Thì ra, sau khi bụi khói tiêu tán, dưới hố kia lại không thấy Viên Địa Khai đâu. Biết là ông ta dùng pháp lẩn trốn, ý định lừa gạt.
Ánh mắt hai người thâm trầm lạnh lại, ông ta là đầu sỏ vụ này, không bắt được thì coi như chuyến đi này thất bại rồi.
Trình Duyệt Lan tỏa ra tâm ý thần thức dò xét, bao trùm phạm vi mấy chục dặm quanh đây. Thế nhưng trái với dự kiến, lại không phát hiện ra điều gì bất thường.
Hàn Phong phi kiếm bay xuống miệng hố tỉ mỉ thăm dò, sau không thấy gì hắn đành bay lên nói:
"Sư tỷ, như vậy chỉ có một khả năng…."
Hàn Phong thấy bà ta cau chặt chân mày thì đoán ra phần nào, nhẹ giọng phân giải.
Để thoát khỏi tâm thức cường giả vốn không có nhiều cách, nhất là khi cảnh giới ông ta lại thấp hơn Trình Duyệt Lan.
Thế nhưng nếu ông ta độn sâu xuống lòng đất, khi ấy thần thức của bà sẽ bị cản trở, hiệu quả không bằng như khi ở bên trên.
Chẳng qua là hai người cũng biết, ông ta là đang dùng phù hỗ trợ, ẩn thân bên dưới. Do đó ở nơi hố sâu kia, mới không có dấu vết đào bới.
Nhưng Trình Duyệt Lan đâu phải hàng bình thường, tuổi tác bà ta cũng đã quá nửa người phàm. Kinh nghiệm phong phú, bà ta đã đoán ra tình huống gặp phải.
Thế là rất nhanh đưa ra quyết định, Trình Duyệt Lan phất tay cho Hàn Phong lùi lại.
Ngay sau đó thân hình bà ta tỏa ra hồng quang lưu ảnh, lượn lờ trăm trượng như những dải lụa hồng.
Đâu chỉ có thế, hai bàn tay của bà ta áp lại tạo hình tam giác, chỉ thẳng xuống khu rừng phía dưới.
"Bạch Phát Tiên Tung!"
Nương theo tiếng hét của bà ta, mái tóc dài điểm sương trên đầu lập tức tỏa ra bốn phương tám hướng. Tóc của Trình Duyệt Lan biến ra thật dài, kết thành thiên la, mỗi sợi như ngàn vạn kim trâm sắc bén.
Mỗi một sợi tóc lấy thế sét đánh lao thẳng xuống khu rừng, đâm vào đại địa.
Ầm ầm ầm….
Ngàn vạn tiếng nổ vang lên, sợi tóc của bà ta xuyên qua thân cây, xuyên qua tảng đá, càn quét tứ phương.
Hàn Phong ở xa hai mắt mở lớn, đây là lần đầu hắn nhìn thấy loại pháp môn này. Tuy rằng linh lực tiêu hao rất lớn, nhưng lấy cùng đẳng cấp so sánh, đúng là một sát chiêu lợi hại.
Một chiêu này của Trình Duyệt Lan bao trùm phạm vi vài trăm trượng, đâm thẳng xuống mấy mươi mét lòng đất.
Thế rồi như phát hiện ra điều gì, gương mặt bà ta khẽ cười gằn, lập tức lên tiếng:
"Độn Thuật phù của ngươi có tốt, cũng tránh không thoát thiên la địa võng của bản vương đâu!"
Hàn Phong nhìn lại, chỉ thấy Trình Duyệt Lan đang dần thu hồi pháp môn.
Lúc này từng sợi tóc của bà ta chậm rãi rút ra khỏi lòng đất, lại mang theo một thân ảnh chật vật.
Thân thể Viên Địa Khai bị tới mấy chục sợi tóc xuyên qua nhiều chỗ, kéo ra khỏi nơi ẩn nấp.
Thì ra, sau khi bị đánh rơi xuống khu rừng, Viên Địa Khai đã nhanh chóng dùng Độn Thuật phù chui vào lòng đất.
Nhưng ông ta biết là không thể chạy đi, bà ta ở bên trên khẳng định sẽ nghe ra động tĩnh gì đó. Nhất là khi tấm phù của ông ta, lại là hàng cấp thấp, hỗ trợ không nhiều.
Thế nên ông ta chỉ có thể ẩn nấp sâu dưới đó, rồi chờ bà ta không phát hiện ra, tức giận rời đi nơi khác tìm kiếm.
Viên Địa Khai đâu thể ngờ, bà ta lại có chiêu này, đánh cho ông hồn vía bay thẳng lên mây.
Kết quả đã thấy, tứ chi của ông ta bị xuyên thủng vỡ vụn, một số chỗ yếu hại cũng bị ảnh hưởng không nhẹ.
Nếu không phải bà ta muốn bắt sống, Viên Địa Khai chẳng thể qua được qua một chiêu đó.
Lúc này ông ta đã như cá trong chậu, chạy không thể thoát. Chỉ có thể nằm yên, để cho hai người tiến tới thi triển, phong ấn pháp lực của mình.
"Hừ… Chạy trốn vô ích, ngay từ đầu ngươi nên rõ ràng kết cục của mình, thì đã không chịu tổn thương xác thịt như thế!."
Trình Duyệt Lan làm xong tất cả, bà ta buông lời giễu cợt. Sau mới quay qua Hàn Phong nói:
"Chuyện này xem như đã kết thúc, chúng ta quay lại kiểm tra thêm một lượt, sau đó hồi môn đi thôi!"
Hàn Phong lúc này thấy chuyện ở đây đã xong, hắn vội lên tiếng, nói chuyện của mình:
"Sư tỷ, đệ có chuyện muốn nói!"
Trình Duyệt Lan quay người cau mày, bà ta đã ngợ đoán ra, chỉ là vẫn chậm rãi gật đầu. Hàn Phong thấy bà ta chịu nghe, hắn bắt đầu mở lời giãi bày:
"Sư tỷ, tuy rằng môn quy nói rõ, lần này tới diệt Viên gia, trừ hại ma đạo. Thế nhưng xin sư tỷ minh xét, đối với một số phụ nữ và trẻ nhỏ vô tội…"
Trình Duyệt Lan thở dài, sư tôn đoán không sai chút nào. Bà nhìn hắn hiểu ý, thế nhưng môn quy khó phạm, chỉ đành lắc đầu:
"Ta hiểu ý sư đệ, thế nhưng lệnh môn quy đề ra, không phân chia ma đạo lớn bé. Đã là ma đạo, chỉ có nên tiêu trừ hậu hoạn, tránh họa về sau!"
Hàn Phong nghe được câu này, trong lòng nặng nề. Vốn đã biết không dễ dàng, hắn kiên quyết lắc đầu, cố gắng thuyết phục:
"Sư tỷ, không nên đánh đồng như vậy được. Chính đạo có tốt có xấu, ma đạo cũng có thiện có ác!"
Hắn dừng lại, kiên định nói tiếp:
"Ma đạo chủ yếu chia làm hai loại, một là tâm tính như ma, xảo quyệt tàn ác, nhân bất nhận thân. Loại hai là chỉ tu công pháp, tâm không nhập ma, vẫn hiểu thiện ác!"
— QUẢNG CÁO —
Event
"Cho nên nói, không phải cứ tu ma thì sẽ là ma, tất cả kẻ ma đạo đều làm ác như nhau được. Sư tỷ, nếu chỉ vì mang danh ma đạo mà bị tiêu trừ, không nhìn tới việc tốt xấu họ làm. Vậy chẳng phải chúng ta cũng tính là thiện ác bất phân hay sao?."
Chính tà khó mà phân định rõ ràng!
Một người cả đời làm thiện, nhưng chỉ làm ác một lần, liệu có phải là thiện?
Một kẻ làm ác, không gì không làm. Thế nhưng làm thiện một lần, liệu có phải ác?
Một kẻ từng vì lợi ích mà âm thầm diệt môn, giết người không ghê tay. Nhưng về sau hối hận, hắn chuyên tâm làm thiện, xả thân giúp người để giảm đi nghiệp xấu của mình. Về sau danh tiếng lan xa, người đời kính ngưỡng!
Vậy đó là thiện hay ác?
Một kẻ vốn dĩ lương thiện mà vì nhà tan cửa nát, thân nhân hắt hủi, người đời xa lánh. Bởi vì lẩn trốn, không thể không vào ma đạo. Ngày sau, hắn quay lại giết kẻ trên kia để trả thù, nhưng vì vậy mà bị cả thế gian lên án.
Vậy đó là thiện hay ác?
Vơi kẻ được cứu, hắn chính là người tốt. Với kẻ bị hại, hắn chính là người xấu.
Bởi vì hoàn cảnh mỗi người khác nhau, góc độ nhìn nhận về một người cũng khác nhau.
Kẻ nhìn thấu thì ít, kẻ không rõ thì nhiều, thiện ác vì vậy thật khó mà phân định rạch ròi!
Đối với Hàn Phong mà nói, hắn chỉ nhìn vào việc người làm, không nhìn xuất thân.
Trước khi tới đây, nghe nói tiêu diệt đám ma đạo trừ hại cho dân, Hàn Phong đã rất hào hứng.
Thế nhưng thực tế không như là mơ, để tiêu diệt một gia tộc vấn đề đâu có đơn giản như thế.
Trong một gia tộc, sẽ có phần lớn già trẻ lớn bé, gia nô và kẻ khác họ cùng chung sinh hoạt. Một câu diệt tộc, vậy thì sẽ phải diệt hết tất cả sao?
Hàn Phong không đành lòng, nhất là trẻ nhỏ vô tội. Vì lẽ đó, hắn sau khi chứng kiến cảnh ấy, đã lập tức ra tay ngăn cản.
Thế nhưng quyền quyết định không nằm ở tay hắn, Hàn Phong mới buộc phải dùng kế hoãn binh, sau đó chạy vội tới đây.
Trình Duyệt Lan nghe được lời biện hộ trên, bà ta sao lại không hiểu chứ. Thậm chí khi nhìn thấy hắn đến, bà ta đã biết Hàn Phong sẽ ra tay ngăn cản rồi.
Nhưng lệnh trên môn khó cãi, bà cũng là người trong cuộc, thân bất do kỷ! Lúc này chỉ đành thở dài, nhìn Hàn Phong đáp lời:
"Sư đệ, xưa nay đệ ít ra ngoài, tâm tính đơn thuần thiện lương, cái này ta hiểu. Thế nhưng đệ cũng phải biết, trên đời này vốn không có chuyện vẹn toàn, được như ý muốn. Có rất nhiều chuyện gặp phải, khó có thể tránh, chỉ đành chấp nhận, lực bất tòng tâm mà thôi!"
Trình Duyệt Lan nhìn tới Hàn Phong, lời nói của người trải đời, tâm cạn ý lạnh từ lâu:
"Cuộc đời mỗi người sau này sẽ gặp phải vô số chuyện như vậy, tâm tình một người cũng sẽ từ đó mà thay đổi. Sư đệ chỉ mới làm loại chuyện này một lần, cho nên vẫn còn chưa thích nghi. Chờ sau vài lần nữa, sư đệ sẽ hiểu ra, những loại chuyện thế này cũng… rất bình thường mà thôi!"
Chính là như vậy, bất kể làm chuyện gì lần đầu, cảm xúc đương nhiên là mãnh liệt. Thế nhưng nếu làm việc đó thường xuyên, lâu dần tới một mức độ nào đấy ngươi sẽ thấy rất bình thường. Thậm chí, ngươi còn thấy rất nhàm chán là đằng khác!
Sau cùng nhìn hắn giống như chưa chịu từ bỏ, bà ta lại nói:
"Phong, nếu như hôm nay đệ tha cho bọn họ, những kẻ đó lớn lên liệu có cảm kích đệ không? Tất nhiên là không! Đệ có thù diệt môn, hại cha giết mẹ, bọn họ nhất định sẽ tìm cách báo thù."
"Môn phái buộc làm chuyện này, cũng là cân nhắc tới an nguy của các đệ, an nguy sau này của toàn bộ môn phái, đệ có hiểu không?"
"Thế giới này không có tuyệt đối, triều đại thay đổi liên tục, người người thất thế. Hôm nay vinh quang, ngày mai tài lụi. Nếu như một ngày bọn họ mạnh lên, đến lúc đó quay lại điên cuồng trả thù. Vậy thì người ngã xuống trước mặt chúng ta, sẽ là huynh đệ đồng môn, là người thân của đệ đấy!"
"Nhổ cỏ tận gốc, nghe thì lạnh lùng tàn nhẫn. Thế nhưng đó lại là đang làm chuyện tốt cho bản thân, cho người nhà chúng ta."
Trình Duyệt Lan nói xong thở dài, bà ta tiến đến vỗ vai Hàn Phong, an ủi mấy câu.
Hôm nay đăng đài, ngày mai thất thế, chết không chỗ chôn thây. Thế giới tu giả vi tôn chính là như vậy, không ai có thể nói trước điều gì.
Khi thực lực một người còn chưa phải vô địch, tức là bản thân vẫn sẽ có nguy cơ mất mạng bất cứ lúc nào. Tiêu diệt kẻ địch trước khi để gã trưởng thành quay lại trả thù, chính là phương pháp phòng vệ tốt nhất!
Nhưng lời Trình Duyệt Lan giống như nước đổ đầu vịt, Hàn Phong đâu nghe, hắn vẫn kiên định với lập luận của mình:
"Không đúng thưa sư tỷ! Người hiểu chuyện sẽ không nghĩ như thế. Người hướng thiện sẽ luôn nhìn thấy điểm tốt trong nghịch cảnh. Còn với kẻ ác, dù có sống trong nhung lụa, hắn cũng chỉ thấy mỗi tiêu cực mà thôi."
Hàn Phong càng nói, giọng điệu càng cương quyết:
"Chỉ có kẻ thiếu hiểu biết, mới không phân biệt được tốt xấu đúng sai. Mới cho kẻ làm việc tốt là ngu ngốc, làm xấu là thực tế. Những kẻ như vậy luôn tự cho mình là trải đời, thật ra chỉ là một lũ ích kỷ, chỉ biết đến bản thân mà thôi! Việc chúng ta nên làm là đối xử tốt với bọ họ, lâu dần họ sẽ nhận ra cái sai của mình!"
"Cho nên sư đệ tin rằng chúng ta thả đi, sau này bọn họ sẽ hiểu. Việc cha ông bọn họ trước kia làm đều là điều sai trái, mới đưa đến tai họa diệt môn. Cho dù không có chúng ta đến thi hành, trời cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ bất nhân. Từ đó bọn họ sẽ tránh ác làm thiện, không đi vào vết xe đổ…."
Hàn Phong hùng hồn biện minh, chỉ là hắn nói còn chưa hết câu, đã bị ăn ngay một chưởng vào gáy.
Hàn Phong ngã lăn ra đất, tiếp đó chưa kịp hiểu gì, toàn thân đã mềm nhũn, mất đi sức lực.
"Sư...."
"Đệ có thể trách chúng ta vô tình, nhưng hàng ngày nhìn thấy người nhà của mình an toàn, vui vẻ cười nói, đệ sẽ hiểu được việc chúng ta đang làm thôi."
Trình Duyệt Lan nhìn Hàn Phong nằm trơ mắt trên đất, lạnh nhạt nói tiếp:
"Hơn nữa, sư tôn cũng sẽ không cho phép đệ tự hủy hoại tiền đồ, tương lai của mình!"
Danh Sách Chương: