Bạch Ngạn gật đầu nói:
“Tuyết Tình nói không phải không có lý. Ba, câu cửa miệng nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Em trai còn nhỏ,tâm tính không vững, cùng Phùng Quần một người tâm thuật bất chính như vậy ở chung, cũng không phải chuyện tốt, nói không chừng sẽ bị cậu ta lừa.
Trước kia thằng bé tùy hứng lại tự làm theo ý mình, người làm anh như con nói chuyện nó cũng không nghe, nhưng bây giờ nó trở nên vừa nghe lời lại hiểu chuyện, cũng có thể nghe được con khuyên bảo. Đối với đám bạn nhậu kia của nó, vẫn là sớm đuổi đi mới tốt.”
Bạch Bác Nhân gật gật đầu nói:
“Hai con nói đúng, Hàm Hàm là con út Bạch gia ta, rất nhiều người muốn nịnh bợ nó, bây giờ nó còn nhỏ, đôi khi cũng không thể nhìn rõ lòng người thiện ác. Các con làm anh chị, phải thay nó trấn cửa ải. Nhưng hai con cũng phải tôn trọng chính ý kiến riêng của nó, miễn cho làm nó không vui.
Về phần Phùng Quần kia, nếu Thẩm gia đại thiếu ra tay, chúng ta cũng không cần lại động thủ, không cần biết cậu ta có ác ý với Hàm Hàm hay không, rốt cuộc hiện tại cũng chỉ là suy đoán của chúng ta. Nếu lại động thủ có vẻ Bạch gia chúng ta hùng hổ dọa người, chờ cậu ta xuất viện, đuổi đi là được, về sau chỉ cần cậu ta không trở về Hoa Thành, đi nơi nào phát triển chúng ta cũng quan tâm.”
Bạch Ngạn cùng Bạch Tuyết Tình gật gật đầu.
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
[…]
Khi Mục Tĩnh Viễn trở lại Bạch gia, Bạch Nhất Hàm còn đang múa bút thành văn.
Mục Tĩnh Viễn vừa bước vào phòng liền thấy cả người cậu cơ hồ đều sắp ngã trên tủ sách, trên một tờ giấy viết viết vẽ vẽ, hai hàng lông mày nhíu chặt, bộ dáng nghiêm túc, ngay cả Mục Tĩnh Viễn đến gần cũng không phát hiện.
Mục Tĩnh Viễn đứng sau lưng cậu, duỗi cổ nhìn nhìn những gì cậu viết. Tuy rằng có chút hỗn loạn, nhưng cũng có thể thấy được đó là một phần kế hoạch làm thế nào tiếp cận Thẩm Thiên Dương cùng thử thái độ của anh ta.
Mục Tĩnh Viễn có chút dở khóc dở cười, trong lòng lại nhịn không được có chút ghen tuông, tiểu gia hỏa của anh đối với chị mình thật đúng là để bụng a.
Anh biết tâm lý bản thân như vậy thực không đúng. Tiểu gia hỏa thích anh, đây đã là thiện ý lớn nhất mà Ông Trời đối với anh, không nên lòng tham không đáy. Nhưng hầu hết mọi người đều như vậy, khi nhìn đến một chiếc bánh kem mỹ vị mà không thể ăn được, trong lòng nghĩ chỉ cần cho mình cắn một miếng đã thỏa mãn, nhưng chờ đến khi thật sự cắn một miếng ngon lành như vậy, liền sẽ kìm chế được dục vọng muốn đem nguyên chiếc bánh kem chiếm làm của riêng, thậm chí không muốn cho người khác nhìn một cái, miễn thu hút tới khắp nơi thèm muốn.
Anh cười khổ trong lòng một tiếng, mỗi người đều nói anh còn trẻ đầy triễn vọng, làm người tính tình điềm đạm, không nghĩ tới đối mặt với người trong lòng, lại biểu hiện đến giống một tên mao đầu tiểu tử(* Chỉ nam thanh niên tính tình bồng bột), lo được lo mất, vô cớ gây rối. Bạch Tuyết Tình là chị gái của tiểu gia hỏa, vì chung thân đại sự của chị mình để bụng mới là bình thường, chính mình thật là si ngốc, phải sửa.
Anh thở dài một cái, ngữ khí nhu hòa hỏi:
“Hàm Hàm, em đang viết gì mà lại nghiêm túc như vậy?”
Lúc này Bạch Nhất Hàm mới phát hiện ra anh, cười cười nói:
“Anh tới rồi? Em đang suy nghĩ cách để có thể tự nhiên tiếp cận Thẩm đại thiếu mà không bị anh ta phát hiện. Anh ta thông minh như vậy, em sợ biến khéo thành vụng.”
Mục Tĩnh Viễn tự nhiên hôn lên sườn mặt mềm nhẵn của cậu một cái, giọng nói ấm áp:
“Vậy kế hoạch em đến đâu rồi?
Bạch Nhất Hàm mặt nóng lên, buông bút, dùng hai bàn tay trắng nõn tinh tế, hình thái hoàn mỹ che lại trang giấy bị viết lung tung rối loạn, nhỏ giọng nói:
“Em còn chưa nghĩ ra”
Ý cười nên môi Mục Tĩnh Viễn càng sâu, cũng không đi nhìn tờ giấy kia, giơ tay sờ sờ tóc sau ót của cậu, ôn nhu nói:
“Suy nghĩ rất lâu? Mù quáng suy nghĩ như vậy cũng không phải cách, em phải nghỉ ngơi hợp lý mới được, ừm…… Ngồi lâu như vậy, ghế dựa này cũng không đủ mềm mại, trên người em không khó chịu sao?”
Danh Sách Chương: