Đang là Tết trung thu, Chu Lê mời nương và đệ đệ cùng tới Thẩm trạch.
Đây là Tết Trung Thu đầu tiên bọn họ trải qua cùng nhau, sau khi người một nhà nhận lại.
Ngày này Thẩm Việt cũng nghỉ tắm gội, Chu Lê dứt khoát đóng cửa quán cơm món hầm, lấy năm cái bàn vuông ghép thành một loạt bàn dài tại cái sân lớn bên ngoài viện, mời mọi người từ trên xuống dưới cùng nhau làm bánh trung thu.
Hài tử thêm một tháng nữa được tròn một tuổi, hiện giờ đã có thể bò khắp nơi. Ngưu thị và Chu thị mỗi người nhìn một đứa, cho hai huynh muội bò qua bò lại ở sảnh ngoài, tiếng hoan hô cười đùa không ngừng truyền ra ngoài sân.
Trong khi Chu Lê làm bánh trung thu, thường sẽ ngẩng đầu liếc mắt vào sảnh quan sát một vòng, thấy hai đứa nhỏ vì một cái trống bỏi đang dốc hết sức bò, Chu thị và Ngưu thị ở ngay bên cạnh vỗ tay khuyến khích, hai lão gia hỏa còn kích động hơn cả hai hài tử, khóe miệng Chu Lê không khép lại được.
Nhìn về phía bên kia, Thẩm Ngư lại đang ồn ào: “Việt Tông, ngươi gói bánh trung thu như vậy sẽ lòi tùm lum hết đó. Ai nha, sao ngươi lại đập như vậy? Tới tới tới, ngươi nhìn ta làm như thế nào đây nè.”
Bên cạnh Thẩm Ngư, có một thiếu niên cao to tuấn tú đang đứng, nói là thiếu niên, nhưng vẻ mặt trước sau vẫn như lão ông, không thích cười. Bị Thẩm Ngư ghét bỏ, cướp bánh trung thu làm tới lung tung rối loạn trong tay đi mất, thiếu niên cũng không có bất luận biến hóa cảm xúc nào.
Đây là Việt Tông, là đệ đệ ruột của Chu Lê, nhỏ hơn nàng hai tuổi, hiện giờ mười chín tuổi. Từ khi cha qua đời, dưới tình hình thân thể mẫu thân vẫn đang suy nhược, Việt Tông 17 tuổi đã bắt đầu chưởng quản việc buôn bán trong nhà. Lúc ban đầu, các chưởng quầy trong nhà ít nhiều cũng hơi xem nhẹ vị tiểu thiếu gia này, cảm thấy hắn tuổi còn nhỏ, làm sao có thể chèo chống gia nghiệp Việt gia to lớn như vậy được?
Nhưng theo thời gian trôi qua từng ngày, hiện giờ Việt Tông đã chưởng gia được hai năm, việc buôn bán của Việt gia không những không tuột dốc, ngược lại còn phát triển không ngừng.
Có lẽ bởi vì chưởng gia quá sớm, Việt Tông tuổi không lớn, lại vô cùng cẩn thận, ngày thường cũng ít khi nói cười, che giấu cảm xúc của mình cực kỳ tốt, ngay cả Chu thị cũng không hiểu đứa con trai này của bà cả ngày suy nghĩ cái gì. W????b đọc ????ha????h ????ại ﹟ T????U???????? ????????????ệ????.???????? ﹟
Thẩm Việt đứng bên cạnh Chu Lê, thấy muội muội nhà mình lại đang khi dễ cậu em vợ, nhăn mặt nói: “Ngư nương, không được khi dễ người ta.”
Thẩm Ngư hứ một tiếng, khinh thường nói: “Muội khi dễ hắn chỗ nào? Muội là đang giúp hắn a, ca nhìn tay hắn mà coi, làm bánh trung thu đều lòi ra ngoài hết, lát nữa đưa vào lò nướng, chắc chắn tan nát hết.”
Thẩm Việt suy sụp: “Ngư nương, càng ngày càng không quy củ, nói chuyện vậy à?” Còn nói người ta đập, theo hắn nhìn a, hắn thấy muội muội mới hay phá hư nhất, nói chuyện từ trước đến nay đều không giữ miệng, chỉ mong sao cậu em vợ không thấy phiền.
Cũng may biểu tình Việt Tông còn tính bình tĩnh.
Thẩm Ngư cúi đầu, chuẩn bị bao bánh trung thu bị lòi nhân ra ngoài lại: “Nhân bánh sao ngươi làm to như vậy chứ?”
Ai ngờ Việt Tông từ trước đến nay vui buồn không hiện ra mặt, đột nhiên giật bánh trung thu lại: “Không cần, để tự ta làm.”
Thẩm Ngư có một cái chớp mắt ngây ngốc, về sau bẹp cái miệng nhỏ, nổi giận: “Được, mặc kệ ngươi.” Nói xong, còn dời bánh trung thu mình làm tới chỗ Chu Lê, không làm cùng Việt Tông nữa.
Hừ, ai thèm giúp ngươi! Tên đầu đá thối tha, quỷ mặt than.
Việt Tông cũng không nhìn nàng, nắn lại hình thù cho cái bánh trung thu thiếu chút nữa bị Thẩm Ngư phá mất.
Thẩm Việt không tránh khỏi răn dạy muội muội một phen, lại xin lỗi cậu em vợ một tiếng.
Chu Lê cười ngượng ngùng, nàng thật không rõ, hai người bọn họ từ lúc biết nhau đến giờ, lúc nào cũng như vậy. Thẩm Ngư tuy rằng ngày thường thích ồn áo mê đùa giỡn, nhưng cũng chưa bao giờ cãi nhau đến đỏ mặt cùng với ai, cũng không biết như thế nào, nói chuyện với Việt Tông hai ba câu là bắt đầu nóng giận.
Chu Lê đành phải ngầm khuyên đệ đệ, nhường Thẩm Ngư một chút, nàng vẫn còn tính tình tiểu nha đầu.
Việt Tông cũng đã đồng ý, nhưng tiếp theo đó lại làm người ta giận. Mà cũng không phải hắn làm người giận, hắn cũng chỉ bày ra một khuôn mặt như vậy, ở cùng Thẩm Ngư chút xíu là lại có chuyện. Như vừa rồi mới làm bánh trung thu.
Khúc nhạc đệm này mọi người cũng không quá để ý, rốt cuộc hai người bọn họ ở một chỗ luôn phát sinh chuyện như vậy, thấy hai người đều tách ra làm bánh trung thu, mọi người cũng không tiếp tục để ý vụ này, vẫn còn đang làm bánh trong tay mình.
Hôm nay Chu Lê đưa ra thi đấu bánh Trung Thu, chính là bánh trung thu mọi người làm đều được đưa cho mọi người ở đây ăn, hơn nữa căn cứ vào khẩu vị không giống nhau của từng người, trên mặt bánh trung thu viết tên người được tặng bánh, mặt dưới viết tên người tặng, chờ bánh trung thu nướng xong, mọi người sẽ lấy bánh trung thu viết tên của mình ra nếm thử, đánh giá xem bánh trung thu nào vị ngon nhất, sau đó mới lật qua xem là ai làm.
Ai được lật tên nhiều nhất, người đó sẽ thắng cuộc thi bánh trung thu lần thứ nhất của Thẩm gia, khen thưởng là một cái hôn của Tiểu Tranh Tiểu Đào.
Bánh trung thu làm xong, Chu Lê bỏ vào từng mâm một, toàn bộ đều đưa vào bếp lò ở tường phía Tây của nhà bếp, sau đó nhóm lửa nướng bánh, chỉ chờ trăng ló dạng, liền ở trong sân uống rượu ngắm trăng trải qua trung thu.
Cơm chiều mọi người không muốn ăn, đều chờ ăn bánh trung thu. Mọi người chịu đói cho đến khi trăng treo đầu cành liễu, bánh trung thu mới ra khỏi bếp lò.
Bánh trung thu vừa nướng xong mùi ngọt tỏa bốn phía, mọi người thèm đến chảy cả nước miếng. Chu Lê cùng mấy nha đầu ở nhà bếp lấy bánh trung thu ra, mọi người còn lại thì chờ trong sân. Chu Lê bên này đang lấy bánh khí thế ngất trời, chợt nghe từ phía sau có người kêu:
“A tỷ.” Thanh âm này đột nhiên xuất hiện, dọa mọi người nhảy dựng.
Chu Lê ôm ngực quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Việt Tông không biết tới sau lưng từ lúc nào: “A Tông? Đệ lại đây khi nào? Đi đường sao không có tiếng động gì hết vậy? Hù chết chúng ta.”
Việt Tông: “Xin lỗi.” Trong miệng tuy nói xin lỗi, nhưng biểu tình trên mặt lại không có nửa phần xin lỗi, bình tĩnh như thường.
“Đệ cố ý lại đây, là có chuyện gì tìm a tỷ sao?”
Việt Tông rũ mắt xuống, một lát sau mới bám vào người Chu Lê, nói nhỏ bên tai một phen.
Chu Lê sau khi nghe xong, rất là kinh ngạc: “Vậy sao bánh trung thu không khắc tên lên trước?”
Việt Tông hỏi một đằng trả lời một nẻo: “A tỷ, đệ đệ năm nay mười chín tuổi.” Ngữ khí nhàn nhạt, nói xong liền xoay người rời đi.
Chỉ còn lại Chu Lê nhìn bóng dáng hắn, sửng sốt một hồi.
Lấy xong bánh trung thu, Chu Lê dẫn nha đầu bưng mâm đi tiền viện, sau đó đặt từng mâm trước mặt mỗi người.
Từng khay bạc giống nhau được treo giữa không trung, chung quanh sân treo đèn lồng lụa, chiếu sáng khắp nơi như ban ngày.
Thẩm Ngư làm mặt quỷ với Việt Tông đang ngồi đối diện mình, bộ dáng thập phần ghét bỏ. Việt Tông thì xem như không có gì, bình tĩnh đổ cho mình một ly rượu hoa quế nhấp một ngụm, ngoảnh mặt làm ngơ với động tác nhỏ này của Thẩm Ngư.
“Được rồi, cuộc thi bánh trung thu chính thức bắt đầu, tiếp theo là thời gian bình chọn bánh, đợi lát nữa ta sẽ đi xem mọi người lật mặt trái của bánh trung thu, xem bánh trung thu người nào làm được mọi người hoan nghênh nhiều nhất.”
Chu Lê vừa nói xong, mọi người bụng đang đói cồn cào lập tức lấy mâm bánh trung thu của từng người, mỗi một cái đều cắn một miếng nếm mùi vị trước, sau đó chọn ra cái bánh mình yêu thích nhất, lật ngược lại.
Chỉ một lát sau, mọi người đều chọn được cái bánh mình thích nhất.
Chu Lê bắt đầu đếm số lượng, đầu tiên đi đến trước mặt Ngưu thị, bánh ở mâm của bà có mặt trái được khắc một chữ “Yêu”, là Thẩm Yêu.
Tiếp theo là mâm Thẩm Yêu, bánh hắn chọn ra, lại khắc chữ “Ngưu".
Chu Lê nhìn nhìn nhị lão, hiểu ý cười, sau đó tiếp tục xem.
Ngưu thị cùng Thẩm Yêu vẫn còn đang ở một bên “ghét bỏ lẫn nhau”.
Ngưu thị: “Ta biết ngay cái bánh xấu nhất chính là ông làm.”
Thẩm Yêu: “Vậy sao bà còn chọn?”
Ngưu thị: “Nếu ta không chọn, chỉ sợ cũng không có ai chọn ông, là ta thấy ông thật đáng thương.”
Thẩm Yêu: “Giống nhau cả thôi.”
Khiến Ngưu thị nổi nóng lên, trực tiếp véo một cái, cánh tay Thẩm Yêu bị đau, ngao ra một tiếng sói tru, chọc mọi người ở đây thoải mái cười ha hả.
Chu Lê đi đến trước mặt Chu thị, không chút nào ngoài ý muốn, thấy bánh trung thu mình làm được lật. Chu Lê nhìn nương cười ngọt ngào.
Chu thị thấy nàng xem xong rồi, vội cầm bánh trung thu: “Có thể ăn chưa?” Trước đó bà chỉ biết khuê nữ nhà bà làm món hầm ngon, xào rau ăn ngon, không ngờ làm bánh trung thu cũng rất tuyệt.
Chu Lê bất đắc dĩ lắc đầu, mẫu thân vừa nhận mặt này của nàng, trước kia khi chưa tiếp xúc nhiều, còn tưởng là một phụ nhân nhu nhược ôn hòa, tiếp xúc lâu rồi mới phát hiện, đó chỉ là bề ngoài thôi, kỳ thật bà cũng “Nghịch ngợm” lắm. Việt Tông nói, có lẽ bởi vì tìm được nữ nhi của mình rồi, nên xác thực Chu thị càng thêm thoải mái.
Chu thị thấy nàng không phản đối, nhét cái bánh trung thu to đã cầm lên từ lâu vào trong miệng.
Chu Lê lại đi đến trước một người.
Thẩm Việt thấy nàng đi tới, nhẹ gọi một tiếng: “Phu nhân.”
Chu Lê vừa thấy, một chút trì hoãn cũng không có, lại là của mình làm. Chu Lê xem người tiếp theo.
Người tiếp theo là Thẩm Ngư.
Chu Lê hơi lưu ý, mâm của nàng còn một cái bánh trung thu còn chưa được cắn.
Chu Lê nhắc nhở: “Cái này muội còn chưa thử đó.”
Thẩm Ngư xí một tiếng: “Quá xấu ăn không nổi.”
Chu Lê rất xấu hổ nhìn Việt Tông một cái, lên tiếng giảng hòa: “Ầy, vậy muội chờ lát nữa mang về phòng ăn.”
Thẩm Ngư chưa nói gì, đôi tay vẫn chống cằm ngắm trăng. Chu Lê nhìn đệ đệ lộ ra một nụ cười mỉm “hết cách”, lại đi đến bên cạnh.
Ánh mắt Việt Tông nhàn nhạt đảo qua gương mặt Thẩm Ngư, lại nhìn cái “bánh trung thu quá xấu” bị bỏ lại, mím chặt môi.
Chu Lê đếm số lượng xong rồi, nàng và Lý sư phụ nhà bếp cùng đứng nhất, hai người vui sướng chạy ngay đến trước mặt Tiểu Tranh và Tiểu Đào "nhận" hôn.
Thi đấu bánh trung thu bất quá chỉ là việc vui, thi đấu xong, mọi người liền ngồi ở trong viện vừa uống rượu hoa quế vừa ngắm trăng, từng người trò chuyện, thật náo nhiệt.
Bóng đêm tựa như nước lẳng lặng chảy, cũng không biết trải qua bao lâu, khi vầng trăng từ từ treo lên giữa không trung, mọi người cũng từ từ tan.
Chờ sau khi Thẩm Việt và Chu Lê tay cầm tay rời đi, Thẩm Ngư cũng ngáp một cái, duỗi người, nhìn thiếu niên lạnh lùng ở đối diện nói: “Ngươi còn không đi ngủ?”
Việt Tông: “Không buồn ngủ.”
Thẩm Ngư đứng dậy: “Ngươi không buồn ngủ nhưng ta mệt rồi, cáo từ.” Nói xong, liền xoay người rời đi.
Việt Tông nhìn cái “bánh trung thu quá xấu” một lát, không khỏi gọi lại nàng: “Chờ một chút.”
Thẩm Ngư kinh ngạc quay đầu lại: “Chuyện gì?”
Việt Tông móc từ trong lòng ngực ra một cái khăn gấm màu xanh, đặt bánh trung thu vào khăn, đưa cho Thẩm Ngư: “Cho ngươi.”
Thẩm Ngư: “Không cần.”
Việt Tông đi qua, đưa thẳng đến trước mặt nàng, Thẩm Ngư vẫn lắc đầu: “Đã nói không cần.”
Việt Tông thu hồi tay, rũ mắt nhìn một cái, trầm mặc một lát, mới mở miệng: “Không cần thì ta ném.” Nói xong, chuẩn bị ném khăn gấm xuống đất.
Thẩm Ngư thấy hắn muốn ném thật, vội vàng đoạt lại: “Thật là công tử nhà giàu, lãng phí.” Nói xong, liền cầm bánh trung thu xấu rời đi.
Việt Tông nhìn bóng dáng thiếu nữ rời đi, cho đến khi nàng biến mất ở cây nguyệt quế cách đó không xa, gương mặt lạnh lùng ít khi nói cười, cuối cùng hiện lên một nụ cười nhạt.
Thẩm Ngư cầm bánh trung thu trở lại phòng, ném bánh trung thu lên trên bàn, liền đi múc nước rửa mặt.
Rửa mặt xong liền cởi áo ngoài lên giường.
Một lúc sau, Thẩm Ngư vẫn không thể ngủ được. Trong lòng giống như có chuyện gì đè nặng, lăn qua lộn lại, cuối cùng bị phiền đến nỗi bật ngồi dậy, để chân trần đi đến bên cạnh bàn, thấy khăn gấm kia còn an an tĩnh tĩnh nằm ở đó, dứt khoát mở khăn, cầm lấy bánh trung thu.
Nàng chậm rãi ngồi xuống, đặt bánh trung thu trong tay nhìn chăm chú.
Nhìn thế nào đều cảm thấy xấu, còn không có viết tên, không rõ tẩu tử chia như thế nào, vậy mà chia cho nàng. Không biết ăn được không……
Vì thế, nàng cắn xuống một cái.
“Ối á——” hàm răng bị đau, nhịn không được kêu rên ra tiếng.
Thứ gì vậy á?
Được lắm, tiểu tử Việt Tông kia cư nhiên dám giấu ám khí trong bánh trung thu, trách không được quá mức ân cần đưa bánh trung thu cho nàng! Xem ngày mai thu thập hắn như thế nào, nhất định bắt hắn……
Tập trung nhìn vào, trực tiếp há hốc mồm. Bánh trung thu bao cái gì vậy?
Nàng bẻ bánh trung thu, từ bên trong lấy ra một vật lớn bằng ngón cái, đưa vào đèn lồng nhìn nhìn, thì ra là một con cá nhỏ, cá nhỏ bằng vàng.
Cá nhỏ hết sức tinh xảo. Đôi mắt, mang cá, vây cá, vẩy cá, cái gì cần có đều có, chạm trổ không tầm thường, đường nét trôi chảy tự nhiên.
Có ý gì đây? Thẩm Ngư đặt cá nhỏ trong lòng bàn tay lăn qua lộn lại nhìn.
Bỗng nhiên, trong đầu hiện ra gương mặt thiếu niên lạnh lùng, dọa Thẩm Ngư nhảy dựng, tim đập bang bang, càng lúc càng nhanh, khiến cho gương mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Danh Sách Chương: