Chu Lê liếc liếc hai người, cũng không suy nghĩ quá nhiều, kêu Vương Hứa, từ biệt Thẩm Việt rồi rời đi.
Thẩm Việt nhìn phía bóng dáng hai người bọn họ, một người cao lớn tinh tráng, một người xinh xắn lanh lợi, đều cõng sọt, vừa nói vừa cười.
Sau cơn mưa ánh mặt trời hết sức vừa người, hắn dời tầm mắt, cầm theo dù đi về ngõ nhỏ bên đường cách đó không xa
Trong ngõ nhỏ chính là Tường Tự thư viện, Thẩm Việt tiến vào cửa thư viện, đã bị một đồng liêu ngăn lại, đồng liêu kia đến cười chế nhạo: “Thẩm phu tử mới vừa rồi mưa to tầm tã cầm dù lao ra ngoài, thì ra là vì một cô nương a.”
Thẩm Việt nhăn nhăn mày, vòng qua đồng liêu đi đến Tập Anh thất. Tập Anh thất này là phòng cho các phu tử không có giờ dạy học nghỉ ngơi soạn bài
Đồng liêu kia đuổi theo: “Thẩm phu tử năm nay chắc hai mươi rồi chứ, cũng nên thành gia, vậy cô nương kia là người trong lòng ngươi đúng không, đẩy nhanh sớm hơn đi, người ta ở quê chờ ngươi lâu như vậy, ngươi cũng nên tới cửa cầu hôn đi.”
Thẩm Việt khiếp sợ với năng lực tưởng tượng phong phú của đồng liêu, lạnh mắt liếc mắt hắn một cái, không phản ứng đến hắn.
Đồng liêu thấy hắn không phủ nhận, tự nghĩ thông minh cho rằng mình đoán đúng rồi, tiếp tục hưng phấn nói: “Nga, ta hiểu nha, cô nương kia do trong nhà an bài rồi, có phải không đúng bộ dạng Thẩm phu tử ưa thích phải không?” Vừa rồi hắn cũng chỉ ở trên phố thoáng liếc mắt nhìn Thẩm Việt cùng cô nương kia, nhưng mặt cô nương lại không thấy rõ.
Thẩm Việt vừa định phản bác nói người ta rất xinh đẹp, nhưng chợt phát hiện không đúng chỗ nào, chung quy vẫn không nên mở miệng, tùy ý đồng liêu ở một bên tự quyết định.
Nếu hắn phản bác lại, chẳng phải hắn đang thừa nhận cái gì? Vậy không phải làm dơ danh dự cô nương nhà người ta sao?
Đồng liêu nói nửa ngày thấy Thẩm Việt vẫn không mở miệng, méo miệng, đột nhiên ý thức được, vậy có lẽ bộ dạng cô nương thật ra chỉ tàm tàm thôi
Cô nương do trong nhà an bài, theo tính tình Thẩm phu tử lãnh đạm cổ hủ như vậy, đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Vậy chẳng phải hắn đang chọc đến chỗ đau của Thẩm phu tử người ta à?
Đột nhiên liền có vài phần đồng tình Thẩm Việt, thu câu chuyện vỗ vỗ vai hắn coi như an ủi: “Thẩm lão đệ, cưới vợ cưới hiền.”
Thẩm Việt nhấp môi, lạnh mắt liếc hắn một cái.
Đồng liêu thấy hắn hình như sinh khí, mượn cớ mình lập tức có lớp dạy, cáo lui
Chu Lê về đến nhà, Lý thị nghĩ nàng không mang dù nhất định mắc mưa ở bên ngoài, liền thúc giục nàng đi thay y phục
Chu Lê thay đổi y phục nghĩ đến kế hoạch làm món ăn của mình, liền đi nhà bếp, múc gạo nếp mới mua ra một chút, lại múc thêm gạo thường, trộn hai loại gạo vào với nhau vò sạch hai lần, lại ngâm vào nước, đặt sang một bên.
Gạo này cần ngâm ít nhất một đêm, nàng bắt đầu làm thạch đậu, hôm nay chỉ có thể bán vào buổi chiều, nàng không nghĩ sẽ làm đậu hoa, làm cũng bán không hết
Thạch đậu làm xong đẩy đến bờ sông, buổi sáng đi mua đồ ở trấn trên không có tới, buổi chiều vừa đến đã có người vây tới, Chu Lê nhiệt tình rưới gia vị chuẩn bị thức ăn cho khách
Ước chừng cuối giờ Thân, thạch đậu bán gần như hết sạch, sau khi thu dọn một phen nàng tính toán đẩy xe đẩy tay về nhà, giương mắt liền thoáng nhìn thấy Thẩm Việt vừa lúc đi xuống Tứ Động Kiều
Nàng đẩy xe đẩy tay hội hợp cùng Thẩm Việt, cười nói: “Tam thúc dạy về à?”
Thẩm Việt lên tiếng, hai người liền trầm mặc
Chu Lê hiểu hắn không quá nguyện ý nói chuyện với mình, cũng không mở miệng nữa. Nhưng song song đi được một lúc, nam tử bên cạnh lại ngoài ý muốn mở miệng: “Hôm nay bán xong đậu hoa rồi sao?”
Chu Lê nói: “Hôm nay không có làm đậu hoa.”
Lại tiếp tục trầm mặc
Qua thêm một lát, nam tử lại hỏi: “Buổi sáng gặp được Vương thợ mộc kia là người cùng thôn với ngươi?”
Chu Lê kinh ngạc liếc hắn một cái, thầm nghĩ buổi sáng khi gặp mặt không phải đã giới thiệu qua rồi sao? Chẳng lẽ tam thúc có việc gì muốn mời thợ mộc? Cho nên muốn tìm hiểu Vương đại ca nhiều hơn?
Có phỏng đoán như vậy, Chu Lê liền bắt đầu khen Vương Hứa: “Tổ tiên Vương đại ca đã ở tại Chu gia thôn từ rất lâu, trong nhà ba đời đều là thợ mộc, tay nghề kia cũng là tổ truyền, trên cơ bản cái gì cũng đều có thể làm, bàn ghế, giường, cửa sổ, khắc gỗ hoa cũng biết, trước kia ta còn chưa gả đến Thẩm gia bên này, hắn còn làm hai cây lược gỗ đưa cho ta cùng nương ta”
Thẩm Việt liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng nói tới tập trung lại nghiêm túc, trên mặt trước sau đều treo ý cười, phảng phất như cặp mắt hạnh trong veo kia đều tỏa ra tia sáng
Hắn ho nhẹ một tiếng nói tiếp nói: “Tay nghề Vương thợ mộc tốt như vậy, ngày sau nếu có cái gì cần thợ mộc, nhất định tìm hắn.”
Chu Lê cười nói: “Vương đại ca làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, thúc tìm hắn tuyệt đối không sai.”
Thẩm Việt gật đầu.
Sau khi vào thôn, hai người ăn ý kéo giãn khoảng cách, lúc sau Thẩm Việt dần dần bước nhanh hơn, chậm rãi đi tới trước Chu Lê
Chu Lê cũng không cảm thấy hành vi này của tam thúc có cái gì không ổn, rốt cuộc hai người bọn họ đích xác cũng không thích hợp đi quá gần
Thẩm Việt về đến nhà, ngồi nghỉ ngơi ở sân trong chốc lát, thấy Ngưu thị tới trong viện giặt y phục, thuận miệng hỏi: “Nương, người có biết Vương thợ mộc ở Chu gia thôn bên cạnh không?”
Ngưu thị vừa chà quần áo, vừa nói: “Biết a, mấy cái ghế xếp trong nhà chính đều mua ở chỗ hắn, đồ gỗ nhà hắn làm tốt lắm.”
“Hắn hình như còn lớn hơn con một chút đúng không, đã thành gia chưa?” Hỏi xong lại sợ Ngưu thị nghĩ nhiều, vội thêm một câu, “Trong thư viện chúng con có một đồng liêu, muội muội nhà hắn ở trên phố liếc mắt nhìn Vương thợ mộc một cái, nói là rất hợp nhãn, liền nhờ con hỏi thăm chút đỉnh.”
Tay chà y phục của Ngưu thị dừng một chút, nhìn về phía nhi tử: “Nương còn nói con chỉ biết đọc sách thôi, cũng quan tâm những việc này nữa à?”
Nói đến làm Thẩm Việt có chút không được tự nhiên, bưng chén trà kim ngân trong tay lên uống một ngụm.
Chỉ nghe Ngưu thị nói tiếp: “Lúc trẻ Vương thợ mộc cũng đã cưới một tức phụ, sau đó chết rồi, nhưng mà người có khả năng có thành thật, cũng biết kiếm tiền, bộ dạng cũng không tồi, chỉ cần muội muội đồng liêu kia của con không chê hắn là người goá vợ, thật ra cũng là hôn phu không tồi có thể chọn.”
Thẩm Việt nhớ tới buổi sáng ở trấn trên, ánh mắt Vương thợ mộc nhìn Chu Lê, trực giác nói với hắn, hắn ta có ý khác với Chu Lê
Tựa hồ như để xác minh phỏng đoán của hắn, ngay sau đó liền nghe Ngưu thị nói: “Bất quá ta coi, Vương thợ mộc kia hình như có chút ý với A Lê, đồng liêu kia của con cần phải xem cẩn thận, đừng để tâm tư muội muội lộ ra ngoài, lại bị người ta cự tuyệt thì thật ngượng lắm.”
Thẩm Việt đột nhiên mất hứng thú tán gẫu đề tài này, thuận miệng trả lời Ngưu thị hai câu, trở về phòng đọc sách
Hắn trở lại trong phòng, cầm một quyển sách lên lật lật, bên ngoài có tiếng côn trùng mùa hè kêu vang, quấy nhiễu đến hắn nửa ngày không đọc vào được một chữ, hắn dứt khoát đứng dậy đi khép cửa và cửa sổ lại
Nhưng sau khi đóng cửa sổ trong chốc lát lại cảm thấy trong phòng oi bức, liền mở cửa sau đi đến phòng sau, hai đóa mướp hương trên tường viện vẫn còn nở, nhưng đế hoa tựa hồ đã bắt đầu mọc ra mướp hương nhỏ
Hắn nghe được bên kia tường viện truyền đến tiếng nữ tử: “Nương, đêm nay chúng ta ăn bột tay cán được không?”
Hắn nghe tiếng Lý thị nói được
Hắn nghĩ, nếu mình đã đáp ứng với bạn cùng trường hỗ trợ chăm sóc muội muội, như vậy đối với việc chung thân đại sự của nàng, cũng nên lặng lẽ quan tâm một phen. Vương Hứa Vương thợ mộc kia, không biết nhân phẩm như thế nào.
Bên kia tường viện, Chu Lê làm xong bột tay cán, mẹ chồng nàng dâu hai người ăn, ngồi trong sân tiêu thực một chút, liền trở về phòng
Một đêm này, Chu Lê giúp đỡ Lý thị thu thập đồ tế nhuyễn*, thêm hai ngày nữa là sinh thần mẫu thân Lý thị, y theo lệ thường hàng năm, ngày mai bà liền phải khởi hành về nhà mẹ đẻ.
*Đồ tế nhuyễn: những vật nhỏ, nhẹ, mềm mại (nói khái quát); dùng để chỉ quần áo và đồ trang sức của phụ nữ
Nhà mẹ đẻ Lý thị ở thị trấn bên cạnh, đường cách Thẩm gia thôn có chút xa, may mắn Ngưu thị (mẹ Thẩm Việt) bên cạnh cũng là từ trấn kia gả tới, sinh thần phụ thân của bà cùng với mẫu thân Lý thị cũng gần nhau, do đó mỗi năm Lý thị đều trở về cùng nhà hàng xóm
Đến lúc đó, hai nhà đến Cam Lộ trấn hợp lại mướn một chiếc xe ngựa, tiết kiệm được một khoản, trên đường cũng náo nhiệt.
“Nương, đêm nay con làm chút bánh bột ngô, mọi người cầm trên đường ăn, con còn làm chút nước ô mai, ngày mai mang theo một chút uống trên đường, hiện giờ trời nóng, uống nước ô mai giải khát.”
Lý thị ngồi ở đầu giường xếp y phục, cười đáp: “Được được, nương đã biết. Con mỗi ngày phải đi bờ sông bày quán, hiện giờ đang là mùa hè, nếu ngày nào nắng thật sự quá lớn, thì cứ nghỉ hai ngày, tiền không kiếm được cũng không sao, thân thể quan trọng. Lần này ta đi, cũng mất khoảng mười ngày sau mới có thể về đến, con một mình ở nhà phải để ý.”
Chu Lê nói: “Con biết nương.”
Năm nay mẹ chồng nàng dâu hai người đã thương lượng qua, Chu Lê ở nhà, bởi vì qua bên kia nói ít nhất cũng cần mười ngày, mười ngày này không biết bán được bao nhiêu đậu hoa. Sạp đậu hoa bên bờ sông hiện giờ là kế sinh nhai chủ yếu của mẹ chồng nàng dâu các nàng, nghỉ mười ngày không dọn hàng lâu như vậy, Lý thị luôn cảm thấy không ổn.
Ngày thứ hai chờ Chu Lê thức dậy, Lý thị đã đi từ sớm. Nàng nhớ đêm qua đã ngâm gạo, sau khi làm thạch đậu cùng đậu hoa, liền vớt gạo ra mài thành bột
Gạo sau khi mài xong, lại bỏ thêm chút bột đậu vào khuấy đều, lại nấu một nồi nước, chờ nước nấu sôi, lại chậm rãi đổ bột gạo vào trong nồi, khuấy không ngừng theo một hướng, cho đến khi gạo hoàn toàn chín rục. Rồi múc ra mười chén nhỏ đã chuẩn bị sẵn
Trong khi chờ đợi, Chu Lê lại lấy đường đỏ ra nấu nước đường đỏ
Chờ làm xong hết thảy, đã qua giờ dọn quán ngày thường. Chu Lê vội vàng đặt tất cả thức ăn lên xe đẩy tay, đẩy ra cửa.
Hôm nay khi đi ngang qua cách vách, thấy cửa viện cách vách đã đóng chặt, còn có khóa, nàng nghĩ, tám phần thì tam thúc cũng đã đi theo
Đi đến bờ sông, nàng đồng loạt bày mười chén kia ra xe, lại dùng lụa che lại ở mặt trên chén phòng ruồi
Người tới nơi này mua đồ chưa thấy Chu Lê làm qua loại thức ăn này, sôi nổi lại đây hỏi.
Chu Lê cười giới thiệu nói, cái này kêu bánh lương, trước khi ăn thì rưới nước đường đỏ lên, vị ngọt mịn màng, ăn ngon cực kì, cũng không mắc, chỉ ba văn tiền một chén.
Một hài đồng theo mẫu thân ra họp chợ nghe nói có nước đường đỏ, la hét muốn ăn, mẫu thân hắn không lay chuyển được, đành phải mua cho hắn một chén.
Nước đường đỏ nồng đậm tưới lên bánh lương trắng nõn, màu sắc còn rất mê người. Tiểu hài tử bưng tới dùng muỗng múc một ngụm vào trong miệng, tức khắc hưng phấn đến dậm chân.
Quả thực ăn quá ngon!
Người chung quanh thấy tiểu hài tử khi ăn vào biểu tình rất là hưởng thụ, đều có chút tò mò, có mấy người nhịn không được mua nếm thử. Nào ngờ thật đúng là ăn cực kì ngon.
Có khách quen nói: “Tay nghề A Lê thật sự là quá khéo, làm cái gì ăn cũng ngon. Ngay cả đậu hoa mà cũng muốn ngon hơn cả trấn trên bán, A Lê, sao ngươi không vào trấn trên làm ăn?”
Đáy lòng Chu Lê tạo nên một tia gợn sóng, đi trấn trên làm ăn buôn bán nàng không phải không nghĩ tới, chỉ là nói dễ hơn làm, đầu tiên tiền thuê một cửa hiệu mặt tiền đã không phải con số nhỏ.
Khi tới gần giữa trưa, mười chén bánh lương đã bán hết sạch
Tới thời gian về nhà ăn cơm trưa, Chu Lê bắt đầu thu dọn sạp, khi đang thu dù đột nhiên đầu óc quay cuồng, thiếu chút nữa đứng không vững, ngừng dọn dù một lát sau mới đỡ hơn
Đây là làm sao vậy?
Cũng không nghĩ nhiều, vẫn đẩy xe đi về thôn như cũ. Ăn cơm xong, nhìn nắng bên ngoài ác liệt vô cùng, vậy hẳn là cũng có rất ít người ra ngoài mua đồ, nàng liền ngủ trưa một chút
Chờ khi tỉnh lại đã là đầu giờ Mùi, nàng đứng dậy, lại cảm thấy thân mình còn nặng nề hơn ban nãy, nhưng tựa hồ lại không có gì trở ngại, liền không để trong lòng.
Rửa mặt xong đẩy xe đi ra cửa
Nhưng mới vừa bước một bước ra cửa, hứng một đợt nắng sau giờ ngọ, ý thức nàng liền bắt đầu mơ hồ, tiếp theo cả người ngã về phía sau
Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ ngã xuống mặt đất, nào ngờ vừa lúc được một cánh tay kiên cố đỡ lấy.
Trước khi ý thức nàng biến mất đã nhìn thoáng qua người đã đỡ được nàng
????Món bánh lương ăn kèm nước đường đỏ nha, nhìn hình tự dưng muốn ăn ghia ????
Danh Sách Chương: