Ngưu thị véo cánh tay Thẩm Việt, cười dỗi: “Đứa nhỏ ngốc, tức phụ con có thai.”
Thẩm Việt sửng sốt một cái chớp mắt, lần nữa dời ánh mắt qua bụng Chu Lê, một hồi lâu mới phản ứng kịp, sau đó nhếch miệng cười, lộ ra một loạt răng trắng: “Hắc hắc, có thai.”
Chu Lê nhìn bộ dáng ngốc nghếch của hắn, nắm tay lên đánh vào ngực hắn: “Đều tại chàng, chàng nhìn ta béo thành dạng gì rồi! Quá xấu.”
Khóe mắt nàng còn treo nước mắt, Thẩm Việt vừa buồn cười lại đau lòng, nâng ống tay áo lên giúp nàng lau: “Không xấu, phu nhân nhà ta đẹp nhất.”
Ngưu thị cùng Lý thị sắp nghe không nổi nữa. Ngưu thị ai da kêu hai tiếng: “Được rồi được rồi, Việt Lang, còn không nhanh đỡ A Lê vào nhà đi, vào nhà lại nói.”
Thẩm Việt lúc này mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên, một tay đỡ lấy vòng eo Chu Lê, một tay nâng cánh tay nàng, chậm rãi đi vào trong nhà.
Trên đường, Chu Lê cảm giác được một bàn tay nóng hừng hực che phủ trên eo nàng, nhột nhột đang muốn kêu bỏ ra, liền nghe Thẩm Việt thấp giọng nói bên tai nàng: “Ngô, béo lên không ít.”
Chu Lê oán trách liếc hắn một cái, có chút xấu hổ lại có chút bực: “Đánh ghét.”
Thẩm Việt bị mắng, lại còn ngốc ngốc cười vui sướng: “Nga, vi phu nói sai, phải gọi phu nhân là dáng người đẫy đà mượt mà.”
Chu Lê hừ nói: “Chờ ta sinh xong, Ta lại ốm trở về.”
Hai người nói nói, liền về tới trong phòng. Thẩm Việt đỡ người ngồi xuống mép giường. Rồi sau đó ngồi xổm bên chân nàng, kéo đôi tay nàng qua, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng, ngữ khí ôn hòa: “Nàng chờ ta, ta đi ra ngoài ứng phó một chút liền trở về với nàng, nhanh lắm.”
Chu Lê gật đầu: “Ừm, đi đi.”
Nói xong, Thẩm Việt liền đi ra cửa. Lúc trước tiếng chiêng trống đã hấp dẫn không ít người trong thôn, vừa rồi không chạy tới, bây giờ đã đổ hết về cửa nhà bọn họ.
Hắn ít nhiều cũng đi xã giao một chút.
Lý thị đứng ở cửa nhà mình nhìn náo nhiệt, vui mừng cười, nghĩ nhóm quan sai mới vừa rồi chạy tới muốn bắt bà đi phủ nha còn ở trong sân, liền đi trở về. Kết quả trở về nhìn, lại thấy trong viện trống rỗng, ngoại trừ Bảo Nhi, cũng không còn ai khác.
Lý thị hỏi: “Những quan gia đó đâu?”
Bảo Nhi đang đọc sách trong viện, nghe vậy ngẩng đầu nói: “Bọn họ đã đi rồi.”
Lý thị thấy kỳ quái, vừa rồi còn rất cứng rắn muốn bắt bà, sao bây giờ lại chạy mất?
Bà suy tư một lúc lâu không nghĩ ra nguyên cớ, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, cầm lấy yếm hài tử vừa rồi còn đang làm, tiếp tục thêu hoa.
Những quan sai phủ nha đến bắt người đang chạy loạn ra khỏi thôn, hội hợp cùng Phùng Ngọc trên cầu.
“Người đâu?” Phùng Ngọc hỏi.
Có quan sai đáp: “Gia đình kia có Trạng Nguyên, chúng ta không dám lên trước.”
Phùng Ngọc cả kinh, Trạng Nguyên? Thẩm Việt đã trở lại?
Hắn đứng hình một lúc, thật lâu sau cũng không phục hồi lại tinh thần.
Không ngờ, Thẩm Việt lại trúng Trạng Nguyên, vậy ngày sau chức quan của hắn không biết còn lớn hơn mình bao nhiêu, không chừng còn là quan trong kinh, những tiền tài đó chỉ sợ không thể trở lại nữa!
Hắn dẫn quan sai suy sụp đi trở về.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Bên kia Thẩm Việt cùng Ngưu thị cuối cùng ứng phó xong một đám người tới chúc mừng. Cũng đến lúc ăn cơm trưa, Ngưu thị liền đi nhà bếp nấu cơm, Thẩm Việt trở về phòng.
Chu Lê đang ngồi ở án thư nhàn nhã lật một quyển sách, thình lình nghe một trận tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, liền thấy Thẩm Việt đã đi vào phòng, nhân tiện khép cửa lại, còn cài luôn then cửa.
Chu Lê nhìn động tác của hắn, nếu không phải trong người có thai, suy nghĩ sớm đã bay tới đêm hôm đó.
Thẩm Việt đi đến trước mặt nàng: “Sao ngồi ở chỗ này? Đi đến giường ngồi đi, giường ít nhiều cũng mềm mại hơn.”
Chu Lê buông sách: “Chàng mau đi thay đồ đi, xiêm y này còn tươi hơn khi chàng thành thân nữa đó!”
Thẩm Việt không vội đi.
Chu Lê thấy hắn đứng trước mặt không nhúc nhích, nhìn hắn, liền thấy đôi mắt nam tử trước mặt sáng quắc nhìn mình, không biết có phải bị áo choàng đỏ thẫm này làm nổi bật hay không, trong hai mắt hắn dường như châm lên hai ngọn lửa, cực nóng lại thiêu đốt người.
“Chàng nhìn ta như vậy làm gì?” Mấy tháng không thấy, gương mặt quen thuộc thân mật trước đây phảng phất cách một lớp gì đó, bị Thẩm Việt nhìn như vậy, mặt Chu Lê bỗng nhiên đỏ hồng, cúi thấp đầu xuống.
Bộ dạng này của nàng, làm Thẩm Việt nghĩ đến hoa sen giữa hồ ngày hè, bị gió nhẹ thổi đến thẹn thùng cúi đầu, rất là đáng yêu. Bất chợt đi tới bên cạnh nàng, vươn tay tới, ôm nàng vào trong lòng.
Chu Lê ngẩn ra một chút, sắp tránh ra, Thẩm Việt đặt tay tới trên đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, ngay sau đó Chu Lê an tĩnh, giống như mèo con, mặc cho hắn ôm.
Thẩm Việt nhắm mắt lại, một cơn gió ngoài cửa sổ thổi tới, quyện hương hoa hồng vào hơi thở, cách biệt mấy tháng, rốt cuộc lại có thể ngửi được mùi hương quen thuộc, hắn nhắm mắt lại, hít sâu.
Một đường đi thuyền từ kinh đô trở về, trên đường đều tốn hơn một tháng, hắn tuy không say tàu, nhưng tóm lại dưới ngày hè oi bức, lại gấp gáp trở về quê, dọc đường đi tâm tình đều có chút nôn nóng. Cho đến giờ khắc này, hắn mới cảm giác được trái tim lưu lạc hồi lâu của hắn, đã an bình lại, rốt cuộc đã trở về hang ổ của mình.
“Hửm? Mùi hương này không giống lắm.”
Trong chốc lát sau, Thẩm Việt đột nhiên mở miệng.
Lời này Chu Lê nghe ra không đầu không đuôi: “Cái gì?”
Khóe miệng Thẩm Việt nhếch nhẹ: “Có thêm mùi sữa.”
“Chàng!” Chu Lê bực bội xấu hổ đẩy hắn ra.
Thẩm Việt bị đẩy cũng không giận, chỉ là trong vui mừng, lại mang theo một ít ngốc ngốc cực kỳ hiếm thấy trên người hắn.
“Sao ta cảm thấy chàng đi kinh đô mấy tháng, lại trở nên ngốc ngốc?”
Thẩm Việt lại da mặt dày dựa qua tới, duỗi tay lấy một sợi tóc, vòng quanh đầu ngón trỏ thưởng thức: “Vừa về tới nhà nàng đã cho ta một kinh hỉ quá lớn, ta rất là vui. Nếu hiện tại không phải nàng có thai trong người……”
Thẩm Việt đột nhiên phát giác bây giờ nói đề tài này không thích hợp lắm, đột nhiên ngừng câu chuyện.
Hắn tuy rằng chưa nói xong, nhưng Chu Lê vẫn mơ hồ hiểu được lời hắn chưa nói hết là có ý gì, nàng cúi đầu xuống.
Hai người ngồi dựa vào án thư, cửa sổ mở ra, mặt trời đã lên giữa bầu trời, đúng thời điểm nóng nhất, tuy đã là tháng tám, vào thu, nhưng nắng gắt mùa thu cũng không mát mẻ hơn bao nhiêu, không khí trong viện như bốc lên một tầng hơi nước.
Chu Lê bị ôm trong chốc lát, có chút chịu không nổi, trước đó một mình nàng ở tại căn phòng này cũng không phát hiện ra, hiện giờ Thẩm Việt đã trở lại, tựa hồ nhiệt độ trong phong đều tăng lên thêm vài độ.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng thái dương mình đang không ngừng đổ mồ hôi.
“Chàng đừng ôm ta, nóng quá.”
Thẩm Việt nghe nàng nói như vậy, mới buông người ra.
“Nóng lắm sao, vậy nàng lên giường ngồi đi, ta quạt gió cho nàng”
Thẩm Việt vừa nói, vừa đỡ Chu Lê dậy, đi đến mép giường. Ngồi xuống xong, Thẩm Việt cầm lấy cái quạt hương bồ, bắt đầu quạt từng chút từng chút về phía Chu Lê.
Chu Lê liếc hắn một cái, thấy áo ngoài đỏ chót này của hắn thực sự chói mắt, lại còn muốn dày hơn áo vải ngày thường, lại nhìn thái dương hắn, đang có một giọt mồ hôi chảy xuống. Vì thế liền đoạt cây quạt trong tay hắn, nói: “Chàng đi đổi xiêm y trước đi, hoặc là đi tắm một chút, cho mát mẻ. Ta tự quạt được rồi.”
Thẩm Việt không muốn đi, hiện tại hắn chỉ muốn dán bên người A Lê. Mùng chín tháng giêng hắn đi, hiện giờ là tháng tám, hắn có hơn bảy tháng không nhìn thấy tức phụ mình, hắn muốn bên cạnh nàng.
Chu Lê thấy Thẩm Việt không động đậy, miệng vẫn luôn ngậm ý cười nhìn chằm chằm nàng, ít nhiều làm nàng có chút không được tự nhiên, duỗi tay đẩy đẩy trước ngực hắn: “Chàng mau đi tắm một chút, ta nghe trên người chàng đầy mùi mồ hôi hết này.”
Thẩm Việt nhanh chóng nâng hai cánh tay lên, trái ngửi một chút, phải ngửi một chút, hình như là có chút khó ngửi……
Lâu như vậy không gặp, cũng không thể để tức phụ ghét bỏ mình, vội vàng đi tìm xiêm y trong ngăn tủ đi tắm rửa.
Mới vừa mở cửa ngăn tủ ra, một mùi hương bồ kết nhàn nhạt thanh mát liền ập vào trước mặt, theo cách sắp xếp xiêm y của mình trước đây để tìm kiếm. Hắn phát hiện, thời điểm hắn đi tủ chứa đầy xiêm y mùa đông, còn xiêm y mùa hè đều đặt ở ngăn kéo phía trên, mà hiện tại nơi này đều đặt áo mỏng mặc vào mùa hè.
Chu Lê nghiêng thân mình dựa vào đầu giường, nhìn bóng dáng hắn tìm y phục, phe phẩy cây quạt trong tay tạo gió: "Xiêm y của chàng mỗi một tháng đều sẽ lấy ra giặt sạch phơi một lần, yên tâm đi, tùy tiện lấy ra một bộ cũng không bị mốc đâu.”
Thẩm Việt kỳ thật cũng không có chọn, hắn chỉ chậm động tác lại, ở bên trong ngửi hương bồ kết. Nghe nàng nói như vậy, liền tùy ý lấy ra một bộ ở ngoài cùng, đi đến mép giường, ngồi xuống gần Chu Lê.
Tựa hồ cảm thấy đến còn chưa đủ gần, lại dịch về phía nàng, đôi mắt lần nữa nhìn nàng. Lần này, đôi mắt hắn không nóng rực tựa như lúc mới gặp lại, mà nhu hòa như hồ nước mùa thu.
Chu Lê có chút không rõ nguyên do, hắn cầm xiêm y không phải nên đi tắm gội sao, lại ngồi ở đây làm gì? Nàng đang muốn mở miệng hỏi, vừa mới mở miệng, phát ra một chữ “Ngươi”, lời phía sau đã nuốt hết trở về. “Ngô……”
Chu Lê đang muốn tránh thoát, Thẩm Việt đã buông nàng ra, đứng lên, cười với nàng: “Phu nhân, nàng thật tốt.”
Nói xong, thẳng xoay người, mở cửa đi ra ngoài.
Thẩm Việt tắm thật sự mau, khi ra tới, đã thay thành bộ trường sam màu xám nhạt lúc trước. Hắn đang chuẩn bị đi trở về phòng cùng Chu Lê ôn tồn một lát, ai ngờ, mới vừa đi tới cửa, liền thấy Ngưu thị bưng hai đĩa đồ ăn từ nhà bếp đi ra: “Ăn cơm nè, Việt Lang, trên bệ bếp còn vài món thức ăn, hỗ trợ mang đến nhà chính đi.”
Thẩm Việt mím môi, đành phải quay đi nhà bếp bưng thức ăn.
Nhi tử hôm nay trở về, Ngưu thị cao hứng miễn bàn, lúc này chỉ có ba người bọn họ ăn cơm, bà liền làm sáu món ăn, ba mặn hai xào, cộng thêm một tô rau xanh đậu hủ viên.
Ba người ngồi ở nhà chính ăn.
“Đúng rồi, cha cùng muội muội xuống ruộng làm việc sao?” Thẩm Việt vừa ăn, vừa nói.
“Không có, bọn họ hiện giờ giúp A Lê nhìn cửa hàng. Thân thể A Lê không tiện, cha con lại cảm thấy đóng cửa hàng thì quá đáng tiếc, nên cùng muội muội đi giữ cửa hàng.” Ngưu thị gắp một miếng thịt, đưa vào chén Thẩm Việt, “Ăn nhiều một chút, con nhìn con xem, thi cử trở về, gầy xộp.”
Thẩm Việt ăn cơm, ăn thêm miếng thịt, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
“Nương, A Lê, cửa hàng đậu hoa trấn trên chỉ sợ cũng không thể mở được nữa.”
Chu Lê cả kinh: “Vì sao?”
Thẩm Việt nói: “Là như thế này, ta trúng Trạng Nguyên, được triều đình phong quan, hiện giờ là tri phủ ở phủ thành của chúng ta, ít ngày nữa liền phải đến kỳ nhậm chức, bên kia có nhà cho quan viên ở, đến lúc đó mọi người khẳng định cũng phải dọn qua bên đó ở cùng ta.”
Trên bàn cơm nhất thời trầm mặc.
Ngưu thị nói: “Muốn dọn sao? Nếu không con cùng A Lê dọn qua đi, phủ thành cách thôn chúng ta chỉ một ngày lộ trình, không phải quá xa, các con muốn trở lại, tùy thời đều có thể trở về, chúng ta muốn đi thăm các con, cũng tùy thời có thể đi.”
Nơi này bà đã ở hơn nửa đời người, kêu bà đột nhiên rời đi, ít nhiều vẫn có chút luyến tiếc.
Chu Lê vẫn luôn yên lặng ăn cơm, nàng nghe Thẩm Việt nói lời kia, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp lắm, suy nghĩ một hồi lâu, mới phản ứng lại, không khỏi hỏi:
“Việt Lang, ta nghe nói, sau khi trúng Trạng Nguyên rồi, đều phải ở lại kinh đô làm quan, đều là nhập Hàn Lâm Viện làm biên tu gì đó trước, sao chàng lại trực tiếp được thả ra khỏi kinh vậy?”
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến án lộ đề kia, trong lòng nhảy dựng, nhưng nghĩ lại, nếu hắn thật sự bị dính vào án kia, triều đình sao lại có thể cho hắn làm tri phủ?
Mí mắt Thẩm Việt run lên, liếc liếc Chu Lê một cái, thầm nghĩ, tức phụ mấy tháng không thấy, sao lại biến thành thông minh vậy chứ? Aiz……
Hắn suy nghĩ trăm điều, cuối cùng nghĩ ra một lý do nghe ra cũng coi như hợp lý, ấp úng đơn giản giải thích: “Không…… Là ta chủ động xin được về quê nhà. Kỳ thật tri phủ ở phủ thành chúng ta cũng đồng cấp với biên tu ở Hàn Lâm Viện, đều là chức quan Chính lục phẩm.”
Chu Lê hồ nghi nhìn hắn, thật là như vậy sao?
Bất quá nếu Thẩm Việt nói như vậy, nàng hỏi lại cũng chỉ có thể hỏi ra đáp án tương tự, đành tiếp nhận lý do này, tiếp tục ăn cơm.
“Nếu thật muốn đi phủ thành, vậy ta mở một cửa hàng ở phủ thành đi. Lần trước đi phủ thành ta đã thấy quán rượu, cửa hàng điểm tâm ở nơi đó a, buôn bán đều rất khá.” Chu Lê nói.
Thẩm Việt thấy nàng không truy vấn tiếp, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tới buổi tối, Thẩm Yêu cùng Trầm Ngư đã trở lại, người một nhà lại hưng phấn một trận. Hiện giờ thân thể Chu Lê nặng nề, đã rửa mặt lên giường từ sớm, Thẩm Việt cùng cha mẹ muội muội trò chuyện một hồi, đi tịnh phòng tắm rửa lại một cái, mới trở về phòng.
Trong phòng, trên bàn nhỏ đầu giường đặt một ngọn đèn dầu, chiếu sáng cả phòng, hắn nhìn trên giường, chỉ thấy Chu Lê đang nằm nghiêng hướng ra ngoài, trên người không có chăn, đôi mắt nhắm, tựa hồ đã ngủ say.
Hắn tay chân nhẹ nhàng đi qua, đứng nghiêm chỉnh dưới giường, bấc đèn chỉ còn lại chút xíu, ánh lửa hiện lên mỏng manh.
Người đẹp trên giường ngủ say, lông mi yên tĩnh rũ xuống, tạo ra bóng dáng nhàn nhạt dưới mí mắt.
Thịt trên gương mặt tựa hồ thật sự nhiều lên không ít, hình dáng gương mặt càng thêm mượt mà no đủ, không những không ảnh hưởng đến nét đẹp, ngược lại càng tăng thêm vài phần đáng yêu hơn trước đây.
Hắn nhìn trong chốc lát, lại dời ánh mắt xuống bụng nàng. Phình phình, tròn tròn, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Hắn thổi đèn, rón ra rón rén bò đến trên giường, nằm bên cạnh, mặt hướng vào lưng Chu Lê. Một lát sau, hắn vẫn cảm thấy ngủ như vậy tựa hồ ngủ không được, vì thế, hắn chậm rãi dời về sát Chu Lê, ôm lấy nàng từ sau lưng.
Danh Sách Chương: