Một khắc giờ sau, hơn mười người lúc này đang ngồi trong gian động phủ của Phượng Thiên Hành. Mỗi người một vẻ suy tư, nhưng thủy chung ánh mắt đều nhìn về một chiếc hộp trước mặt.
Đứng cạnh đấy là Phượng Thiên Hành, gã giơ hai ngón tay, nghiêm túc đưa ra quy định:
"Các vị sư huynh phải nhớ kỹ, giá mà mọi người đưa ra sẽ không thể thay đổi. Hơn nữa, cũng là phải lấy ra được tại chỗ, xin hãy cân nhắc. Nếu vị nào gian lận, sư đệ quyết sẽ không bán!"
Gã lại nói tiếp, mục đích trấn an mọi người:
"Còn về phần giá cả thế nào, các sư huynh có thể tùy ý. Không nhất định là phải tăng, đây hoàn toàn là dựa vào vận may của mỗi người!"
Cả đám lạnh lùng nhìn nhau, khuôn mặt cười gằn, sau lại thâm trầm nhìn vào hộp gỗ.
Mẹ kiếp, cách của Phượng Thiên Hành rất đơn giản!
Ấy là mỗi người viết vào tờ giấy đơn giá mà mình muốn mua, sau bỏ vào hộp kín, tới khi công bố giá của kẻ nào cao nhất sẽ thắng cuộc.
Lương Nghị, Trạch Phi cùng một số kẻ vốn không đồng ý, nhưng nói ra như vậy lại mất đi uy thế.
Hơn nữa, cho dù bọn họ có không đồng ý, sự thật là cũng không thay đổi được gì.
Bởi vì chỉ cần còn có người đồng ý, việc mua bán vẫn tiếp tục diễn ra bình thường. Kẻ không tham gia, khác nào tự loại mình ra khỏi cuộc tranh đoạt này.
Không thể không nói, đây là cách rất tốt, Phượng Thiên Hành biết lợi dụng được lòng tranh đấu của bọn họ để làm lợi cho mình.
Hàn Tông nhìn mọi người, mỗi người đều nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy ý vị. Sau hắn lại nhìn tới Phượng Thiên Hành, một kẻ dáng vẻ khù khờ mới bước vào hạch tâm này, lại có thể nghĩ ra cách hay như vậy sao.
Không mở lời tăng giá lại có thể tăng giá, có thể làm khó người ta lại không bị người ta trách được, quả là bậc cao tay.
Hàn Tông thầm nghĩ, xét về thủ đoạn kẻ này không hề thua kém hắn chút nào. Thậm chí có phần hơn…
Hàn Tông thôi không nghĩ nữa, hắn tập trung vào việc nên đưa ra giá thế nào mới có thể thắng cuộc đây.
Nhìn thì dễ, lại không dễ chút nào.
Nếu ra giá thấp quá, ắt sẽ không mua nổi. Còn viết giá cao quá, sợ sẽ lỗ vốn, đấy chính là cái hay của trò này.
Hàn Tông nhìn qua mười kẻ, trong đó có tới hơn nửa số là muốn mua thật sự, bọn họ là đối thủ lớn nhất của mình.
Tuy rằng không rõ thân phận của từng kẻ, thế nhưng từ cách ăn mặc tới tu vi, dường như tài phú không kém gì hắn.
Nhưng có một điều hắn chắc chắn, ấy là kẻ nào cũng có tâm lý như hắn.
Thêm vào đó, mọi người đều hiểu, giá cả của con thú sẽ không vượt quá nhiều giá trị thực tế mà nó đem lại. Không một kẻ ngốc nào lại mua thứ đồ quá đắt, trừ phi thật có tác dụng với họ.
"Như vậy, giá con thú này sẽ nằm trong khoảng ba nghìn bảy trăm tới bốn nghìn. Nhưng nếu muốn chắc chắn…."
Hàn Tông tỉ mỉ suy xét, sau đó hắn bước vào gian phòng, chậm rãi viết ra một cái giá. Cuối cùng Hàn Tông đi ra bỏ vào trong hộp, rồi lại hời hợt quay về chỗ ngồi.
Để đảm bảo tính công bằng, mỗi người đều phải tới một phòng riêng để viết, tránh bị kẻ khác dùng biện pháp trinh sát.
Hàn Tông vừa đi ra, tiếp tục đến phiên Lương Nghị đi vào.
Gã ngồi trong gian phòng, vắt óc suy tính.
Những người khác đều không lo, duy chỉ ba kẻ còn lại đều có thái độ muốn mua bằng được. Thế nhưng…
"Lan sư tỷ nói ta nên cẩn thận, tránh bị tên khốn đó lừa. Cũng bảo ta rằng, tới điểm thì dừng. Dựa theo tính toán của ta, con số của bọn họ sẽ không thể vượt quá bốn ngàn viên được!"
Lương Nghị cẩn thận tính toán, xét tới từng yếu tố tâm lý, sau đặt bút viết ra một cái giá. Gã ta vừa đi ra, lại tới lượt Trạch Phi đi vào.
Trạch Phi gõ gõ ngón tay lên bàn, gã cũng đang tính toán cho riêng mình. Lần này Luân Đằng Vân cử gã tới mua có nhắc, đề phòng tên khốn Nguyên Văn lừa gạt.
Nhưng theo suy tính của Trạch Phi, đây cũng là biện pháp tốt. Mỗi kẻ đều không biết giá người khác đưa ra thế nào, cơ hội mua được là như nhau.
Chỉ là bốn bên tranh nhau, cuối cùng lại làm lợi cho người bán. Trong trường hợp này, giá cả mà gã dự tính đã tăng gấp đôi bình thường.
Gã thầm nghĩ nếu như không cân nhắc tới bối cảnh của người bán, hai ngày trước Luân sư huynh đã mạnh mẽ tới chèn mua ép bán rồi.
Gã thở dài thườn thượt, đúng là không có thực lực, làm gì cũng phải liệu cơm gắp mắm.
"Luân sư huynh đã dự liệu trước, giá mua sẽ tăng gấp đôi quả thật không sai. Nhưng suy huynh cũng nói, tới điểm nên dừng. Theo ta tính toán, khả năng con số sẽ không vượt quá bốn ngàn năm trăm!"
Trạch Phi tính trước tính sau, tính tới tính lui, sau cùng mới viết vào một cái giá. Gã vừa đi ra, lại đến gã họ Thái đi vào.
Pháp trận vừa buông xuống, gã đã cười suýt rụng răng. Bộ dáng thư sinh khi nãy, hiện không còn sót chút nào.
"Kế của Phượng huynh quả nhiên cao minh, câu được ba con cá lớn!"
Gã tủm tỉm cười, sau viết đại một con số rồi cất bước ra khỏi gian phòng.
Gã vừa ra đã tới lượt kẻ khác đi vào, mỗi người đều có những tính toán của mình.
Bên ngoài gian đại sảnh, Phượng Thiên Hành đang bận rộn rót trà cho từng người. Khuôn mặt gã niềm nở, qua mỗi một người đều toàn tuôn ra lời hay ý đẹp.
Đến khi rót trà tới cho Hàn Tông, gã vui vẻ cười bắt chuyện:
"Ta vào nội môn chưa lâu, thế nhưng đại danh sư huynh đã nghe qua không ít. Lần này được gặp, quả nhiên khác xa lời đồn!"
Hàn Tông nhìn gã, ánh mắt hờ hững mang theo chút hiếu kì. Hắn mỉm cười, thuận miệng trả lời:
"Sư đệ mới vào hạch tâm đã có dự tính gì chưa? Ta thấy tài buôn bán không tệ lắm, hay là đầu quân cho Lan hội ta đi?"
Phượng Thiên Hành đang rót trà, nghe được câu này gã quẳng sang một bên, vội nắm lấy tay Hàn Tông mà rằng:
"Ha… Thật như vậy sao? Xưa nay nghe danh Lan hội đã lâu, thật sự không nghĩ vừa vào hạch tâm đã có thần tài đến nhà gõ cửa. Vậy ta phải cảm tạ sư huynh thật nhiều rồi…"
Tới khi thấy vẻ mặt lạnh tanh của Hàn Tông, gã mới vội buông tay, cười gượng mở lời:
"Ta… ta nghe lòng vui quá, không kiềm chế nổi, để sư huynh chê cười rồi. Ha ha… ha ha!"
Bên này nghe được câu chuyện, Lương Nghị chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào. Còn Trạch Phi lại tiện lời châm chọc:
"Phượng sư đệ như vậy là không biết rồi, làm người có chí lớn thường biết nhìn xa hơn. Lan hội tuy mạnh, nhưng không bằng Song Tượng. Ta nghe nói, mấy năm nay bị chèn ép tới sắp phá sản rồi. Ha ha… cứ nhìn Lan Như Tiên đang phải bán vội một gian hàng là biết!"
Nói xong gã ung dung nhấp một ngụm trà, rồi lại nói tiếp:
"Hừ… Trong nội môn hạch tâm này, không nhất thiết phải gia nhập hội nhóm mới sống được. Nhưng nếu sư đệ muốn, ta có thể mở lời giúp. Thậm chí đừng nói là hội nhóm ở đây, cho dù là ở nội môn chân truyền…."
Mục đích của Trạch Phi rất tốt, không lôi kéo được cho Song Tượng, gã sẽ chơi trò không ăn được thì đạp đổ.
Chỉ có điều Phượng Thiên Hành ở bên, vội vàng chắp tay, bộ dáng áy náy đáp:
"Ha… cảm tạ ý tốt của sư huynh, hội nhóm ở đây uy danh tứ phương, khi còn ở ngoại môn ta đã nghe như sấm bên tai. Tuy rằng rất muốn gia nhập, thế nhưng tự biết tài đức hèn mọn, không xứng được sư huynh tiến cử. Với ta hiện tại mà nói, gia nhập Lan hội đã là rất tốt rồi!"
Phượng Thiên Hành lấy lùi làm tiến, gã uyển chuyển từ chối lời mời, không để đôi bên khó xử.
Nhưng lời này để Trạch Phi lại giật mình, đây không phải chủ ý thật của gã ta đấy chứ?
Hàn Tông chỉ cười lạnh một tiếng, bàn tay rút ra hai tấm lệnh bài. Một cái là của Lan hội, cái kia là của Song Tượng, hắn đặt xuống bàn rồi nói:
"Song Tượng tuy lớn, nhưng người mới lại không có đất phát triển. Lan hội tuy yếu, lại biết trọng nhân tài. Giữa một bên nhiệt huyết, cùng một bên lo lắng. Phượng sư đệ, ngươi muốn chọn cái nào?"
Lần này đến lượt Lương Nghị giật mình, tên khốn này sao lại có lệnh bài Song Tượng chứ? Hắn lại còn công khai trước mặt nhiều người, gan này lớn quá rồi.
Trạch Phi ở một bên trầm ngâm không nói, xuất xứ tấm lệnh bài này gã biết. Đích thân Luân Đằng Vân tặng cho Hàn Tông khi lần đầu gặp gỡ, càng chưa từng thu hồi.
Nhưng hiện Hàn Tông làm vậy là có ý gì….
Chỉ có gã họ Thái sau khi nhìn qua hồi lâu, khóe miệng hơi mỉm cười một chút. Nhưng người hiểu được dụng ý của Hàn Tông đâu chỉ mình gã, Phượng Thiên Hành liếc cái đã nhìn ra.
Chẳng qua ngoài mặt, gã lại tỏ ra bối rối.
Sau dần thái độ nghiêm chỉnh, cầm lấy ngọc bài Lan hội, chắp tay mà rằng:
"Đa tạ ý tốt của sư huynh, quà ra mắt này có dịp ta sẽ hoàn lễ gấp đôi!"
Hàn Tông không nói gì thêm, hắn chỉ gật đầu, tiện giơ tay thu lấy cái còn lại.
Tiếp đó hắn cầm lên tách trà thì biểu lộ hơi chút giật mình, sau đó lại thấy hắn cẩn thận ngắm nghía từng chút.
Hồi lâu gương mặt hắn trầm tư hơn cả lúc nghĩ cách mua Sa Luân Trùng, có vẻ như đã nhận ra điều gì đó bất ổn.
Phượng Thiên Hành vốn đã quan sát từ lâu, thấy biểu hiện của hắn thì khóe miệng khẽ nhếch một chút.
Thời gian cứ thế trôi đi, mỗi người đàm luận một câu, chả mấy mà trôi về cuối.
Thấy mọi chuyện đã xong, có không nhịn được bèn quát:
"Bớt mấy lời nhạt nhẽo đó đi. Mọi chuyện đã xong, ngươi cũng nên công bố kẻ thắng cuộc được rồi đấy!"
Danh Sách Chương: