Hàn Tông về đến động phủ thì phun ra một ngụm máu, khuôn mặt hắn tái đi trông thấy. Hắn nhanh chóng ngồi xuống móc ra một viên đan dược màu đen bỏ vào miệng, lập tức tĩnh thần điều hòa hơi thở.
Chẳng qua bao lâu hắn lại hộc ra một ngụm máu đọng khác, lúc này khuôn mặt mới khởi sắc lên chút hồng.
Lần này tuy không tới nỗi gây nguy hại đến đan cầu, nhưng mà ăn đau khổ cũng không nhẹ. Xem chừng muốn khỏi hẳn cũng phải mười ngày nửa tháng, nhất là một bên má bị nàng ta đá cho sưng húp. Cả người hắn nhiều chỗ quấn băng, bàn tay gãy một ngón, nhiều chỗ khác sâu tới xương phải dùng nẹp để cố định.
Lần chiến đấu này để hắn nhận ra một điều, rằng nàng ta đang thay đổi, đã bớt đi tính cách nóng vội khi trước. Về phần hiểu nhầm vụ án nàng ta không nói, hắn tuy tò mò thái độ nàng ta nhưng cũng không có hỏi. Suy cho cùng, cớ sự nàng ta gặp phải cũng từ hắn mà ra, thêm vào đó hai người còn đang ân oán chồng chất. Thêm một hay bớt một chuyện, cũng chẳng thể làm hai người từ thù thành bạn được.
"Lần này thật may là còn hù dọa, lừa được nàng ta mà thoát, bằng không để nàng ta dây dưa một chút nữa, hậu quả khôn lường."
Khi xưa ưu thế của hắn kém hơn nhưng khi vào chiến đấu thực tế, ít ra vẫn có thể lưỡng bại đôi bên, toàn thân trở ra. Qua lần này mà nói, nếu là sinh tử chiến, cơ hội thủ thắng trước nàng ta chỉ còn bốn phần.
Hàn Tông hàng ngày cực khổ rèn luyện, sinh tử chiến cũng có vài trận, ấy vậy mà chỉ có bốn phần mười cơ hội trước nàng ta. Điều này cũng chỉ ra một sự thật, đâu chỉ mỗi hắn là cắm đầu tu luyện chứ. Rất nhiều kẻ còn không được như hắn, người ta còn khổ tu hơn nhiều.
Chỉ là khi cố gắng mà thành quả không đến bao nhiêu, Hàn Tông lại càng nao nao. Xem chừng phải cố gắng hơn nữa, mỗi ngày ngủ bốn tiếng, giờ xem như chỉ ngủ hai tiếng thôi.
Thời gian ở Lan hội cũng nên qua loa một chút, rút bớt lại dành cho việc luyện công pháp.
Hàn Tông hôm sau lấy lý do chữa thương, hắn bàn giao lại vài chuyện ở chỗ Lan hội. Lúc này bên ngoài động phủ đã tỏa ra một màn sáng quang mang ẩn hiện, hắn ở bên trong ngồi thiền nhắm mắt….
Bên ngoài lúc này nhóm hội Luân Đằng Vân cũng đã bắt đầu âm thầm làm ra như kế hoạch. Về phần đi lại với họ cũng không khó, với bậc có người nhà bên trong như họ. Việc tới đại thành dùng truyền tống trận vốn dĩ quá đơn giản, thậm chí dựa vào quan hệ cao tầng còn không mất phí.
Cũng lúc ấy ở gian động phủ khác cách một dãy đồi chỗ Hàn Tông vài chục dặm, một nữ tử áo đỏ đang khoanh chân điều tức. Qua hồi lâu nàng mở đôi mắt đẹp ra, chỉ là người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy có khí lạnh…
Nàng ta chính là Thường Xuân, qua lần chiến đấu với hắn vừa rồi nàng cũng bị ăn đau không nhẹ. Bị hắn đá sưng một bên mặt, hình dáng nữ nhân xinh đẹp lúc này lại hơi hơi…
Vết thương trên mặt lần trước đã được điều trị khỏi, chỉ là nó tự nhiên lại khiến cho nàng chú ý tới một điểm. Ấy là hắn cũng có một vết thương trên mặt, nhưng hắn không chữa lại làm cho bộ dáng thêm xấu xí. Điều này với người khác rất là bình thường, với những nữ nhân thích đẹp như nàng lại là một nghi vấn lạ.
Chỉ là nàng cũng chẳng để ý mấy, cái quan trọng lúc này là cố gắng tập luyện, nàng không chỉ muốn thắng hắn. Cái nàng muốn là nghiền nát hắn, trước mặt nàng hắn không có sức mà chống đỡ.
Muốn như vậy nàng cần phải tăng cảnh giới thật nhanh, mà như vậy cần phải có một nguồn tài nguyên khổng lồ, hoặc ít ra phải có cao nhân chỉ dạy. Xưa nay tài nguyên tới từ gia đình và sư tôn, đối với nàng mà nói chỉ tạm miễn cưỡng.
Muốn nhiều hơn nàng chỉ có tìm cách khác, mà một cơ hội lớn đang bày trước mắt như vậy. Chính là chấp nhận điều kiện của Thanh Y, cô ta sẽ cho nàng cơ hội, chỉ là cái giá phải trả không nhỏ.
Nàng suy tính rất nhiều ngày, sau cùng nghĩ tới mẫu thân, người thân nhất của nàng.
Người chỉ là một gia nô bình thường, cha nàng lại là một phú hộ giàu có, một lần say rượu nhìn nhầm mà gây lên cớ sự. Sau nhiều năm hai người bị hắt hủi, sau cùng người nhà vô tình phát hiện nàng có tư chất tu giả.
Một bước lên tiên, từ dưới đáy tầng lớp dơ dáy, nàng trở thành thiên kim quý phủ. Chỉ là mẫu thân nàng không còn cơ hội được hưởng một lần phúc ấy….
Suy cho cùng mà nói, tình thân máu mủ đôi khi cũng không qua nổi cánh cửa địa vị xuất thân. Nó lại càng trần trụi và phổ biến hơn với thế gian mạnh được yếu thua của tu giả tàn khốc này.
"Thanh Y nói đúng, sư tôn lâu nay đều luôn âm thầm thiên vị hắn. Ta bấy lâu nay toàn là ảo tưởng, bị dắt mũi còn lấy đó làm vinh hạnh…"
Nàng trước nay luôn muốn khẳng định giá trị bản thân, muốn kẻ khác tôn trọng từ đáy lòng, nàng muốn loại bỏ ám ảnh khi xưa. Nhiều lần chịu ấm ức với nàng như vậy là quá đủ rồi, nàng không muốn nữa.
Đã như vậy, nàng không cần kẻ khác coi trọng nữa, nàng là muốn kẻ khác kính trọng. Nàng muốn dẫm đạp lên đầu kẻ khác, mà kẻ đó còn phải lấy làm vinh hạnh.
Thật ra ở thế giới tu giả này mà nói, những kẻ có tâm tư như Thường Xuân không hề ít, cho dù là một nữ nhân cũng không ngoại lệ.
Ở thế giới tu giả vốn thực lực độc tôn, không hề có cái gọi là nam quyền nữ phụ, tuy là một thế giới hỗn loạn nhưng lại cân xứng. Một người phụ nữ hoàn toàn có thể lấy nhiều chồng, thật nhiều nam nhân nếu thích, với điều kiện chỉ cần người đó có đủ thực lực.
Khi đã ở trên cao, đỉnh tiêm của sức mạnh và quyền lực, mọi thứ ngươi làm đều là quy chuẩn, mọi lời ngươi nói đều là chân lý.
Một ngón tay có thể đè ép vạn vật, thuận ta thì sống nghịch ta thì đi đầu thai, đơn giản và thực tế tới tàn khốc.
…
Từng cơn sóng đại dương mênh mông mạnh mẽ va chạm vào thành vách đan cầu, sóng sau xô sóng trước. Qua dần thời gian chúng ngày một tăng cao, chẳng bao lâu đã chật kín đan cầu.
Từ trung tâm đan cầu hình thành lên một vòng xoáy nhỏ, chúng dần cộng hưởng rồi lớn dần lên. Vòng xoáy liên tục tạo ra một lực áp khổng lồ chèn ép vào thành đan cầu. Một màng mỏng đan cầu trong suốt có thể nhìn rõ, nó lúc này căng tràn lên giống như muốn chui ra khỏi lớp vỏ đục bên ngoài.
Rắc…
Qua mồi hồi rất lây, một tiếng vỡ nhỏ vang lên, một chút vụn rơi xuống, vách đan cầu mờ đục cứng cáp qua hồi lâu đã không thể chịu nổi nhiều lần công kích. Nó dần dần xuất hiện những khe nứt nhỏ, cả viên đan cầu ngày càng rung chuyển.
Ở bên ngoài lúc này Hàn Tông đang nhíu chặt lông mày, cả người hắn vã ra như tắm. Cơ hồ trên người, trên mặt hiện lên nhiều đường gân xanh, khiến cho gương mặt hắn vốn đã xấu xí lại càng thêm dữ tợn.
Sau hai ngày thương thế cơ bản đã gần ổn định, không ảnh hưởng nhiều tới kinh mạch nên hắn bắt đầu tiếp tục trùng kích bình cảnh. Thời gian sau đó đã lên đến mười ngày, Hàn Tông vẫn miệt mài hấp thu linh khí tạo thành lực ép lên vỏ đan cầu.
Tới lúc thích hợp hắn đã nuốt một viên Ngưng Khí đan hạ phẩm và một viên Trợ Tâm đan, hòng trợ giúp giữ vững tinh thần.
Lúc này không như lúc trước, hắn đang phải chạy đua với thời gian. Bởi lẽ vách đan cầu cũng giống như vết thương, nó sẽ từ từ khép lại rồi phục hồi theo thời gian.
Do đó lực tác động là phải diễn ra liên tục, không thể đứt đoạn, bằng không lần thứ hai trùng kích lại. Gian khổ phải chịu sẽ tăng gấp đôi, thêm vào đó xác suất thành công cũng giảm gấp đôi.
Do đó để tăng xác xuất, tu giả đột phá không chỉ có dùng Ngưng Khí đan trợ giúp. Mà còn cần có linh thạch bổ xung linh khí lúc cấp bách, thêm vào thủ đoạn khác.
Bất kỳ cơ hội nào cũng chỉ đến một lần và không hề quay lại, người biết nắm bắt mới là người thành công.
Tất nhiên không có cơ hội này thì có cơ hội khác, nhưng mà cơ bản khác nhau thì chướng ngại cũng khác nhau.
"Aaaa… Aaaa…."
Hàn Tông đau tới hét lên thành tiếng, dẫu rằng ý chí có kiên định không để hắn gục gã, nhưng ý chí không hề làm cơn đau giảm xuống.
Sâu trong nội thể của hắn lúc này một quả cầu nước xanh biếc như một vòng xoáy nhỏ hỗn loạn. Bao bọc chúng bởi một màng nước mỏng manh, lúc nào cũng có thể vỡ ra. Mà phía xung quang có vô số mảnh vụn màu đục, chúng đều là vỏ đan cầu cũ vừa vỡ.
Chẳng qua bao lâu từng cái mảnh vỡ này dần tan thành từng làn khí trắng, chúng nhẹ nhàng nhập vào màn nước mỏng manh kia. Như thêm một sức mạnh vô hình mới, màn nước phút chốc chở lên bóng loáng. Nhìn trông đã có vẻ cứng cáp hơn, dẫu thế thỉnh thoảng nó vẫn bị mấy cơn sóng bên trong làm cho méo mó.
Phía bên ngoài Hàn Tông chút đi được gánh nặng, một màn này đã chứng minh hắn đột phá thành công. Nhưng hắn không vì vậy mà ngừng lại, đây vẫn đang ở lúc thời cơ nguy hiểm. Đan cầu mới chưa hoàn toàn cứng cáp, sơ xuất một chút nguy cơ có thể đổ vỡ.
Tối thiểu cũng phải vài canh giờ nữa mới có thể dừng lại, quan trọng nữa là trong vài ngày tới không nên vận dụng linh lực.
Lúc này là thời gian dùng để ôn dưỡng lại vách đan cầu, giúp chúng cứng cáp có thể chịu đựng lực áp xuất nâng đỡ khí hải linh lực. Nếu lúc này vận dụng linh lực, tất nhiên linh lực trong đan cầu giảm xuống thì áp lực vỏ đan cầu phải chịu sẽ nhỏ đi. Nhưng mà vỏ đan cầu còn chưa đủ cứng, lực áp xúc bên ngoài sẽ làm nó co lại. Do đó thời gian này hắn không nên hấp thu thêm linh khí, cũng không nên sử dụng linh lực.
"Cuối cùng cũng lên trung kỳ…."
Thêm hai canh giờ, Hàn Tông mở mắt thở ra một hơi, rốt cục thì đã thành công tốt đẹp.
Danh Sách Chương: