• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tả Xu Tĩnh trầm mặc một hồi, vẫn là tiếpnhận cách xưng hô "

A Tĩnh" của HoàiVương, hành lễ với Hoài Vương rồi nói:"

Vương gia."

Bốn người theo sau nàng cũng đồng loạthành lễ, Hoài Vương gật gật đầu, nói:"

Miễn lễ hết đi."

Tả Xu Tĩnh đứng thẳng người, chạm mắt từxa với Hoài Vương, một lúc lâu sau, HoàiVương nói: "

Nàng cứ đứng đó làm gì? Quađây."." Tả Xu Tĩnh chỉ đành chậm rãi bướcđến cạnh hắn.Đằng sau Hoài Vương cũng chỉ có haingười ăn mặc giống thị vệ, nhìn có vẻ võcông đều không tệ, gia yến trước kia bọn họcũng thường theo sau Hoài Vương.

Ngẫm nghĩ một lát, Hoài Vương quả thựclà người không thích phô trương.

Hai người chậm rãi bước đi, không ai nóichuyện. Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ, nếu muốnnhững ngày tháng ở Hoài vương phủ saunày của bản thân không tệ, trước hết phảicó được sự tín nhiệm của Hoài Vương, màtrước mắt cách thuận tiện và nhanh chóngnhất là nói rằng bản thân chính là thái hậu.

Nhưng... Hoài Vương sẽ tin sao? Cuộc đốithoại giữa hai người Bùi Đông Tịnh vàHoài Vương trước kia bị nàng biết mà HoàiVương cũng chỉ cho rằng bên cạnh thái hậubị gài người.

Hoài Vương chỉ khẽ liếc nhìn đã thấy vẻmặt phiền não của Tả Xu Tĩnh, nói: "

Yphục hôm nay của nàng, là do ai chọn?"

Tả Xu Tĩnh hơi ngẩn ra, nói: "

Bản thân ta."

Hoài Vương gật đầu, không lên tiếng nữa."

Vương gia không thích?" Tả Xu Tĩnh nói:"

Có hơi già... Sau này ta không mặc nhưvậy nữa."

Ngẫm lại cũng đúng, thân phận của bảnthân suy cho cùng không bằng thái hậu, cònmới gả đi, có lẽ nên mặc mấy bộ hoạt bátxinh đẹp chút mới phải.

Nhưng Hoài Vương lại nói: "

Không, saunày cứ mặc kiểu này đi."

Tả Xu Tĩnh: "... Vâng."

Cả đoạn đường sau đó hai người đều khôngnói chuyện, chỉ sánh vai đi, bầu không khíquả thực không giống một đôi phu thê mớicưới.

Sau khi lên xe ngựa, trong xe chỉ có haingười Tạ Hưng Thế và Tả Xu Tĩnh, TạHưng Thế bày ra bộ dạng chuyện khôngliên quan đến mình, nói: "

Làm thế nào đểứng phó với thái tử phi, nàng đã nghĩ xongchira?"

Il Viettel22:16Tả Xu Tĩnh nói: "Ừm."

Tạ Hưng Thế liếc nàng một cái, không hềhỏi nàng định ứng phó với thái tử phi thếnào, chỉ nói: "

Sáng sớm hôm nay, có ba kẻkhả nghi liên tục lảng vảng gần Hoài vươngphủ, tất cả đều đã bị bắt."

Tả Xu Tĩnh nói: "Đều là người do thái tửphi điện hạ phái tới?"

Tạ Hưng Thế không gật đầu cũng khônglắc đầu, nói: "

Rốt cuộc là điều gì khiếnnàng quyết định phản bội thái tử phi?"

Mở miệng ngậm miệng đều là phản bội,đúng là...

Tả Xu Tĩnh nói: "

Tỷ tỷ ta giật dây để taquen biết Độc Cô Hận, khi đó ta không hềbiết hắn là hoàng tử Tháp Đạt, chỉ cho rằnghắn là bách tính bình thường ở Tháp Đạt...

Huynh không cần nhìn ta như vậy, khi đó taquả thực không biết Độc Cô là họ củavương thất Tháp Đạt. Sau đó mọi chuyện phát triển bình thường, đến tận khi thái hậuban hôn, a tỷ nói rằng tỷ ấy không biếtchuyện, còn bày kế cho ta trong ứng ngoàihợp với Độc Cô Hận để giết huynh, sau đólén trốn đến Tháp Đạt, ta mới cảm thấy mọichuyện không đúng."

Tạ Hưng Thế nói: "

Không đúng thế nào?""

Trong lòng ta, a tỷ vẫn luôn một tỷ tỷrất tốt, bất luận ở phương diện nào. Màngười thiên hạ đều biết Hoài Vương điệnhạ là vũ khí tốt nhất để đối phó với ThápĐạt, đối với bách tính Đại Mẫn mà nói, sựtồn tại của Hoài Vương điện hạ là phúc.

Vậy mà a tỷ lại vì chuyện riêng của ta màkhích ta giết một vương gia tốt như vậy...""

Nói chuyện đàng hoàng, đừng tâng bốcta." Tạ Hưng Thế lãnh đạm nói."... Vâng" Tả Xu Tĩnh chỉ đành nói tiếp:"

Tóm lại, ta cảm thấy không thể tin nổi, vì thế cố ý nói rằng bản thân sợ khi đến ThápĐạt sẽ không thể hưởng phúc, Độc Cô Hậnliền nói với ta hắn là người của hoàng tộcTháp Đạt. Khi đó ta cảm thấy rất kinh ngạc,nếu ta thực sự liên thủ cùng hoàng tử ThápĐạt để sát hại Hoài Vương điện hạ, vậykhông phải ta sẽ trở thành tội nhân của ĐạiMẫn sao? Vậy mà a tỷ lại bảo ta làmchuyện này... Ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấycó lẽ tất cả mọi chuyện đều có mưu đồ từtrước. Còn bất luận người đứng sau là ai,người thực hiện nhất định đều là a tỷ."

Tả Xu Tĩnh cúi đầu, giọng nói trầm thấp:

Lấy đi tính mạng người khác, là trái phápluật; phản bội phụ mẫu, là kẻ bất hiếu; cấukết ngoại bang, là kẻ bất trung; mưu sát phuquân, là kẻ bất nghĩa... Ta kính trọng a tỷ,tin tưởng tỷ ấy vô điều kiện, vậy mà a tỷ lạitính kế ta, suýt nữa biến ta thành kẻ vôpháp bất hiếu bất trung bất nghĩa, sao ta có thể không rùng mình?"

Tạ Hưng Thế nhìn nàng, trên mặt không cóbiểu cảm gì, cũng không biết là tin haykhông tin.

Tuy nhiên đây đã là lý lẽ tốt nhất mà Tả XuTĩnh có thể nghĩ được rồi.

Nửa giả nửa thật, nhưng phần quan trọngđều là thật, cách nói vô pháp bất hiếu bấttrung bất nghĩa cũng hoàn toàn hợp tìnhhợp lý. Bất kỳ người nào gặp chuyện nàyđều không thể đứng về phía Tả Xu Nhànnữa, vì thế hành động của Tả Xu Tĩnhkhông thể coi là phản bội.

Sáng nay khi chuẩn bị, nàng đã suy nghĩ lýlẽ để ứng phó với Tạ Hưng Thế, cũng đãsớm nghĩ xong lát nữa gặp Tả Xu Nhàn nênnói gì, không cần cân nhắc thêm nữa.

Nàng vốn cảm thấy lý lẽ này của bản thânđã đủ hoàn hảo rồi, nhưng Tạ Hưng Thếmãi không nói chuyên. Tả Xu Tĩnh khó tránh cảm thấy hơi lo lắng. Nàng khẽ ngẩngđầu, chỉ thấy Tạ Hưng Thế nhìn mình nhưcó suy tư, sau đó nói: "Ừm."

Tả Xu Tĩnh: "..."

Nàng nói nhiều như vậy, hắn chỉ đáp lạimột chữ "ừm" thôi sao?

Tốt xấu gì cũng phải ám thị xem hắn rốtcuộc có tin hay không chứ?

Tuy nhiên xe ngựa đã qua cổng cung, phảixuống kiệu đổi sang xe kéo, mỗi ngườingồi một chiếc, Hoài Vương đi trước Tả XuTĩnh đi sau, không còn cơ hội nói chuyệnnữa.

Bình thường Hoài Vương cũng phải thượngtriều, hôm nay vì thành thân nên không cầnthượng triều, mà lúc này hoàng thượng vẫnđang thượng triều sớm nên theo quy tắcphải đến chỗ thái hậu trước. Trái tim của TảXu Tĩnh không khỏi đập điên cuồng, nàngngược lại rất muốn biết, vị "

thái hậu" trong điện Thanh Tịnh hiện giờ rốt cuộc là ngườihay quỷ.

Nào ngờ, đến cửa điện Thanh Tịnh, tiểuthái giám phụ trách thông báo liền gượnggạo bước ra, nói rằng sức khoẻ thái hậu hơiyếu, không tiện gặp mặt, còn nói thái hậuđã thưởng cho Hoài Vương và Hoài vươngphi ít tơ lụa, bảo hai người trực tiếp đến chỗhoàng hậu là được.

quaTả Xu Tĩnh đã sớm tính đến chiêu giả bệnhmắt này, nhưng nàng vốn không thể nóiđược, chỉ hy vọng Hoài Vương phát hiện ramanh mối.

Nhưng vừa nghiêng đầu nhìn, Hoài Vươngđã nhíu chặt mày, bộ dạng không hề nghingờ mà thực sự lo lắng: "

Thái hậu đổ bệnhrồi? Đã mời thái y chưa? Thái y nói thếnào?"

Tiểu thái giám kia nói: "

Lưu Ly cô cô nói làphong hàn, không hề nghiêm trọng, chỉ sợ lây cho Hoài Vương điện hạ và Hoài vươngphi điện hạ nên thái hậu mới không gặp."

Không không không, trước giờ nàng sợlạnh, chưa đến khoảng thời gian nóng nhấtcủa mùa hè thì nhất định sẽ mặc kín mít,đang yên lành sao lại nhiễm phong hàn?

Mấy lời nói dối này cũng quá vụng về rồi,xem ra Lưu Ly ỷ vào việc không ai biết thóiquen của nàng nên mới dám bịa ra mấy lờimất não này...

Nhưng Hoài Vương lại nói: "

Nhiễm phonghàn? Thái hậu trước giờ sợ lạnh, đang yênlành sao lại nhiễm phong hàn?"

Tả Xu Tĩnh kinh ngạc nhìn Hoài Vương.

Không ngờ hắn biết chuyện này.Đúng là một đứa trẻ ngoan hiếu thuận...

Trong lòng Tả Xu Tĩnh vô cùng cảm động.

Tiểu thái giám nói: "

Lưu Ly cô cô nói, mấyngày thái hậu ban hôn thường ngủ khôngngon, đôi khi nửa đêm ở trong viện ngồi một mình ngây ngốc như có ưu tư. Lưu Lycô cô cũng sơ suất, vì thế thái hậu mớinhiễm phong hàn."

Tả Xu Tĩnh: "..."

Chuyện này cũng quá hoang đường rồi,nàng thì có thể có tâm tư gì? Trừ phi... đangám chỉ chuyện kia của hoàng hậu?

Nhưng mấy lời nói dối này vẫn không đủcao siêu, kiểu người như Hoài Vương chắcchắn có thể nhìn thấungay.

Tả Xu Tĩnh nhìn Hoài Vương với vẻ trànđầy mong chờ, nhưng Hoài Vương chỉ khẽrũ mắt, trên mặt còn có vẻ không nỡ.Đây là biểu cảm gì thế, lại ý gì đây?!

Sau đó Hoài Vương ngẩng đầu, khôi phụclại vẻ bình tĩnh, hắn nói: "

Nếu đã như vậy,giúp bổnvương chuyển lời cho Lưu Ly, bảonàng ta chăm sóc tốt cho thái hậu. Hôm nayta và vương phi không làm phiền thái hậunghỉ ngơi nữa."

Không ngờ Hoài Vương lại từ bỏ như vậy,không hề có chút nghi ngờ nào?

Khoé miệng Tả Xu Tĩnh giật giật, thấyHoài Vương quay người định đi thì cũngmặc kệ, vươn tay trực tiếp kéo tay áo HoàiVương, nói: "

Vương gia, ta muốn gặp tháihậu, ta không sợ bị lây!"

Hoài Vương quay đầu liếc nàng một cái,ánh mắt có chút ghét bỏ: "

Nàng không sợ bịthái hậu lây, nhưng bổn vương sợ nàng làmphiền thái hậu."

Tả Xu Tĩnh suýt nữa phun ra một ngụmmáu, ngượng ngùng buông tay áo HoàiVương ra trong ánh mắt ghét bỏ của hắn.

Hoài Vương lại không chút biểu cảm xoayngười bước đi, những hạ nhân xung quanhcàng cúi đầu càng thấp, bộ dạng khôngnghe thấy gì không nhìn thấy gì. Trongcuộc đời Tả Xu Tĩnh chưa từng gặp tìnhhuống gượng gạo như vậy, chỉ có thể nhanh chân theo sau Hoài Vương.

Tham kiến thái hậu xong phải đến điệnPhượng Ngô của hoàng hậu, thiết nghĩ tháitử và Tả Xu Nhàn cũng đã đợi ở đó rồi.

Vừa nghĩ đến việc lát nữa phải gặp bangười bị bản thân "

phản bội", bên cạnh cònchỉ có một Hoài Vương vừa không tintưởng, vừa không thích thậm chí còn cóchút ghét bỏ bản thân, Tả Xu Tĩnh độtnhiên cảm thấy cuộc đời vô cùng tăm tối,tăm tối hơn cả việc biết bản thân phải gảcho Cao Tông năm sáu năm trước.Đặc biệt là những người này vốn đều khátôn kính bản thân, hiện giờ lại người thì lấylòng người thì tính kế, xem ra ban đầu ôngtrời cho nàng trải qua năm năm sống nhànnhã là để năm năm sau hành hạ nàng, đúnglà ý trời trêu ngươi.Đến cửa điện Phượng Ngô, Tả Xu Tĩnh vẫncúi thấp đầu, vô cùng đau khổ. Hoài Vương khoẻ thái hậu không tốt, nàng không nênlàm phiền người. Nếu nàng thực sự muốngặp thái hậu thì sẽ có cơ hội. Vừa rồi khôngphải ta muốn làm khó nàng."

Tả Xu Tĩnh ngẩn ra, hiểu Hoài Vương đangan ủi mình. Nàng nghiêng đầu nhìn, chỉthấy Hoài Vương đang không nhìn mình.

Thực ra vừa rồi Tả Xu Tĩnh quả thực cóchút bí bách, dù sao từ đêm qua tới hiện tại,sắc mặt của Hoài Vương luôn vượt quá sứctưởng tượng của nàng, nhưng Hoài Vươngvừa nói như vậy, nàng liền không tức giậnnữa, không những không giận mà còn cóchút cảm động.

Vì thế Tả Xu Tĩnh nói: "

Ta hiểu, HoàiVương một lòng hiếu thuận với thái hậu,đúng là khiến người khác cảm động khôngthôi."

Hoài Vương liếc nhìn nàng với vẻ mặt quáilạ, nhưng không hề nói gì thêm, chỉ khẽ phất tay áo bước vào trong điện Phượng Ngô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK