trong cung thì sao?
Bùi Đông Tịnh bất an đặt gương xuống, nói: "
A nương, con, con..."Ôn Xảo Giai hiền từ nhìn nàng, nói: "
Sao thế?""
Con... con muốn hỏi một chút, trong cung có truyền ra tin tức gì không? Về chuyện thái hậu..." Bùi Đông Tịnh nói.Ôn Xảo Giai nhíu mày: "
Hôm qua sau khi hạ chỉ thì không nghe thấy tin tức gì nữa, tại sao con đột nhiên hỏi như vậy?"
Bùi Đông Tịnh rất lúng túng, chỉ có thể lắc lắc đầu, hoang mang ngồi trên giường nói: "
A nương, khi nào con phải gả cho Hoài Vương?"Ôn Xảo Giai nói: "
Hoài Vương cưới thê không thể qua loa, đủ loại lễ nghi, ít nhất cũng phải tháng sau. Giờ lành cụ thể sẽ được định trong hai ngày này."
Còn một tháng nữa... Quá tốt rồi.
Trong lòng Bùi Đông Tịnh thầm thở phào, nói: "
A nương, người không cần lo, con, con sẽ ngoan ngoãn gả cho Hoài Vương. Nhất định sẽ không làm khó mọi người."Ôn Xảo Giai cười khổ, vuốt ve mặt nàng, nói: "
A Tĩnh, trên đời này có rất nhiều việc không do bản thân làm chủ. Hiện giờ A Nhàn đã là thái tử phi, con lại sắp trở thành vương phi của Hoài Vương, danh tiếng nhà ta rất cao, phụ thân con cũng rất cực khổ. Hai ngày nay ông ấy đều không ở nhà, ta cũng đã giấu chuyện con muốn trốn đi đêm qua, không nói cho Hạo Vũ và cha con, chỉ nói cho A Nhàn. A Nhàn nghe chuyện thì rất lo lắng cho con, lát nữa sẽ tới, đến lúc đó, tỷ muội các con nói chuyện cho tốt... Từ nhỏ con đã ngoan ngoãn, a nương chỉ mong con nghe lời lần cuối... Phẩm hạnh Hoài Vương thanh cao, đàng hoàng chính trực, là người đáng gả. Còn ý trung nhân của con, nếu thực sự là lương nhân thì sớm nên đề nghị kết thân với chúng ta rồi..."
Bùi Đông Tịnh chỉ có thể gật đầu lia lịa, trong lòng vẫn đang nghĩ xem tại sao bản thân lại biến thành Tả Xu Tĩnh.Ôn Xảo Giai lại nhẹ giọng khuyên nhủ Bùi Đông Tịnh vài câu, rõ ràng không hề tin câu sẽ ngoan ngoãn gả cho Hoài Vương của Bùi Đông Tịnh. Một lúc sau, một nha hoàn gõ cửa thông báo thái tử phi đã tới, Ôn Xảo Giai lộ vẻ nhẹ nhõm, nói: "
A Nhàn tới rồi, ta bảo nó vào đây, hai tỷ muội các con nói chuyện. Từ nhỏ con đã bám lấy A Nhàn, nó khuyên con vẫn tốt hơn a nương nói hết nước hết cái."
Bùi Đông Tịnh gật gật đầu, nhớ lại về Tả Xu Nhàn.
Tả Xu Nhàn gả cho thái tử vào hai năm trước khi thái tử hai mươi tuổi, sau này ở trong Đông Cung. Vì Bùi Đông Tịnh không thích bị làm phiền nên các hậu phi không cần tới thỉnh an, Tả Xu Nhàn cũng vậy, chỉ khi đón Tết mừng lễ mới tới thỉnh an Bùi Đông Tịnh. Ấn tượng của Bùi Đông Tịnh về Tả Xu Nhàn khá mờ nhạt, chỉ nhớ nàng ta là một nữ tử khá xinh đẹp, lời nói cử chỉ cũng xem như chuẩn mực. Lúc dự gia yến, nàng ta thường ở bên cạnh thái tử, trên mặt mang theo ý cười khe khẽ, trông rất dịu dàng trang nhã. Còn khi đối mặt với nàng, Tả Xu Nhàn càng ngoan ngoãn, mở miệng một câu thái hậu, gọi rất vui vẻ, nhưng Bùi Đông Tịnh luôn cảm thấy ngoài mặt nàng ta làm quá tốt, vì thế mặc dù khá có hảo cảm nhưng không thể nói là thích nàng ta.
Chỉ không biết, vị thái tử phi này, khi đối diện với chuyện của muội muội mình thì sẽ có thái độ gì...
Bùi Đông Tịnh đang suy nghĩ miên man trong đầu thì cửa đã bị đẩy ra, một nữ tử hoàng y theo sau là hai hàng tỳ nữ bước vào, chính là Tả Xu Nhàn.
Vì vẫn chưa phản ứng lại, Bùi Đông Tịnh vẫn ngồi trên giường, đợi Tả Xu Nhàn tới thỉnh an mình, tuy nhiên Tả Xu Nhàn lại mỉm cười lắc đầu, quay đầu nói: "
Các ngươi ra ngoài hết đi, đợi ở bên ngoài."
Hai hàng tỳ nữ đó đáp lại rồi lui xuống, Tả Xu Nhàn bước đến, trực tiếp ngồi xuống bên giường Bùi Đông Tịnh, nói: "Ồ, xem tính cách ương bướng của A Tĩnh nhà ta này, nhìn thấy thái tử phi cũng không hành lễ nữa?"
Bùi Đông Tịnh: "..."
Lúc này nàng mới nhớ ra bây giờ bản thân là Tả Xu Tĩnh!
Bùi Đông Tịnh chỉ đành đứng dậy định hành lễ, nhưng Tả Xu Nhàn giữ nàng lại, nói: "Được rồi, nói đùa với muội thôi, sao lại ngốc vậy chứ."
Tả Xu Nhàn từng ngoan ngoãn gọi nàng một tiếng thái hậu bây giờ lại nói nàng "
sao lại ngốc vậy chứ", tâm trạng Bùi Đông Tịnh cũng vô cùng phức tạp, nàng chỉ có thể cười nói: "
A tỷ."
Tả Xu Nhàn đau lòng xoa mặt nàng: "
Sắc mặt đúng là khó nhìn, sao lại thế này, là vì thái hậu ban hôn sao?"
Bùi Đông Tịnh cúi đầu không nói.
Tả Xu Nhàn thở dài, nói: "
Thái hậu cũng thật là, sao lại rảnh rỗi quản nhiều chuyện như vậy chứ."
Bùi Đông Tịnh: "..."
Tả Xu Nhàn nói xong lại cố ý nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "
Ai da, muội đừng nói cho ai đó."
Bùi Đông Tịnh gượng cười lắc đầu.
Tả Xu Nhàn nói: "
Ta biết muội sẽ không nói cho người khác, muội cũng rất ghét thái hậu đúng không? Đáng tiếc, chuyện này đã được định rồi, thực sự không còn cách nào. A tỷ biết muội thích Độc Cô Hận, nhưng trước tiên hắn ta là người Tháp Đạt, điều này đã định các muội không thể quang minh chính đại ở bên nhau được, muội muội ngốc của ta ạ."
Bùi Đông Tịnh suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Cái gì?
Thì ra người mà Tả Xu Tĩnh cô nương này thích là một người Tháp Đạt?Độc Cô Hận?
Mặc dù không biết người này, nhưng Bùi Đông Tịnh cũng biết Độc Cô là họ của vương thất Tháp Đạt.
Tả Xu Tĩnh này rốt cuộc đã thích một người thế nào? Xem ra hoàng hậu và thái tử phi đều biết, vậy mà hoàng hậu vẫn hy vọng Tả Xu Tĩnh gả cho Hoài Vương, âm mưu gì đây? Còn Hoài Vương lẽ nào cũng đã biết chuyện? Đã như vậy mà hắn vẫn đồng ý hôn sự này?!
Vô số suy nghĩ lướt qua trong lòng Bùi Đông Tịnh, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài theo, nói: "
Muội biết."
Tả Xu Nhàn kéo tay nàng, nói: "
A Tĩnh, trước mắt chuyện này đã được định, muội tuyệt đối không được lén lút trốn đi giống đêm qua nữa, còn ra thể thống gì chứ."
Trong đầu Bùi Đông Tịnh có một suy nghĩ loé lên, nàng bất động thanh sắc nói: "
Nói ra, a tỷ, ngày nào tỷ cũng ở trong Đông Cung, có lẽ cũng có thể gặp được hoàng hậu đúng không? Muội cảm thấy vị thái hậu trong hậu cung không hay xuất hiện, lần này đột nhiên ban hôn, có lẽ có chút liên quan đến hoàng hậu. Nhưng nếu thực sự là hoàng hậu, tại sao a tỷ lại không khuyên ngăn chứ..."
Tả Xu Nhàn hơi ngẩn ra, sau đó nói: "
A Tĩnh đúng là ngã thành ngốc rồi, sao chuyện này lại có liên quan đến hoàng hậu được? Nếu hoàng hậu nói với thái hậu chuyện này giống như muội nói, vậy ta nhất định sẽ biết, cũng sẽ ngăn cản hoàng hậu. Nhưng chuyện này quả thực không liên quan đến hoàng hậu, hoàn toàn là do thái hậu nhất thời nổi hứng, hoàng hậu cũng rất kinh ngạc."
Bùi Đông Tịnh thầm nghĩ, đây có lẽ chính là nói dối không chớp mắt, ngươi có biết thái hậu đang ở trước mặt lặng lẽ nghe ngươi bịa chuyện không?
Nàng trầm mặc giây lát, nói: "
Là vậy sao..."
Tả Xu Nhàn nói: "
Nhưng chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội xoay chuyển."
Bùi Đông Tịnh ngược lại rất muốn biết hoàng hậu và Tả Xu Nhàn có âm mưu gì, vì thế ngây thơ ngẩng đầu, nói: "
Cơ hội xoay chuyển gì?"
Danh Sách Chương: