Lập xuân năm sau, mười dặm hồng trang.
Thẩm Ngư ngồi trong kiệu hỉ, lau đi nước mới chia tay cùng phụ mẫu, vén khăn voan lên, xuyên qua màn kiệu được gió thổi lên, nhìn ra phía ngoài.
Trên con ngựa trắng, ngay cả đuôi ngực cũng được cột một đóa hoa lụa đỏ, lang quân trên lưng ngựa, bóng lưng kiên cường, như một cây tùng bách. Thẩm Ngư nhìn một hồi, tim liền đập loạn nhịp.
Nàng thành thân, tân lang là Việt Tông.
Nàng mười tám tuổi, ở tại nông thôn bọn họ, đã là gái lỡ thì, nữ tử cùng tuổi nàng, rất nhiều người hài tử đều có thể nhảy nhót lung tung, mà nàng hiện tại mới gả đi.
Bất quá, nàng cũng không hối hận khi gả muộn một chút nào. Chỉ cần gả cho chính người trong lòng mình, muộn hơn nữa cũng không sợ.
Đội ngũ đón dâu vòng qua mấy con đường lớn, cuối cùng cũng coi như dừng lại trước cửa một tòa nhà ở thành Tây, Việt Tông xuống ngựa, đi đá cửa kiệu, sau đó ôm tân nương tử đang ngồi tiến vào.
Thẩm Ngư rất sợ mình bị té xuống, hắn không từng tập võ nên khí lực không lớn như đại ca. Nàng sợ Việt Tông không trụ nổi, hai tay vòng lấy cổ Việt Tông thật chặt.
Một đường đi tới ảnh bích, nàng đều vững vững vàng vàng, eo cùng chân nằm trên đôi cánh tay rắn chắc có lực, không hề bị xóc nảy.
Đến ảnh bích, Việt Tông thả nàng xuống, hai người dừng lại, hỉ bà tới đưa hai người vào chính sảnh bái đường.
"Một lạy trời đất..."
"Hai lạy cao đường..."
"Phu thê giao bái..."
"Đưa vào động phòng..."
Thẩm Ngư trốn trong khăn voan, nghe bốn phía ồn ào tiếng người, mơ mơ màng màng hoàn thành nghi thức, được đỡ vào tân phòng trước.
Hỉ bà lùi ra, một nha hoàn Việt phủ chạy tới, lén lút nhét vào một bao bánh ngọt, dùng giấy dầu gói lại.
"Thiếu phu nhân, đây là thiếu gia đưa."
Nói xong, nha hoàn liền đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư nín nửa ngày, nghe bốn phía không còn động tĩnh, liền xốc khăn voan lên, thở dốc từng ngụm từng ngụm, sợ gần chết, vừa rồi khi bái đường nàng thật sốt ruột, rất sợ mình làm gì sơ suất.
Ngắm nhìn bốn phía, đây là phòng ngủ, tường phía Đông cách đó không xa còn có một cánh cửa, lúc mành che được buông xuống, ở bên ngoài kia còn có một gian phòng. Trong phòng ngủ treo đầy lụa hồng, dưới song cửa sổ có giường đất, trên giường bày một cái bàn nhỏ, trên bàn có cặp nến hỉ đang cháy, bên cạnh nến lại có một bộ bình rượu mạ vàng, một cặp ly cao cổ dùng dây đỏ nối thành một thể. Thẩm Ngư nghĩ, vậy hẳn là chờ một lúc nữa dùng để uống chén rượu giao bôi.
Trong tay nàng vẫn còn cầm bánh ngọt vừa rồi nha hoàn nhét, nói thật, xác thực có chút đói bụng. nàng cầm lấy một miếng bắt đầu ăn, con mắt vẫn còn đánh giá khắp phòng. Đồ vật trong phòng cái gì cũng nhìn như mới, ngay cả mành ngăn phòng trong phòng ngoài cũng là mới.
Xem ra Việt Tông vẫn tính để tâm, Thẩm Ngư nghĩ, cuộc sống về sau, đây chính là gian phòng nàng sinh hoạt. Lại chuyển ánh mắt qua giường phía sau.
Màn Yên La màu đỏ bạc, một cặp gối đỏ thêu chữ hỉ đặt tại đầu giường... Chờ một lúc, nàng cùng Việt Tông sẽ ngủ chung một chỗ...
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nhớ tới trước khi ra cửa, nương vội vội vàng vàng nhét vào trong tay nàng một quyển sách nhỏ.
Nói là hai ngày trước nên cho nàng, nhưng bởi chuẩn bị việc thành thân quá bận bịu quên mất, bảo nàng sau khi vào động phòng, thừa dịp tân lang còn chưa vào, trước khi lâm trận cố gắng đọc một ít, miễn cho đêm tân hôn cái gì cũng không hiểu, làm nương nàng mất hết mặt mũi, còn bị người khác nói không biết cách dạy con gái.
Thẩm Ngư trước đó không mở sách ra xem, còn tưởng rằng bên trong là mấy thứ giáo điều tam tòng tứ đức cứng nhắc, lúc mở trang thứ nhất ra xem, chỉ thấy một nam một nữ, mũ phượng khăn trùm đầu, chính là phu thê đang giao bái.
Nga, hóa ra là một quyển sách tranh.
Xem tiếp, trang thứ hai, vào động phòng, tân lang mở khăn voan trùm đầu.
Lại một trang, uống chén rượu giao bôi.
Tiếp theo, ồ? Nằm trên giường.
Lại một trang, hửm? Cởi quần áo?
Lại lật, hôn!
Lại lật, sờ soạng!
Tiếp theo... A a a a
Thẩm Ngư chết rồi, thành một con cá bị nấu chín, cả người nóng bỏng, gò má đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
Trước đó nàng đã mơ hồ biết một chút, có người nói nam nữ thành thân, đêm động phòng này, không ngủ được bao nhiêu, khá là bận bịu, còn có rất nhiều chuyện phải làm. Lúc trước nàng không biết hai người ở trong phòng đến cùng phải bận bịu cái gì, mà hiện tại, nàng biết hết rồi.
Lúc này, tự dưng nàng nhớ tới hai con chó vàng đầu thôn... A a a, vì sao nàng lại nghĩ đến chó...
Nàng mau mau lắc lắc đầu, không còn tâm tư nghĩ gì, cũng không còn tâm tư ăn bánh ngọt, càng lúc càng khẩn trương.
Nhưng bởi trước đó Ngưu thị đã thông báo, nhất định phải xem xong quyển sách này, cho nên, nàng không thể làm gì khác hơn là tay run run, từng trang từng trang, lật cho đến hết. Đến khi lật hết, tay nàng không ngừng run rẩy, toàn thân cũng run rẩy.
Không hiểu sao nàng có chút sợ.
Chính lúc này, nàng nghe ngoài cửa có tiếng vang.
"Thiếu gia."
"Tất cả lui ra, không cho người đến nháo động phòng."
Là tiếng Việt Tông.
Thẩm Ngư vội vàng nhét quyển sách xuống đáy gối, cầm khăn voan phủ lung tung lên đầu, điều chỉnh tốt tư thế, cung cung kính kính chờ Việt Tông.
Việt Tông xốc mành ngăn ở cửa phòng ngủ lên, cất bước đi vào, đi thẳng tới bên giường dừng lại.
Sau đó cầm cây hỉ xứng vén khăn voan, liền nhìn thấy một nữ tử mặc hỉ phục đang cúi thấp đầu.
Nữ tử này, từ nay về sau, chính là phu nhân của Việt Tông hắn.
"Phu nhân."Hắn cung kính hành lễ.
Thẩm Ngư lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn nhìn hắn, lại vội thu hồi tầm mắt, không lên tiếng.
Việt Tông thấy nàng có chút câu nệ, đứng một một chút, liền đi đến cạnh bàn trên giường đất rót hai ly rượu giao bôi mang qua đây, ngồi ở mép giường, đưa một ly cho nàng.
"Phu nhân, nên uống chén rượu giao bôi."
Lúc này Thẩm Ngư mới hơi khẽ nâng lên đầu, đưa tay nhận lấy, sau đó cầm trong tay, ngửa đầu uống sạch sành sanh.
Việt Tông đưa tay qua lấy ly rượu trong tay nàng mang đi cất, kết quả Thẩm Ngư lại nắm chặt không buông.
Việt Tông: "Nàng làm gì thế?"
Thẩm Ngư: "Ta ta ta có chút căng thẳng."
Việt Tông sửng sốt một lát, bỗng nhiên cúi đầu bật cười thành tiếng.
Thẩm Ngư rất hiếm thấy hắn cười, kinh ngạc nhìn về phía hắn, thấy hắn một thân hỉ phục màu đỏ rực, làm cho khuôn mặt ngày thường nhìn lạnh như băng, cũng không còn lạnh như vậy nữa.
Hơn nữa giờ khắc này hắn cười, lại hiện ra mấy phần sức sống thiếu niên.
Thẩm Ngư nhìn đến chột dạ.
"Cười cái gì chứ? Lần đầu thành thân ai không căng thẳng đâu?" Nàng nhỏ giọng lúng túng.
Việt Tông cười xong rồi, lúc này mới lấy ly rượu ra khỏi mấy ngón tay nàng, đặt lên đầu giường.
Hai tay Thẩm Ngư đặt trên đầu gối, nghe âm thanh hắn đặt cái ly, ngón tay nắm lại, túm lấy hỉ phục. Vừa nhớ đến quyển sách vừa nãy mới nhìn, uống xong rượu giao bôi chính là cởi y phục nằm trên giường...
Ánh mắt Việt Tông xẹt qua tay nàng, xem ra, nàng thật sự rất căng thẳng. Nhưng mà nói thật, hắn cũng có chút căng thẳng, áo trong cũng đã thấm chút mồ hôi.
"Hay là... Chúng ta đánh mấy ván bài Diệp Tử đi." Việt Tông nói, lập tức đứng lên đi tới kéo ngăn kéo ở đầu giường đất phía Bắc, lấy một bộ bài Diệp Tử lại đây.
Thẩm Ngư từ trước đó không biết chơi món đồ này, cũng do sau khi vào phủ thành mới học được, sau khi học xong thì có chút nghiện, luôn lôi kéo bọn nha hoàn ở Thẩm trạch chơi đùa cùng mình.
Việt Tông biết nàng yêu thích cái này, vì thế đã chuẩn bị sẵn trong tân phòng một bộ, nghĩ đêm tân hôn dài dằng dẵn, có món này đúng là phù hợp.
Không nghĩ tới đúng là vẫn dùng đến.
Thẩm Ngư thấy hắn lấy bài Diệp Tử ra, trong lòng cuối cùng cũng coi như thư thả chút ít, nhưng tiếp theo lại có chút mất mác.
Ngày đầu tiên hai người bọn họ thành thân, không lẽ cứ thế đánh bài cho hết ngày?
Việt Tông đặt bài lên giường, cởi hỉ phục dày nặng, giày cũng đá ra, nhảy lên giường, nhìn về phía Thẩm Ngư đang ngồi bất động.
"Nàng cũng cởi ra đi, quá nặng quá nóng, chúng ta đánh bài không thoải mái."
Nói cũng đúng, Thẩm Ngư không suy nghĩ nhiều, tháo mũ phượng xuống, cởi hỉ phục ra, tháo giày, hai chân đưa lên, ngồi vào trên giường.
Việt Tông để chăn vào giữa làm bàn, mở bài Diệp Tử ra, hai người xem như thật sự bắt đầu đánh bài...
Cũng không biết đánh bao nhiêu ván, thua thắng thua thắng, thời gian trôi qua từng chút, nến hỉ trên bàn ở giường đất cũng dần dần cháy được môht nữa, nến chảy xuống bàn một mảng lớn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Sâu Lười
3. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
4. Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!!
=====================================
Mơ hồ nghe thấy tiếng trống đánh bên ngoài, đã canh ba.
Thẩm Ngư một tay cầm bài, một tay che miệng ngáp, trong đầu còn đang suy nghĩ đánh lá bài nào, hoàn toàn quên tối nay là động phòng, cùng với chuyện trong quyển sách khi nãy.
Nàng đánh ra một lá bài, ra hiệu Việt Tông ra bài.
Việt Tông cũng ngáp một cái, trong đôi mắt bịt kín nước mắt, chẳng muốn suy nghĩ, tùy ý đánh một lá ra ngoài. Ngược lại giống như đang nhường nàng.
Thẩm Ngư nhìn nhìn, lại bắt đầu suy nghĩ lá bài cần đánh. Việt Tông nhìn về phía nàng, trong ánh nến đỏ, một thân trung y đỏ tươi, khiến cho nàng da dẻ nàng đặc biệt kiều diễm, lông mày đẹp đẽ, hàm răng trắng đều, bờ môi đầy đặn, một bộ dáng vô cùng kiều mỹ.
Trong lòng Việt Tông sinh ra một tia đắc ý, nữ tử hắn vừa ý, chính là đẹp như vậy!
Ánh mắt không tự giác dời xuống chút ít, cổ nữ tử trắng nõn nhỏ dài, xương quai xanh như ẩn như hiện trong vạt áo. Hắn chợt nhớ tới, nhiệm vụ tối nay của hắn, còn rất nặng nề, cần nhanh chóng hoàn thành.
"Phu nhân, canh giờ không sớm, nếu không chúng ta ngủ đi."
Thẩm Ngư xác thực có chút buồn ngủ, ngáp một cái tùy tay ném bài vào trên chăn, gật đầu: "Cũng được, ta cũng có chút buồn ngủ."
Việt Tông tùy ý gom bài lại, ôm vào để trên đầu giường, thu dọn gọn chăn, ngồi ở mép ngoài.
"Phu nhân, lại đây ngủ."
Thẩm Ngư vẫn còn ngồi tại chỗ, chưa kịp phản ứng, lúc này nghe Việt Tông gọi nàng qua ngủ, thấy tay hắn còn đưa đến chỗ bên cạnh hắn vỗ vỗ, lại nghĩ đến nội dung trong quyển sâch.
Trên mặt đỏ ửng: "Ờ thôi, ta cũng chưa buồn ngủ lắm, chúng ta lại chơi một chút đi."
Nói xong, liền bò tới đầu giường, Việt Tông nhìn bóng lưng nàng, bỗng nhiên đưa tay nắm chặt mắt cá chân nàng.
"Phu nhân, hai ta vừa thành thân, đêm tân hôn, làm gì có đạo lý đánh bài cả đêm."
Thẩm Ngư cảm nhận được trói buộc ấm áp nơi mắt cá chân, cả kinh, quay đầu nhìn về phía hắn: "Ngươi ngươi ngươi..." Nhưng cũng không biết nói cái gì.
Việt Tông thấy nàng cứng đơ ở đó không dám động, liền cổ vũ mình một chút, sau đó, từ từ bò qua.
Thẩm Ngư mắt thấy nam tử bò đến gần bên mình, thân ảnh cao lớn bao phủ toàn bộ thân hình nàng, nàng như chim nhỏ bị nhốt trong lồng, bay cũng không bay ra ngoài được.
Tay nắm chặt đệm giường dưới thân, khi nam tử sắp cúi người thì nhắm chặt mắt lại.
Nàng khẩn trương chờ đợi trước, cho rằng không bao lâu sẽ có nụ hôn ấm áp rơi xuống.
Chờ hồi lâu sau, nhưng cái gì cũng không đợi được. Nàng có chút kinh ngạc, cẩn thận mở một con mắt ra nhìn, lại phát hiện Việt Tông đã không thấy.
Không thấy!
Thẩm Ngư có chút mờ mịt, vội vàng bò lên nhìn quanh phòng, liền thấy Việt Tông không biết lúc nào đã chạy đến đứng bên cạnh giường đất, đang quay lưng về phía nàng.
"Việt Tông?"Nàng thăm dò gọi hắn.
Việt Tông không đáp lời, vẫn quay lưng về phía nàng.
Thẩm Ngư có chút kỳ quái, liền lê giày chạy tới nhìn, vừa thấy liền hốt hoảng, Việt Tông lại chảy máu mũi.
Thẩm Ngư sốt ruột: "Nha, sao ngươi lại chảy máu mũi rồi?"
Việt Tông vẫn còn đứng đó lau lau chùi chùi: "Không... không có chuyện gì, một...một chút là ổn thôi."
Thẩm Ngư vẫn lo lắng: "Ngươi chảy máu mũi thành bệnh à, mùa thu năm trước đi leo núi cũng chảy, sau đó có lần, ta giúp ngươi nhặt lá rơi trúng đầu ngươi cũng chảy, ngày hôm nay lại chảy tiếp, không phải ngươi mắc bệnh lạ gì chứ?" Nàng từ trước đến giờ nghĩ cái gì thì nói cái đó, cũng không cảm thấy lời này có chỗ nào không thỏa đáng.
Nhưng khi Việt Tông nghe vào tai lại hiểu theo kiểu khác. Ngư nương không cho rằng hắn mắc chứng bệnh kì quái gì, lại còn đi lừa nàng thành thân chứ...
Vậy làm sao được! Hắn vội vàng giải thích: "Không có không có, chỉ là mỗi lần thấy nàng, ta lập tức căng thẳng, khống chế không được nên chảy máu mũi..." Lời vừa nói ra hắn đột nhiên cảm thấy hối hận, đây cũng quá tổn hại đến hình tượng bình tĩnh nội liễm thường ngày của hắn rồi, nhưng... đây lại là sự thật.
"A?" Thẩm Ngư có chút bất ngờ, đúng là xưa nay nàng chưa từng thấy hắn căng thẳng... Lại còn căng thẳng đến mức chảy máu mũi, cái này cần có bao nhiêu căng thẳng a.
Vậy chuyện động phòng làm sao bây giờ đây? Thẩm Ngư cũng không biết đầu óc mình sao lại nghĩ đến chuyện này, cứ chốc lát lại nghĩ tới. Nhưng nhớ lời nương nói, đêm động phòng hoa chúc, nhất định phải hoàn thành chuyện trong quyển sách, nếu không sẽ không may mắn, sau đó phu thê sẽ không hòa hợp, ảnh hưởng đến tình cảm phu thê sau này.
Nàng cúi đầu, nghĩ nghĩ, nhưng... thôi được, lạy thiên địa cũng lạy rồi, đã là phu thê, cũng không thể để hai người đều căng thẳng, cái gì cũng làm không được đj.
Nàng hít sâu một hơi, nhảy lên giường đất, ngồi trên giường, nhắm mắt lại, cắn môi.
Việt Tông không ngờ nàng sẽ hành động như vậy, con mắt mở to như tượng đồng, sững sờ.
Dưới ánh nến, thời gian bỗng nhiên dừng lại.
Một lúc lâu sau, trái tim Việt Tông bắt đầu đập như muốn nổ tung, nhưng sau đó, cảm nhận được cảm xúc mềm mại trên môi, cùng với hương thơm nữ nhi bay vào hơi thở, tâm hắn dần dần bình phục lại.
Hắn ôm người vào trong ngực, tiện đà xoay người, ngồi vào trên giường, Thẩm Ngư liền ngồi trên người hắn, hai chân đặt hai bên eo hắn, tiếp theo sau đó triền miên hôn môi.
Nến đỏ ấm áp, đêm vui một mảnh yên tĩnh, một lúc sau, truyền đến hơi thở dồn dập cùng tiếng than nhẹ không biết từ đâu phát ra.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Thẩm trạch.
Ngày hôm nay Thẩm Ngư lấy chồng, trên dưới trong phủ dọn dẹp tới lúc này mới coi như thỏa đáng.
Sau khi Thẩm Việt cùng Chu Lê về phủ, đều không buồn ngủ, hai người ở trong phủ tản bộ tiêu cơm.
"Phu nhân, tối nay tinh tú xán lạn, bằng không chúng ta đi lên lầu hóng gió ngắm sao được không?" Đi tới một toà lầu cao ba tầng cao, Thẩm Việt dừng bước nói.
Chu Lê vui vẻ, hai người dắt tay đi vào trong, châm lửa cho đèn lồng đặt ở cửa, cùng nhau bước lên lầu ba.
Đi vào phòng, đi tới ban công phía Bắc, tầm nhìn chợt rộng mở.
Nơi này là chỗ cao nhất trong Thẩm trạch, đứng ở chỗ này, hầu như có thể xem được toàn bộ hậu viện Thẩm trạch, thậm chí tiền viện cũng có thể thấy được một ít.
Nâng đầu ngó lên trời cao, trong màn đêm, tinh tú đầy trời, bóng đêm yên tĩnh, những người khác trong nhà bận việc cả ngày trời cũng đều đi ngủ, chỉ còn lại một dãy đèn lồng màu đỏ trên hành lang.
Hôm nay là ngày đại hỉ, đèn lồng cần để trắng đêm không được tắt.
Trên ban công có một cái xích đu, Thẩm Việt đi tới, thuận thế liền ngồi xuống. Chu Lê vốn muốn vào phòng mang cái ghế nhỏ ra ngồi, nhưng không ngờ Thẩm Việt đưa tay kéo nàng, làm nàng té ngồi vào trên đùi hắn.
"Chàng làm gì thế? Ta vẫn nên mang cái ghế ra đây ngồi đi."
Thẩm Việt vòng hai tay trên eo nàng: "Lấy ghế làm gì? Cứ như vậy đi, phu thê nhiều năm, lại không phải chưa từng ngồi như vậy, chung quanh cũng không có ai, nàng còn thẹn thùng à?"
Bất quá nàng chỉ lo lắng ngồi lâu sẽ làm chân hắn tê rần. Được, nếu như hắn không thấy nặng, vậy cứ theo ý hắn.
"Phu nhân, nàng nhìn bên kia đi, nơi đó có mấy vì sao nối lại sẽ thành quả lê đấy!"
Chu Lê theo phương hướng ngón tay hắn nhìn sang, chỉ thấy một mớ sao lấp lánh, nàng chớp chớp mắt, nơi nào nhìn được cái nào có thể nối thành quả lê.
"Làm sao được a? Ta không nhìn ra!"
Thẩm Việt bắt lấy tay phải nàng, chỉ vào giữa không trung, phác họa từng cái chấm nhỏ: "Như vậy.... như vậy...."
Ánh mắt Chu Lê di chuyển theo ngón tay, dần dần, đúng là nối liền thành hình quả lê, vui vẻ nói: "Nha, đúng thật là quả lê! Để ta tìm xem, có cái nào có thể nối thành chữ Việt không."
Nói xong, liền tập trung tinh thần tìm sao.
Tuy nói tối nay tinh tú đa dạng, nhưng cố ý đi tìm để nối thành một chữ cũng không dễ dàng như vậy, rất lâu sau đó, nàng cũng đã ngáp liên tục rồi, nhưng vẫn chưa thành công, nàng có chút mệt mỏi, liền tùy ý nghiêng đầu, nằm nghiêng gối lên ngực Thẩm Việt tiếp tục tìm.
Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Việt cảm nhận được người trong ngực đã không còn di chuyển, cúi đầu nhìn, thì ra nàng ngủ rồi.
Hắn cũng ngáp một cái, trở tay lấy kiện áo choàng bông trên xích đu, mở ra đắp lại trên người Chu Lê, hai tay tùy ý ôm nàng, cũng nhắm mắt lại ngủ.
Bầu trời đêm yên tĩnh, xích đu nhẹ nhàng lung lay, đưa hai phu thê vào giấc mơ an bình.
Ngày tháng bình thường, nắm tay nhau đi qua khói lửa nhân gian, cùng ngắm sao trên trời mỗi tối, cứ như thế trôi qua từng ngày.
HOÀN TOÀN VĂN
Danh Sách Chương: