Hai người ôm nhau triền miên một lát, rốt cuộc không cam lòng buông ra xuống giường ăn cơm.
Cơm xong, trả phòng, hai người đi lấy ngựa trở về.
Khi trở lại cửa hàng đậu hoa ở Cam Thủy trấn, đã gần đến buổi trưa. Chu Lê nghĩ nên ăn cơm trưa, lập tức bảo Thẩm Việt ở lại ăn cơm.
Thẩm Việt tự nhiên hết sức vui mừng.
“Muốn ăn cái gì?” Chu Lê đứng ở trước bệ bếp, nhìn nhìn mớ nguyên liệu hỏi Thẩm Việt.
Thẩm Việt đi theo phía sau nàng, nhìn bóng dáng đáp: “Tùy nàng.”
Chu Lê thấy nguyên liệu trong nhà tuy nhiều, nhưng mỗi loại đều chỉ có một chút, nấu riêng thì không thể tính là một món ăn, đột phát ra ý tưởng nói: “Không bằng chúng ta ăn lẩu ở trong sân đi.”
Thẩm Việt đều y nàng. Thấy nàng nhặt các loại nguyên liệu vào rổ tính đi rửa sạch, Thẩm Việt vội đoạt lấy: “Để ta đi, mùa đông nước lạnh lắm.”
Chu Lê muốn nói, mình không đến nỗi yếu ớt như vậy, nhưng thấy Thẩm Việt ôm rổ kiên quyết không trả, bật cười lắc đầu: “Vậy được, ngươi rửa, ta đi chuẩn bị lửa.”
Chu Lê lấy ra một cái lò nhỏ, bỏ than vào lò nhóm lửa, đặt nồi đồng lên phía trên, bỏ mỡ heo vào, ớt khô, hành gừng tỏi đều bỏ vào một ít, chờ xào ra mùi hương, lại cho xương heo thịt gà vào xào một phen, lại đổ vào nước trong, đậy nắp nồi vào hầm.
Bên này, Chu Lê rảnh rỗi, liền đi chuẩn bị gia vị, hai người đều ở nhà bếp bận việc, mặt trời buổi trưa chiếu tia nắng vào cái viện không lớn này, nồi đồng mờ mịt khói trắng, cây cam run rẩy trong gió nhẹ, trong không khí toàn là mùi ớt cay cùng thịt hầm. Thẩm Việt thường thường nhìn cô nương bên cạnh một cái, tâm như được lấp đầy.
Thức ăn trong nồi đồng nấu xong, Chu Lê bảo Thẩm Việt đặt nguyên liệu đã rửa sạch lên bàn trong sân, bày quanh nồi đồng, hai người bắt đầu ăn.
Lúc trước khi Thẩm Việt ở nơi khác, có đôi khi ăn tiệm với đám bạn cùng trường, cũng sẽ ăn loại lẩu này, nhưng những thứ đó, đều chỉ có thể xem như ăn ngon mà thôi, nhưng hôm nay ăn nồi lẩu này, trong lòng hắn, đây mới là mỹ vị nhân gian.
Hai người ngươi một đũa ta một đũa đưa vào nồi, Chu Lê thuận miệng nói: “Lát nữa ăn cơm xong ngươi sẽ trở về sao?”
Thẩm Việt “Ừ” một tiếng, “Không quay về nữa nương ta sẽ nghi ngờ,” dứt lời lại thêm một câu, “Tuy rằng ta thực không muốn trở về.”
Chu Lê nghe xong lời của hắn lúc này, nói dỗi: “Ban đầu sao ta không biết, miệng ngươi cũng biết nói lời dễ nghe như vậy, lúc trước ngươi đi học ở bên ngoài, gặp được nhiều mỹ kiều nương như vậy, có phải nói với bọn họ rồi luyện ra được hay không nha?”
“Nào có, ta đi ra thư viện bên ngoài là để đọc sách, nào có thời gian gặp mỹ kiều nương gì?”
Chu Lê mới không tin, đang muốn đáp lại hắn đôi câu, chợt nghe trước cửa hàng truyền đến một ít động tĩnh, tựa hồ là cửa tiệm bị mở ra, ngay sau đó, liền nghe được một âm thanh quen thuộc kêu: “A Lê?”
Hai người đang ăn đều cả kinh.
“Trời ạ, nương ta tới!” Chu Lê đè nặng giọng nói kinh hô một tiếng, “Làm sao bây giờ?”
Rồi sau đó, từ trước cửa hàng lại truyền đến một âm thanh quen thuộc khác: “Hôm nay sao A Lê không mở cửa hàng, có phải do sắp xuất giá không?”
“Trời ạ, nương ta cũng tới!” Thẩm Việt cũng hô một tiếng, đứng phắt dậy, “Không được không được, nếu nhìn thấy ta ở chỗ này, thế nào cũng mắng chết ta, trốn đi thôi.”
Nghe tiếng bước chân trước cửa hàng càng ngày càng gần, trong lòng Chu Lê hoảng hốt, nhìn khắp nơi xung quanh: “Có thể trốn chỗ nào chứ? Nếu không ngươi đi ra từ cửa sau sân bên kia đi?”
Thẩm Việt nói: “Ra không được, cửa bị khóa từ bên ngoài……”
“Vậy làm sao bây giờ?” Chu Lê nhìn nhà bếp một cái, “Nếu không trốn vào nhà bếp?”
Thẩm Việt chần chừ một lát, nghe tiếng bước chân nương mình cùng Lý thị, xoay người đi đến phòng mình: “Ta đi trốn trước, nàng xem ứng phó bọn họ.”
Thẩm Việt chạy nhanh như chớp, khoảnh khắc hắn đang vào phòng khép cửa lại, Lý thị cùng Ngưu thị xốc mành lên, đi vào trong viện.
Hai phụ nhân đang cười nói, giương mắt thấy Chu Lê, ý cười càng tăng lên: “Thì ra con ở đây a, kêu cả buổi sao không đáp.”
Chu Lê bịa chuyện nói: “Không nghe được.”
Lý thị nói, “Ta và bà bà tương lai của con đi họp chợ, đi ngang qua nên tiện vào xem,” ánh mắt rơi xuống trên bàn bên cạnh Chu Lê, thấy bày một bàn đồ ăn, mấu chốt là, có hai cái chén, không khỏi hỏi, “Đang có khách sao?”
Chu Lê vội lắc đầu: “Không, không có khách, chén con lấy dư.”
Lý thị thấy biểu tình Chu Lê nói chuyện quái quái, gương mặt lại phiếm hồng, đang lúc cảm thấy kỳ quái, liền thấy Ngưu thị bên cạnh đột nhiên đi đến cây cam bên cạnh bàn, gỡ xuống một cái áo khoác ngoài màu xám —— đó là vừa rồi Thẩm Việt vì để thuận tiện ăn, nên cởi ra, rồi thuận tay đặt trên chạc cây.
Tâm Chu Lê căng thẳng, véo véo ngón tay, đang muốn giải thích, liền nghe Ngưu thị cầm xiêm y hỏi nàng: “Là Việt Lang?”
Chu Lê nhanh chóng lắc đầu: “Không, không phải, xiêm y này là mấy ngày trước đây hắn để lại chỗ con, con thấy hôm nay thời tiết tốt, nên lấy ra phơi.”
Ngưu thị mới không tin đâu, nhi tử mình có đức hạnh gì, bà rất rõ, hồ nghi quan sát sân này một vòng, lúc này mới phát hiện, viện này của Chu Lê, cư nhiên là thông với viện nhi tử thuê, xem ra đúng như lời nhi tử lời, hắn thật sự trộm mơ ước A Lê người ta từ lâu rồi.
Bà dừng ánh mắt trên cửa phòng nhi tử, tiếp theo lập tức đi qua, Chu Lê vốn muốn cùng đi qua ngăn cản, nhưng hiển nhiên đã không kịp, Ngưu thị phanh một cái đá văng cửa.
Không bao lâu sau, Thẩm Việt liền bị nắm lỗ tai kéo ra ngoài.
Thẩm Việt cao hơn Ngưu thị rất nhiều, bị nương kéo lỗ tai, hắn chỉ phải cong thân mình, trong miệng nhịn không được kêu lên: “Ai da ai da, nương người mau buông ra, lỗ tai con sắp bị nắm rớt rồi.”
Thẩm Việt buồn bực trong lòng vô cùng, hình tượng của hắn trong lòng A Lê, cũng không biết biến thành hình dáng gì nữa.
Ngưu thị mắng: “Ta thấy ngươi căn bản không có lỗ tai, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Trước khi chưa thành thân không thể gặp mặt! Ngươi nhìn ngươi đi, có như vậy mà chờ không kịp? Còn trốn ở dưới giường, nào có bộ dáng người đọc sách?”
Chu Lê nghe Ngưu thị mắng, không khỏi cúi đầu, thầm nghĩ Ngưu thị có thể trách đến mình hay không, mắng nhi tử của bà quá lợi hại mà.
Ai ngờ một khắc trước còn đang lạnh lùng trừng mắt mắng nhi tử, ngay sau đó Ngưu thị liền đi tới giữ chặt tay Chu Lê, thấm thía nói: “A Lê con yên tâm, ta hiện tại liền mang tiểu tử này về, y theo tập tục, trước thành thân nhà trai trộm đi gặp nhà gái, phải mua cho nhà gái mua một bộ trang sức vàng hối lỗi, con chờ, ta lập tức kéo hắn đi mua.”
Chu Lê vừa nghe, bỗng nhiên ngẩng đầu. Không trách cứ nàng, ngược lại còn muốn mua đồ cho nàng sao? Tập tục này…… Có chút ổn nha.
Ngưu thị hấp tấp kéo Thẩm Việt đi.
Đám người đi rồi, trong viện an tĩnh lại, Chu Lê nhìn Lý thị một cái, mẹ con hai người bỗng nhiên cười khúc khích.
Chỉ là cười cười Chu Lê lại đỏ mặt.
Lý thị nói: “Xem ra hắn đối với con đích xác không tồi, lúc nào cũng không muốn rời xa con.”
Chu Lê rũ đầu hờn dỗi một tiếng: “Nương, đừng nói nữa.”
Mà bên kia, Thẩm Việt bị kéo một đường trên đường cái, đi đến nơi bán trang sức, lập tức liền chọn mua một bộ trang sức, trên đường về thôn, Ngưu thị còn nhắc mãi: “Cũng chỉ còn thời gian mấy ngày, con cũng đừng nóng vội nhất thời này, chờ các ngươi thành thân, ta ước gì hai đứa mỗi ngày đều dính vào một chỗ, như vậy ta mới sớm ngày ẵm cháu.”
Thẩm Việt mím môi, không nói tiếp.
Mà Ngưu thị dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, dừng bước chân, từ trong lòng ngực lấy ra cái chai: “Cái này, là vừa rồi khi nương mới đi dạo phố mua ở hiệu thuốc, con cầm đi.”
Thẩm Việt nhận lấy, mở nút bình ra đưa đến dưới mũi ngửi ngửi: “Đây là cái gì?”
Ngưu thị liếc mắt nhìn khắp nơi một cái, thấy không ai, tiến đến trước mặt nhi tử, thần bí nói: “Từ hôm nay con bắt đầu ăn đi, mỗi đêm một viên, bảo đảm đêm đầu tiên tân hôn, một phát trúng đích.”
Thẩm Việt nhất thời cạn lời.
Ngưu thị thấy nhi tử biểu tình không vui, liền nói: “Con đừng trách ta nhiều chuyện, ta coi dáng dấp A Lê người ta, giống như có thể sinh, con lại nói hai đứa đã sớm làm gì rồi, nhưng sao không hoài thai? Ta và cha con gần đây cứ cân nhắc a, đều cảm thấy vẫn là do con quá gầy, cho nên thừa dịp trước khi thành thân bồi bổ lại cho con.”
Thẩm Việt hận không thể che miệng nương mình lại: “Nương, nhi tử rất tráng kiện!” Nói xong, đi thẳng về phía trước, không hề quay đầu lại liếc nhìn nương hắn cái nào.
Cạn lời, vô cùng cạn lời. Sao giờ hắn mới phát hiện, nương hắn ngày này đầu óc bị choáng váng rồi.
Ngưu thị ở phía sau kêu hắn vài tiếng, thấy nhi tử không để ý đến bà, không khỏi nói thầm trong miệng: “Còn không biết cảm kích? Chờ xem, nếu động phòng hoa chúc ta không nghe được động tĩnh ta vừa lòng, ta vẫn còn hai bình nữa.”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Đảo mắt này liền tới lúc ăn tết, bởi vì lần trước lén đi ra ngoài gặp A Lê, vừa lúc bị hai mẹ bắt gặp, Thẩm Việt cũng không đi trấn trên tìm A Lê nữa.
Ăn tết trong thôn thật ra rất náo nhiệt, các nhà qua lại lẫn nhau, đốt pháo vang trời, Thẩm Việt ngốc tại trong viện, cắt chữ hỉ cùng muội muội.
Ngay từ đầu vốn là muội muội cắt, hắn đọc sách đến mệt mỏi, chạy đến nhà chính, liền thấy muội muội ở đàng kia cầm cây kéo nhỏ. Hắn nhìn xấp giấy đỏ rực trên bàn, nhất thời tâm huyết dâng trào, liền cầm lấy kéo cắt cùng muội muội.
Lúc đầu hắn không biết cắt, nhưng cũng may hắn học nhanh. Hắn không chỉ học nhanh, còn biết sửa cũ thành mới, sau khi cắt đủ chữ hỉ, hắn liền lấy mớ giấy đỏ còn dư, cắt thành một bó hoa lê, hắn buông kéo, đưa đóa hoa lê bằng giấy vừa cắt xong ra phía ánh mặt trời ngoài nhà chính nhìn nhìn, sau đó hài lòng, thu vào trong túi tay áo.
Mùng tám tháng giêng.
Chu Lê sáng sớm thức dậy rửa mặt, trong phòng khoác lụa đỏ, buộc lại bằng vải thêu, trước đó nàng cũng đã nhắc qua, không muốn quá lộ liễu, dù sao nàng đã từng gả cho người. Còn Thẩm Việt không để bụng những nghi thức xã giao này, chỉ cần có thể cưới người vào cửa, cái gì cũng đều theo nàng.
Mặc xong áo cưới đỏ, hỉ nương chải đầu trang điểm cho nàng. Nàng rất ít khi vẽ mi tô môi, chờ khi trang điểm xong, vừa nhìn gương đồng, lại thấy nữ tử bảy phần minh diễm, ba phần kiều mị, nàng thiếu chút nữa không nhận ra mình.
Nàng sắp phải gả cho Thẩm Việt, đây là chuyện nàng đã sống 21 năm cũng không dám mơ ước. Thẩm Việt a, là nam nhân muốn bộ dạng có bộ dạng, muốn học thức có học thức, muốn tiền đồ có tiền đồ. Nàng không nghĩ tới, hắn lại thích mình.
Cũng không biết có phải hương phấn trang điểm quá nồng làm cay mắt nàng hay không, nhưng nữ tử trong gương đột nhiên đỏ hốc mắt.
Buổi trưa, phòng bên ngoài có tiếng người tán dương hô lớn: “Giờ lành đến!” Âm cuối kéo thật dài.
Ngay sau đó, chính là tiếng kèn chiêng trống đồng thời vang lên.
Bởi vì hai nhà bọn họ cách nhau quá gần, Thẩm Việt ra cửa, trực tiếp đi tới cõng tức phụ.
Vượt qua một loạt tục lễ, rốt cuộc Thẩm Việt đi tới cửa phòng Chu Lê.
Chu Lê biết hắn tới, cũng mặc kệ nghi thức xã giao gì đó, đứng lên chạy đến cạnh cửa, cùng Thẩm Việt bốn mắt nhìn nhau.
Trong lúc nhất thời, các khách mời đều cười rộ lên: “Nhìn xem, tân nương cứ như gấp gả đây mà!”
Lúc này Chu Lê mới ý thức được mình quên khăn voan, hỉ nương vội trùm khăn voan lên.
Kế tiếp, nàng liền thấy trang phục đỏ đi đến trước mặt nàng, sau đó xoay người, nửa ngồi xổm xuống đưa lưng ra.
Dưới khăn voan, Chu Lê cắn môi, ngượng ngùng bò lên lưng Thẩm Việt.
“Tân lang cõng tân nương, tình thâm lại lâu dài……” Người tán dương lại hô to một tiếng.
Ngay sau đó, tiếng pháo vang lên, lộp bộp lộp bộp, trộn lẫn với tiếng người, vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Việt cõng Chu Lê, xuyên qua đám người, đi về sân nhà mình, một đám khách khứa như tổ ong đi theo phía sau, ồn ào ồn ào, reo hò reo hò.
Chu Lê không biết bởi vì hôm nay thức dậy quá sớm, hay là do tiếng pháo cùng tiếng người quá náo nhiệt, hay là, tâm tình quá mức kích động, từ lúc Thẩm Việt bắt đầu cõng nàng lên, liền bắt đầu say xẩm.
Kế tiếp là bái thiên địa, kính trà sửa miệng, chờ tất cả lễ tiết xong xuôi, Chu Lê liền được đưa vào hôn phòng.
Chờ vào trong phòng, hỉ nương cũng đi ra ngoài uống rượu, nàng mới giở khăn voan mở miệng thở gấp, lại dùng tay làm cây quạt quạt gió.
Sân bên ngoài vô cùng náo nhiệt, tuy nói không mời người nào, nhưng hàng xóm xung quanh biết được, vẫn sẽ tự tới uống rượu.
Tiệc hỉ vẫn luôn kéo dài từ ban ngày liên tục đến ban đêm, suốt thời gian này, Chu Lê y theo tập tục không thể ăn uống, cả người đói đến rã rời. Đến lúc bên ngoài tiếng người tan hết, nàng mới ý thức được cái gì, vội che lại khăn voan lên đầu.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, liền có tiếng mở cửa đóng cửa vang lên, ngay sau đó, một trận tiếng bước chân thong thả tới gần.
Chu Lê nắm góc tay áo thật chặt.
Liền thấy một đôi ủng dừng trước mặt mình, sau đó, khăn hỉ trên đầu bị xốc lên.
Chu Lê kinh ngạc một chút, ngẩng đầu nhìn nam tử trước người.
Đôi mắt Thẩm Việt lay động nến đỏ, dường như nơi đó có một mảnh ngân hà lóe sáng, cúi người hành lễ: “Phu nhân.”
Chu Lê không phản ứng hắn, vẫn còn cúi đầu nhìn gối uyên ương hí thủy ở đầu giường. Truyện Cung Đấu
Thẩm Việt thấy bộ dạng nàng thẹn thùng, nhếch nhếch môi, từ phía sau lấy ra một bao điểm tâm, đưa tới trước mặt Chu Lê.
Chu Lê nghe mùi hương kia, kinh hỉ tiếp nhận: “Bánh hạt dẻ? Không phải nói ngày này tân nương không thể ăn cái gì sao?”
Thẩm Việt cười: “Tức phụ khác không thể ăn, là bởi vì tướng công không mang cho nàng ấy, nhưng tướng công nhà nàng mang đến cho nàng bánh hạt dẻ.”
Chu Lê đang đói bụng, mở gói ra bắt đầu ăn. Ăn quá gấp, giữa chừng còn bị nghẹn hai lần, Thẩm Việt vỗ nàng lưng nói: “Nàng ăn từ từ, không ai giành của nàng.”
Chu Lê ăn đến không sai biệt lắm, uống thêm miếng nước, lúc này mới có cảm giác chắc bụng.
“Còn đói không?” Thẩm Việt ấm giọng hỏi.
Chu Lê cười lắc đầu.
Thẩm Việt liền bắt đầu đi buông mành, sóng hồng rũ xuống, chắn trên đôi gối uyên ương.
“Phu nhân, sắc trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi ”
Chu Lê trố mắt nhìn chằm chằm nam tử đột nhiên nhảy người lên, trong miệng còn lưu lại vị ngọt ngấy của bánh hạt dẻ, nàng duỗi tay chống lại ngực hắn, có chút kinh ngạc: “Ngươi…… Không phải từng bị thương, không thể.... cái kia sao, chúng ta ôm nhau ngủ là được, ở trước mặt ta ngươi không cần miễn cưỡng mình đâu.”
Cánh môi Thẩm Việt cực nóng, hôn xuống trán nàng: “Vết thương ổn rồi, có thể.”
Chu Lê cả kinh: “Cái gì?”
Danh Sách Chương: