*(Nguyên văn là" Ngũ lôi oanh đỉnh"= Con người sẽ bị phạt khi làm chuyện xấu)
Cả người Mục Tĩnh Viễn đều cứng đờ, trong đầu anh dục vọng cùng lý trí nhỏ nhoi đã sớm đã vặn đánh thành một khối. Kết quả, lý trí thất bại.
Anh giống bị ma nhập, cúi đầu……
( nơi này bỏ qua 500 chữ)
Đây là ai? Ai đang hôn cậu? Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu óc hỗn độn của Bạch Nhất Hàm, cả người đều giống bị kim đâm mà lập tức thanh tỉnh!
Miệng cậu bị ngăn chặn, không thể phát ra âm thanh, tay chân bắt đầu điên cuồng giãy giụa phản kháng. Là ai?! Là ai lại làm vậy với cậu? Là Phùng Quần? Còn những “Bằng hữu” ghê tởm đó của hắn? Bọn họ lại muốn làm chuyện đáng sợ cùng ghê tởm này với cậu sao? Không được, chết cũng không được!
Cậu dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa chống đẩy, móng tay đem cổ Mục Tĩnh Viễn cào ra vài đường máu làm Mục Tĩnh Viễn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Trời ạ, anh đã làm gì? Anh thế nhưng thừa dịp tiểu gia hỏa uống say, dưới tình huống cậu toàn tâm tin tưởng mình mà cưỡng hôn cậu!
Mục Tĩnh Viễn nháy mắt cảm giác Sét đánh đỉnh đầu, cuống quít buông người trong lòng ngực ra, đầu óc không quá thanh tỉnh kêu ong ong. Tại thời khắc này đây, anh hận không thể tự giết chính mình! Vì sao lại không tự chủ như vậy? Vì sao sẽ làm ra chuyện như vậy? Chuyện này sẽ làm cho tiểu gia hỏa thấy thế nào về anh?! Cậu nhất định sẽ coi mình như một tên điên biến thái nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Mục Tĩnh Viễn cả người đều lâm vào tuyệt vọng.
Mà Bạch Nhất Hàm vốn đang là tư thế ngồi giữa bồn tắm dựa nửa người vào Mục Tĩnh Viễn. Lúc này anh buông tay ra, cậu không phòng bị, hơn nữa còn theo lực quán tính mà bản thân giãy giụa vừa rồi, cả người lập tức ngã vào giữa bồn tắm!
Mục Tĩnh Viễn vừa thấy, cũng bất chấp tuyệt vọng tự trách, cuống quít quỳ hai đầu gối xuống đất duỗi tay đem cậu kéo lên. Bạch Nhất Hàm sặc một ngụm nước, không ngừng ho khan, sắc mặt bị nghẹn đến mức đỏ bừng.
Danh Sách Chương: