Thế giới này rất kỳ diệu, chẳng thể nào dùng lẽ thường để mà thấu triệt được.
May mắn và xui xẻo, chúng luôn song hành với nhau như ngày và đêm, như âm và dương.
Thật không thể ngờ, ở trong cái hang nhỏ này, bọn hắn lại gặp được Đỏ Đen Vận Mệnh Thú.
Ngoài kia có biết bao kẻ đang dầm mưa tìm kiếm, hắn và Thanh Tử Dương ung dung tránh mưa thì lại gặp.
Đây là may rủi hay là vận mệnh đưa đẩy, có lẽ gặp được nó cũng đúng như tên gọi của loài này. Nếu đã gặp rồi hắn cũng chỉ biết vui vẻ mà đón nhận
Con giun nhỏ chỉ bằng ngón út, nó là yêu thú cấp 1 sơ giai, thuộc chủng loài không xương sống.
Nó thể cảm nhận được môi trường nguy hiểm hay là cá thể an toàn để mà đưa ra quyết định. Chắc là vậy nó mới không tấn công Thanh Tử Dương, thay vào đó là nằm cuộn tròn trên bàn tay nàng ta.
"Mừng sinh nhật ngươi..."
Nàng từ từ bước đến, nâng hai bàn tay lên trước hắn, biển cảm thánh khiết vô ngần.
Hàn Tông ngây ra, hắn đã quên mất sinh nhật từ lâu, lần cuối đã là…
…
"Mừng sinh nhật con."
Hàn Thanh Đại giơ lên một hộp quà nhỏ đến trước mặt Hàn Phong, xung quanh gian nhà rộng lớn có tới trăm người quây quần.
"Đa tạ phụ thân, đa tạ mẫu thân, đa tạ các vị gia lão cùng chư vị…"
Hàn Phong cúi người chắp tay một vòng, hắn đón nhận lấy món quà của Hàn Thanh Đại. Trong ánh nến lung linh, khuôn mặt hắn cười tươi sáng lạn, đây là lần đầu hắn đón sinh nhật ở nhà.
Cũng là lần đầu hắn biết mặt cha mẹ, biết mặt họ hàng anh em, có thể nói là vui nhất đời hắn.
Hắn ngập tràn trong hạnh phúc, tận hưởng những giây phút quây quần bên gia đình.
Thi thoảng lại có tiếng cười to từ căn nhà vọng ra, phía ngoài đại viện chăng đèn kết hoa một mảnh mừng rỡ.
Hàn gia năm này không như năm xưa, nhờ có danh tiếng của hai đại thiên tài, Hàn gia quy mô đã lớn lên trông thấy. Từ sản nghiệp cho tới thực lực, từ danh tiếng cho tới quyền uy, Hàn gia đã coi như độc đại ở Thanh Phong thành.
Những thế lực như Mộc gia cũng cũng đã rớt xuống hạ phong, nghe nói là đang dần di tản chuyển hướng tới một nơi khác. Ngay cả Triệu thành chủ lúc này cũng hoàn toàn là nhường nhịn, thậm chí có phần lấy lòng.
Mặc vậy Hàn gia cũng không để ý quá nhiều, đây chỉ là thành trì tầm trung, hướng phát triển hạn chế. Càng ngày tộc nhân càng nhiều, tài nguyên theo đấy cũng tăng lên. Bọn họ cũng đang rục rịch muốn di dời chuyển qua một đại thành, hoặc là gần dãy núi nào đó.
Cũng bởi vì Hàn Thanh Thép và Hàn Phong danh thịnh quá lớn, với tư chất và linh căn của bọn họ, sớm muộn cũng rạng danh. Bởi thế đã áp đi mất kẻ còn lại, chính là đại điển mừng lễ vinh quy hồi gia của Hàn Thanh Sắt.
Hàn Thanh Sắt chính là anh trai ruột của Hàn Thanh Đại, lúc này đã tới tuổi năm mươi. Bởi vì không đột phá lên được Vương cảnh, vì thế mà bắt buộc phải rời môn. Đúng ra nếu như không phải có nữ nhi Hàn Thanh Thép, y đã là phải rời đi từ năm năm trước rồi.
Hợp Linh đỉnh phong với y mà nói, có thể tiếp tục ở lại nhận một chức vụ Tập Sư hoặc là Chấp Sự. Hoặc cũng có thể điều ra ngoài làm một vị thành chủ, nhưng y lại phủi tay quyết định quay về Hàn gia.
Sau buổi lễ linh đình hôm qua, khi bình minh vừa ló rạng Hàn Phong mở cửa đi ra khỏi phòng. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó đi tìm phụ mẫu vấn an.
"Phong, con về đây ở bao lâu?."
Ngồi trên bàn ăn, Hàn Thanh Đại cười nói luôn miệng, có lẽ đây là đầu tiên gia nô trong phủ thấy y cười nhiều như vậy. Ngược lại Diên Vĩ ở bên không nói gì, nàng múc cho mỗi người một chén canh rồi lại yên lặng lắng nghe.
"Thưa phụ thân mẫu thân, con về khoảng một tháng."
"Ít như vậy sao?."
Diên Vĩ vẫn không đổi sắc, Hàn Thanh Đại nghe vậy tỏ ý không vui. Thấy hai người như vậy, Hàn Phong cười thưa:
"Thưa phụ thân, sư tôn vì an toàn nên muốn con nhanh chóng quay về bế quan tới khi đột phá…"
Hàn Phong và Hàn Thanh Đại ba người một nhà cứ như vậy mà vừa ăn sáng vừa nói chuyện, tới khi xong xuôi đã là giữa trưa.
Hàn Phong ở nhà được mấy hôm thì bắt đầu đâm ra chán, hắn nổi hứng muốn ra ngoài đi dạo.
Về điểm này hai vị hộ pháp đi cùng lại cật lực khuyên can, ban đầu hắn cũng xuôi xuôi. Nhưng khi nhìn mọi người đều vui vẻ kể về cảnh chợ đêm hay là thực phẩm của chốn nhân gian ngon ra sao. Hàn Phong rốt cục cũng không chịu nổi, sau một hồi cò kè với hai vị hộ pháp, cuối cùng hắn cũng được ra ngoài một chút.
Vừa bước ra cửa, hắn đã gặp một bóng hồng xinh đẹp bước tới. Tà áo trắng ngần từ trên chuyển dần xanh nhạt xuống dưới, cùng mái tóc dài bạch kim. Mái tóc này có lẽ do công pháp tu luyện mà thành.
"Hàn đệ, đệ định đi đâu vậy?."
"À… là biểu tỷ đấy à, đệ định ra ngoài dạo chơi một chút."
Hóa ra thiếu nữ này chính là con gái của đại thúc, là biểu tỷ Hàn Thanh Thép của hắn. Nàng và hắn đều là những anh tài kiệt xuất trong lứa trẻ của môn phái, khác ở chỗ hai người hoàn cảnh bái sư khác nhau.
Nàng vốn là con riêng của một nữ đệ tử khi Hàn Thanh Sắt vẫn còn tu hành ở trong môn. Vì thế mà lúc nhỏ luôn ở tại đại thành, tới khi lớn mở ra linh căn thì liền bái nhập vào tông môn.
Đây cũng là lần đầu nàng theo cha về thăm nhà nội, đối với nàng mà nói, cái gọi là đại gia đình này vốn chẳng có ý nghĩa gì.
"Trùng hợp nhỉ, ta cũng đang muốn đi xem thử một chút. Cùng đi chứ?."
"Theo ý biểu tỷ."
Hàn Phong không hề đắn đo, thế là hắn cùng Hàn Thanh Thép sóng vai mà bước đi. Ban đầu vốn dĩ là Hàn Thanh Đại muốn để một đội thị vệ đi cùng, nhưng Hàn Phong nhất quyết không chịu.
Sau nghĩ tới gì đó, cuối cùng y cũng đồng ý, chỉ cho một gia nô đi theo chăm sóc, ấy vậy đi được một đoạn lại bị Hàn Thanh Thép đuổi về.
Chợ đầu xuân luôn có những thứ thú vị để trải nghiệm, hai người cứ thế chậm rãi đi hết đoạn này tới đoạn khác. Ở trong môn quanh năm một mùa, Hàn Phong chưa từng thấy tuyết rơi. Lần này ra ngoài hơi muộn, hắn thở dài thật là đáng tiếc.
Hai người đi qua một sạp quầy bán nữ trang, thấy biểu tỷ có ý nán lại, hắn cũng nổi hứng. Nghĩ tới trước giờ chưa từng tặng Thanh Tâm món nào, Hàn Phong cũng lật đật cầm lên xem xét.
"Định mua tặng Nguyễn sư muội à?."
Thấy hắn gật đầu, Hàn Thanh Thép hỏi tiếp:
"Cần ta chọn hộ không?."
"Cảm ơn biểu tỷ, đệ…"
"Được rồi, sợ nàng ta biết không vui chứ gì!."
Hàn Thanh Thép cười nhếch miệng, ánh mắt vẫn lạnh lùng lướt qua mấy cái hoa tai, bất chợt ở bên có giọng nói:
"Tiểu thư quả như sắc nước hương trời, ở Thanh Phong thành nhỏ bé này được gặp, đúng thật là có duyên."
Kẻ tới là một gã thanh niên ngoài hai mươi, bộ dáng mặt chuột mắt gà trông rất là khó coi. Sau lưng gã đều là một đám thị vệ, sắc phục màu đen, tay cầm đủ loại vũ khí.
"Cút!"
Hàn Thanh Thép không thèm ngoái lại, ánh mắt vẫn dán một cái khuyên tai trạm hình ngọc lan.
"Biểu tỷ của ta hơi nóng tính, các vị…"
"Không sao không sao! Ta mặt mũi xấu xí, trước giờ đều làm các cô nương kinh hãi, vị tiểu thư này chưa cảm thấy buồn nôn đã là tốt lắm rồi."
Gã lại nhìn mặt nói tiếp:
"Nơi này đều là những vật dụng bình phàm, nếu tiểu thư không chê tiểu sinh mạn phép xin được dẫn tới một nơi có nhiều đồ hợp với thân phận của hai vị hơn…"
Gã cũng rất biết nhìn người đoán tính, đánh vào tâm lý nữ nhân cũng chẳng sợ kẻ bên cạnh không đi theo. Thấy như vậy, Hàn Thanh Thép bấy giờ mới dừng động tác nhìn qua gã.
"Thấy người sang bắt quàng làm họ, ngươi thật sự muốn chết?."
Cảm nhận ánh mắt nàng ta thật lạnh lùng, giống như đang nhìn đàn khỉ, gã không khỏi rùng mình. Cố nuốt nước bọt cái ực, gã chắp tay cười thưa:
"Nếu tiểu thư đã không muốn, vậy tiểu sinh xin phép…"
Gã vừa quay đầu đi được hai bước đã nghe thấy hét của nam tử áo đen đằng sau:
"Biểu tỷ, không nên…"
….
Lúc này ở Hàn gia, hai người Hàn Thanh Đại và Hàn Thanh Sắt lâu ngày chưa gặp, cũng đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm…
"Nhị đệ, Hàn gia trong tay đệ đã phát huy tới đỉnh điểm, phụ thân nếu như có linh nhất định sẽ vui vẻ."
"Đại ca, bao năm qua huynh ở trên môn tu hành, có bóng lưng của huynh chống đỡ Hàn gia mới có ngày hôm nay. Nay đại ca đã về, chi bằng…"
Hàn Thanh Sắt vội vàng làm mặt giận, y nói ngay:
"Ta trước nay luôn trên môn tu hành, những việc như quản lý gia tộc ta nào có thể đảm lược bằng đệ được. Lại nói anh em như tay chân, đệ hay ta làm có khác gì nhau…"
Hàn Thanh Sắt miệng thì cười mà lòng lại lạnh, y biết bản thân vừa quay về chưa lâu căn cơ còn chưa vững.
Đối với Hàn Thanh Đại lại khác, bao nhiêu năm qua cai quản, quyền lực trong tộc gần như đã trong tay gã. Nay y muốn lấy lại đâu phải là chuyện dễ, đạo lý "muốn bứng cây trước phải chặt cành sau mới đào gốc" y sao không hiểu.
Muốn lấy lại quyền từ tay đối phương, y phải cần có thời gian và thủ đoạn, vừa đúng lòng mình lại vừa hợp lòng người, danh chính ngôn thuận.
Hiện tại nếu như nhận lời của nhị đệ, y nhất định sẽ mang tiếng xấu, ỷ vào tu vi mà cướp đoạt. Nếu là bình thường thì cũng thôi, nhưng mà sau lưng nhị đệ lại còn có nó.
"Ha ha… chúng ta đúng là đã già rồi, thôi thì để lớp trẻ chúng nó thể hiện đi…"
"Ha ha ha…"
Hàn Thanh Đại cũng cười to mấy tiếng, chỉ qua lần này y cũng đã hiểu qua vài phần tâm ý đại ca nhà mình.
Đại ca nhận lời thì thật đúng như kế của y, bao nhiêu kẻ nhìn vào đại ca chắc chắn nuốt không trôi. Ngược lại đại ca không nhận, chứng tỏ là còn dè dặt, nhưng đại ca lại nói để cho lớp trẻ tranh giành.
Đây là tâm của đại ca vẫn còn, hơn thế nữa lại là muốn tranh đấu hai đời. Hiện tại y nhìn như có lợi thế trước đại ca, nhưng thật ra không phải vậy.
Thế giới này luôn lấy lợi làm đầu, lấy thực lực làm trọng, y so về tu vi với đại ca quả thật còn kém rất xa. Còn đám người tam lão lâu nay vẫn luôn nhăm nhe, một khi có kẻ mang lại đủ lợi ích y chắc chắn sẽ bị đá ra ngoài.
So về tất cả, thứ y có lợi thực tế vẫn là Hàn Phong, đứa nhóc này sẽ là bùa hộ mệnh của y trong cuộc chơi này….
Danh Sách Chương: