Bạch Nhất Hàm bị làm đến ngất xỉu, Mục Tĩnh Viễn lại lộng bao lâu cũng không biết, buổi sáng hôm sau vẫn chưa thể thức dậy rời giường. Cũng may trước đây cậu có chứng ngủ nướng nghiêm trọng cùng nóng nảy khi rời giường nên cũng không ai đi quấy rầy, nếu không chuyện cậu cùng Mục Tĩnh Viễn một giây liền sẽ bị phanh phui.
Mục Tĩnh Viễn múc đầy cháo buổi sáng đến trước giường đút cậu ăn, lại hầu hạ cậu ngủ rồi mới trở lại phòng cho khách của mình, lấy ra di động bấm một dãy số:
“Trần Hoành, đi điều tra cho tôi một người, tên Đào Khởi, trong vòng 3 ngày tôi muốn xem tất cả thông tin về cô ta. Còn có, Phùng Quần điều tra đến đâu rồi?”
Đầu dây bên kia Trần Hoành nói:
" Phùng Quần này cũng không có gì đặc biệt, không có bản lĩnh lớn gì, nhưng ăn nhậu chơi bời thì lại tinh thông, hơn nữa cái gì đều dám chơi, cái gì đều dám đụng, nói đến chỗ khả nghi. Chính là khoảng một tháng trước, có người bí mật tiếp xúc với cậu ta một lần.”
Mục Tĩnh Viễn ánh mắt ngưng tụ, nói: “Ai?”
Trần Hoành nói:
“Người tiếp xúc với cậu ta rất lạ mắt, nhưng tôi tìm hiểu nguồn gốc truy tra một chút. Đó là người Tề gia, bất quá lần gặp mặt đó cũng không có tác dụng gì, bởi vì sau đó Phùng Quần cũng không có làm ra hành động gì. Sau đó không lâu, tam thiếu liền cắt đứt liên lạc với cậu ta, tay của Tề gia cũng thu lại.”
Mục Tĩnh Viễn thanh âm trầm thấp:
“Tề gia……, quả nhiên là bọn họ, mua được Phùng Quần, muốn gây bất lợi cho Hàm Hàm, nhưng sau đó lại thấy Hàm Hàm không hề để ý tới Phùng Quần, liền từ bỏ kế hoạch này.”
Trần Hoành nói: “Hẳn là như vậy.”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Chuyện Phùng Quần tạm thời bỏ qua trước, điều tra Đào Khởi, từ nhỏ đến lớn, từ hoàn cảnh gia đình đến các mối quan hệ với những người xung quanh, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều phải tra chi tiết.”
Trần Hoành phi thường tinh anh nói: “Vâng, Mục tổng.”
“Ngoài ra, cho đoàn thể nhỏ phú nhị đại do Lý Thuận cầm đầu một bài học, để cho bọn họ tự nhận thức một chút, đừng chọc Hàm Hàm không vui nữa.”
Trần Hoành vẫn cứ đáp lời: “Vâng, Mục tổng.”
Cúp điện thoại, sắc mặt Mục Tĩnh Viễn rất u ám. Quả nhiên là Tề gia đang đánh chủ ý đến tiểu gia hỏa của anh, nhưng mâu thuẫn chính là, nếu bọn họ đã tính toán mua chuộc Phùng Quần, vì sao đang trong thời điểm thôi miên lại đem hắn biến thành ác nhân, làm như vậy chẳng những phá hủy một quân cờ, còn sẽ rút dây động rừng, nếu là Tề Minh Dương làm, tâm tư hắn kín đáo, sao lại phạm phải sai lầm như vậy?
Hay có một chỗ nào đó mà hắn cũng không khống chế được mắc sai lầm?
Có lẽ, ám chỉ tâm lý kia cũng không phải hoàn toàn có thể khống chế, bên trong rất nhiều chi tiết có thể là từ tiềm thức Hàm Hàm phóng đại ra, mà trong lòng của Hàm Hàm đối với Phùng Quần đã có điều cảnh giác. Trải qua phóng đại, tự nhiên cảm thấy hắn không phải là người tốt. Giờ cũng chỉ có giải thích này là hợp lý hơn chút.
Nếu là như vậy, thì thuật thôi miên kia cũng không phải kiên cố không thể phá vỡ, chỉ cần mọi thứ trong hiện thực đều khác với nội dung thôi miên như trời với đất, dành sự quan tâm để em ấy có cảm giác an toàn, thì Hàm Hàm nhất định có thể phân rõ hiện thực với hư ảo!
Nghĩ như vậy, Mục Tĩnh Viễn nhẹ nhàng thở phào ra một hơi, Hàm Hàm ngoan ngoãn như vậy rất đáng yêu, nhưng cũng rất làm người khác đau lòng. Anh tình nguyện Hàm Hàm của anh trở về thành một con nhím nhỏ chỉ cần chạm vào một cái liền xù lông, cũng không muốn lại nhìn thấy dòng nước mắt mờ mịt vô thố của cậu.
Nghĩ đến Bạch Nhất Hàm buổi sáng ngày hôm đó trên tay nhỏ máu tươi, giơ mảnh vỡ thủy tinh với đôi mắt ngấn lệ, Mục Tĩnh Viễn lại cảm thấy tim mình một trận đau nhói. Thẩm Thiên Dương nói đúng, thích một người, nhất định phải canh giữ ở nơi gần người đó nhất, đem vị trí này nhường cho ai đều vô cùng nguy hiểm! ( Thẩm Thiên Dương: Tôi không phải nói như vậy a!)
Đào Khởi kia……
Mục Tĩnh Viễn nheo mắt, thoạt nhìn cũng không đơn thuần như vẻ bề ngoài a. Cả một con chó dữ như Lý Thuận cũng có thể giữ được, thì sao có thể là một người đơn giản? Giả vờ đến thập phần thanh thuần như thật, suýt nữa cả anh cũng đã bị lừa, sự xuất hiện của cô ta, là ngẫu nhiên sao?
Danh Sách Chương: