Mục Tĩnh Viễn ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn cậu đem cả bình rượu mạnh ục ục uống sạch hết một nửa. Anh vội tiến lên đoạt lấy bình rượu, tức muốn hộc máu nói:
“Tiểu thả tông, đây là rượu!”
Bạch Nhất Hàm lúc này mới phản ứng lại, hậu tri hậu giác cảm thấy từ cổ họng đến dạ dày đều nóng rát, há mồm ho khan hai tiếng, ngượng ngùng nói:
“Rượu, rượu a, trong phòng em như thế nào sẽ có rượu?” Cậu nói xong còn ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải một vòng, buồn bực nói:
“Là phòng em a.”
Mục Tĩnh Viễn nhìn bộ dáng mê mê hoặc hoặc của cậu, vừa buồn cười vừa tức giận, cũng không biết nên nói gì với cậu mới được, chỉ đành nói:
“Không có việc gì, uống thì cứ uống, dù sao bác sĩ Trần có nói, em có thể uống một chút để phụ trợ giấc ngủ "
Bạch Nhất Hàm cười gượng nói:
“Như vậy a, dù sao em một lát nữa liền ngủ, uống rượu cũng không sao.” Cậu nói, lại đi cầm một cái bình khác, mở ra uống một hớp lớn.
“……” Như thế nào vẫn là rượu? Anh lúc này mới ngưng thần nhìn trên bàn. Trời, mấy cái bình được đặt trên bàn đều là rượu! Còn ấm nước thì đặt ở chỗ xa tầm với nhất!
Bạch Nhất Hàm thích chơi, tửu lượng lại rất kém, cơ bản thuộc về dạng một ly liền lảo đảo. Ngày thường đi ra ngoài chơi trước nay không ai dám rót rượu cậu, lúc này uống nhiều như vậy, cảm giác đầu đều mụ mị, anh nhìn đứa trẻ nhỏ trong lòng đập đầu xuống đất. Trời ơi, cho cậu trọng sinh lại một lần đi, mặt mũi đều ở trước mặt Mục Tĩnh Viễn ném sạch rồi!
Tửu lượng cậu như thế nào Mục Tĩnh Viễn đương nhiên biết rõ, mắt thấy cậu lại uống lên một hớp lớn. Ánh mắt đều đăm đăm, bất đắc dĩ cười cười, nói:
“Bỏ đi, anh giúp em tắm rửa một cái, em ngủ đi.”
Bạch Nhất Hàm men say phía trên, đầu có điểm trơ ra, lại vẫn như cũ bắt được chữ mấu chốt “Tắm rửa” này. Cậu phản ứng rất lớn rồi nhảy dựng, lớn tiếng nói:
“Không được, em không cần anh tắm cho!”
Mục Tĩnh Viễn ánh mắt buồn bã, nói:
“Vì cái gì không cần anh giúp tắm? Anh cũng không phải là chưa từng giúp em tắm.”
Bạch Nhất Hàm nói:
“Cái đó không giống nhau!”
Mục Tĩnh Viễn tiến gần một bước về phía cậu, nói:
“Chỗ nào không giống?”
Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, ủy khuất nói:
“Trước kia em sạch sẽ, còn hiện tại, trên người em rất dơ, không thể cho anh thấy.”
Mục Tĩnh Viễn nghe không hiểu, chẳng lẽ ngày hôm qua em ấy không tắm rửa? Anh lại đến gần một bước nói:
“Chính là bởi vì dơ, cho nên mới phải tắm a.”
Bạch Nhất Hàm hai tay nắm tóc, lung tung lắc đầu nói:
“Tắm không sạch sẽ, tắm không sạch sẽ, thật nhiều người, rất dơ…… tắm cũng không sạch……”
Mục Tĩnh Viễn nghe không rõ cậu đang nói cái gì, lại không đành lòng nhìn cậu như vậy, chỉ đành nhanh tiến lên ôm lấy cậu nói:
"Được được, không tắm thì không tắm, không có chuyện gì a, ngoan.”
Bạch Nhất Hàm nghe được từ “Ngoan”, vội vàng điên cuồng gật đầu nói:
“Em ngoan, em rất ngoan, đừng vứt bỏ em.”
Mục Tĩnh Viễn tim đều nắm đau, không tự giác hôn hôn cái trán cậu nói:
“Anh sao lại bỏ em?Em không cần ngoan, anh cũng sẽ bỏ em.”
Bạch Nhất Hàm áp lực tinh thần lại hỗn loạn, thế nhưng ô ô nhỏ giọng khóc lên:
“Anh là kẻ lừa đảo, em mới không tin đâu, đã hơn một năm anh bỏ đi, sẽ không trở lại. Người khác mắng em anh cũng không quan tâm, đánh em anh cũng mặc kệ. Em chết rồi anh vui không? Em sẽ không bao giờ quấn lấy anh nữa, anh cùng chị hai chung giường chung chiếu đi. Em đã chết, không bao giờ làm phiền hai người nữa.”
Mục Tĩnh Viễn ánh mắt ngưng trọng, khí thế cả người đều trở nên sắc bén lên. Anh lạnh lùng nói:
“Em đang nói bậy bạ gì đó? Vì cái gì muốn đem từ chết treo bên miệng?!”
Bạch Nhất Hàm sợ tới mức run lên, ủy khuất nhỏ giọng nói:
“Em vốn dĩ đã chết a, mọi người đều nói em là đứa ngốc, kỳ thật em cũng rất thông minh. Em biết dùng động tác giả để cảnh sát kia nổ súng, liền bắn vào chỗ này.”
Cậu còn dùng ngón tay chỉ trái tim mình, cười trộm nói:
" ‘ phanh ’ một tiếng, em liền chết rồi, đã chết rồi, đã chết. Thế mà em đã trở lại, hết thảy vẫn là bộ dáng lúc trước, ba mẹ không giận em, anh hai chị hai vẫn còn nguyện ý lo lắng cho em, anh cũng không có rời đi, em rất vui vẻ.”
Danh Sách Chương: