Sau khi để Hàn Tông rời đi, đám người Song Tượng còn ngồi trầm tư ở đó rất lâu.
Lúc sau Luân Đằng Vân liền hỏi:
"Lần này tuy không được toàn vẹn lợi ích, song mọi thứ vốn đã nằm trong dự tính. Chuyện kí minh ước này, mọi người hãy giữ kín lấy!"
Tuy Luân Đằng Vân nói với cả đám, nhưng chỉ ba gã đứng sau là hiểu y đang nhắc ai.
Vô Từ Tà và Bạch Tạng là cánh tay đắc lực, còn bọn họ chỉ là quản lý một cửa hàng, bên nặng bên nhẹ đều hiểu.
Bạch Tạng bấy giờ nổi lên nghi hoặc thì thào:
"Tuy rằng đệ ngẫm nghĩ kĩ càng mà không thấy có sơ hở, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng!"
Trái với Bạch Tạng, Vô Từ Tà lại cho rằng:
"Bạch đệ yên tâm, hắn sẽ không vì lợi ích nhất thời mà ảnh hưởng về sau đâu. Với tuổi tác của hắn, việc sau này tiến cảnh Hợp Linh, thậm chí ở lại tông phái mấy chục năm nữa không khó. Đối với chuyện này mà nói, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!"
Luân Đằng Vân cũng cho là đúng, gã tiếp lời:
"Được rồi, nửa đầu kế hoạch trước đó hủy bỏ, thông tin đến cho những hội chủ khác cho ta. Nhớ kĩ, chuẩn bị cho tốt nửa kế hoạch sau!"
Vô Từ Tà dạ một tiếng, y nhanh chóng rời đi, bắt đầu kế hoạch đã định.
"Vậy sư đệ sẽ tìm người đến hỏi mua gian hàng của Lan Như Tiên, dụ nàng ta lay chuyển tâm ý. Còn chuyện lợi dụng quy củ bên trên, xin phiền ở sư huynh!"
Bạch Tạng nói xong cũng liền chắp tay rời đi, tất cả bắt đầu tiến hành như kế hoạch hai bên đã bàn…
Hàn Tông sau khi kí minh ước thề độc với Luân Đằng Vân, hắn phi kiếm quay về tìm đến Lan Như Tiên.
Từ xa, hắn đã thấy bóng dáng thiếu nữ thâm trầm ngồi đó. Nếu không phải Hàn Tông bị nàng ta xỏ mũi mấy lần, tuyệt hình dáng kia sẽ làm hắn xao xuyến đấy.
Lan Như Tiên thấy Hàn Tông vừa đến, nàng lẳng lặng rót tới một tách trà, sau liền nói:
"Ta không biết là ngươi có quen với Phượng Thiên Hành đấy?"
Hàn Tông bề ngoài gật đầu, trong lòng có chút ý vị.
Hắn cũng đâu có ngờ được, Phượng Thiên Hành là do người kia phái tới. Lúc này chỉ hời hợt đáp:
"Lúc trước lưu lạc có từng quen, không nghĩ đến lại gặp nhau nơi này!"
Thấy Hàn Tông bình đạm nói, hắn ung dung thưởng trà. Lan Như Tiên chưa hết nghi ngờ, lại hỏi:
"Ngươi đã nhìn ra kế của Luân Đằng Vân từ khi nào, những người kia phái đến đều là kế của gã sao?"
Hàn Tông gật đầu đáp:
"Chỉ vừa lúc nói chuyện cùng Phượng Thiên Hành mới ngộ ra, còn về phần phương thức lừa thế nào, tin rằng gã nói cho tỷ biết cả rồi!"
Lan Như Tiên gật đầu, không quên hỏi tiếp:
"Ban nãy ta nghe tin ngươi cùng Vô Từ Tà rời đi, chuyện này nói rõ xem nào?"
Hàn Tông biết nàng ta sẽ hỏi tới chuyện này, hắn bình thản đáp:
"Ban đầu ta đến thương lượng lại chuyện mua gian hàng kia của sư tỷ, nhưng về sau ta lại phát hiện một chuyện. Ấy là bọn họ muốn tách hai chúng ta ra, để cho ngày mai mọi chuyện thuận lợi. Khi ấy sư tỷ sẽ bị lừa, hoặc là không thể bán được gian hàng… Mà việc ta bị dẫn tới đó, là một phần trong kế hoạch bọn họ. Chỉ là….!"
Lan Như Tiên nói ngay:
"Chỉ là ngươi đã lường trước mọi chuyện, lợi dụng việc Phượng Thiên Hành tới đến mua gian hàng để phá giải âm mưu bọn chúng?"
Hàn Tông gật đầu lần nữa xác nhận:
"Đúng thế, bọn họ sau khi nghe ta vạch trần kế hoạch, suýt nữa đã đánh ta một trận!"
Lan Như Tiên cười khúc khích, dáng vẻ tuyệt mị của nàng thật cuốn hút. Song, nàng làm ra bộ dáng nghi ngờ hỏi:
"Chỉ thế thôi sao? Nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ biết kế hoạch của ta!"
Câu này một lời hai nghĩa, Hàn Tông nghe xong nổi hết da gà, nhưng rất nhanh hắn trấn tĩnh đáp:
"Tất nhiên là không đơn giản như vậy. Bọn họ còn muốn ta làm nội gián cho Song Tượng…!"
Lan Như Tiên hai mắt lóe lên tinh quang, đây đúng là suy đoán của nàng.
Chỉ là thấy Hàn Tông hời hợt nói ra không chút giấu giếm, ngược lại làm nàng cảm thấy khó tin. Song, nàng cười thâm ý hỏi tiếp:
"Ngươi chắc đã từ chối chứ?"
Hàn Tông thản nhiên đáp:
"Ta chưa trả lời, cần suy nghĩ thêm!"
Lan Như Tiên ngoài mặt hừ lạnh, trong lòng lại thầm nghĩ. Đây tác phong tuy giống với tính cách của hắn, nhưng hắn nói toạc móng heo vậy sao…
Thấy Lan Như Tiên như vậy, Hàn Tông cười nhạt đáp:
"Ta nói dối sư tỷ ắt sẽ hoài nghi, vậy nên ta đành phải nói thật thôi!"
Lan Như Tiên không biết là nghĩ cái gì, hồi lâu nàng đáp:
"Quyết định thế nào là ở ngươi, tạm thời chuyện này bỏ qua. Nguyên Văn, ta cảm thấy chuyện lừa mua bán gian hàng này còn chưa phải là duy nhất!"
Hàn Tông gật đầu, xem ra nàng ta đang dần thích nghi với tranh đấu, cảm giác có vẻ nhạy bén hơn xưa rồi.
Nghĩ là vậy, ngoài mặt Hàn Tông đáp:
"Đúng vậy, tuy Phượng Thiên Hành đã nói cho sư tỷ cách thức kế hoạch của bọn họ, nhưng đó chưa phải là tất cả!"
Lời này của hắn khiến Lan Như Tiên chuyên chú hơn, nàng ta nghiêm túc hỏi:
"Vẫn còn sao?"
Không cần Hàn Tông nói, chính nàng cũng đang nghi ngờ việc này. Thủ đoạn kia có thể lấy của nàng một số linh thạch, nhưng chưa tính là đả bại nàng được.
Cho nên, Lan Như Tiên thầm nghĩ, đây không phải một kế, mà là liên hoàn kế của Song Tượng!
Giờ này Hàn Tông thuận tiện nói rõ, khiến nàng hiểu ra tất cả.
Thì ra đầu tiên là Luân Đằng Vân sẽ lợi dụng quy củ để khiến việc mua bán trở lên trì trệ.
Từ đó nàng không chỉ mất linh thạch bồi thường, thậm chí cho tới ngày đấu giá hội diễn ra cũng không cầm được số linh thạch này.
Lan Như Tiên nghe xong nghiến răng ken két, dáng vẻ thục nữ bay biến mất sạch sẽ. Nàng trầm tư rất lâu mới lạnh giọng mỉa mai:
"Cũng may ta thông minh, bằng không mắc mưu chúng rồi!"
Hàn Tông giật giật khóe miệng, hắn rất muốn đấm nàng ta một phát!
Lan Như Tiên hỏi xong vấn đề nghi hoặc, nàng hơi ẩn ý:
"Lần này nhờ có các ngươi, kế hoạch kia của Song Tượng mới bị phá hủy, hoàn thành khế ước của đôi ta. Song, tuy Phượng Thiên Hành từng nói ta không cần phải thực hiện hai yêu cầu của ngươi. Nhưng nghĩ cảnh ngươi lao lực vì Lan hội, bắt đầu từ tháng sau, lương bổng của ngươi sẽ tăng thêm ba phần!"
Lan Như Tiên biết rõ, tên khốn này tham lam vô sỉ, khó tính lại hay thù dai!
Lần này hắn mất công làm việc cho nàng, không kể công hắn một chút thì không được.
Kế tiếp Lan Như Tiên lại đưa ra một túi linh thạch, nàng đáp:
"Đây là sáu mươi nghìn linh thạch, dạng đền bù khế ước giữa ta và Song Tượng, ngươi thay ta giải quyết nốt. Chuyện này đến đây là kết thúc, chờ một tháng sau chúng ta sẽ đi đấu giá hội!"
Lan Như Tiên đã lập khế ước thệ độc bán gian hàng cho Phượng Thiên Hành, nàng không sợ Phượng Thiên Hành lừa gạt.
Nhưng như vậy đồng nghĩa tự ý phá giao dịch trước đó với Song Tượng, nàng vẫn phải tự mình bỏ túi ra trả.
Lan Như Tiên chịu nhả ra cũng bởi một nửa trong số này Phượng Thiên Hành nói sẽ gánh, cho nên tính ra nàng chẳng mất tới xu nào.
Chỉ là nếu nàng biết được, trong chuyện này cả Song Tượng và nàng đều bị hắn cùng Phượng Thiên Hành lừa gạt thì không biết sẽ có vẻ mặt ra sao?
Cái mẹo hay của Hàn Tông ở chỗ, hắn làm đâu ra đấy với Song Tượng song mới kí ước thệ độc, thành ra nghiễm nhiên lách được lần này.
Hàn Tông mặt dày giơ tay cầm lấy linh thạch mà lòng không biết nên vui hay buồn, điều này càng cho thấy rằng mưu lược của Phượng Thiên Hành không phải hạng xoàng.
Gã còn may là bằng hữu, nếu là có một đối thủ như vậy, Hàn Tông chắc chắn sẽ gặp vạn phần rắc rối.
Sau cùng hai người nói qua loa vài chuyện lặt vặt, dự đoán kế hoạch tiếp theo của Song Tượng, mãi lâu sau Hàn Tông mới rời về động phủ.
Danh Sách Chương: