- Hoắc thiếu, anh Âu tới rồi.
Thư ký bước vào thông báo với Hoắc Tuấn.Âu Thần Hy cũng bước vào văn phòng. Nhìn thấy Hoắc Tuấn đang ngồi tại bàn làm việc, gương mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn ta.- Không biết Hoắc thiếu gọi tôi đến đây là có chuyện gì?Âu Thần Hy cũng không phải là một người dễ bắt nạt.- Tôi nói mấy người đi điều tra nội gián, có nói mấy người theo dõi cô Tưởng sao? Anh còn dám đặt máy quay lén trong phòng cô ấy.
Vừa nói ngón tay thon dài của Hoắc Tuấn vừa gõ trên màng hình máy tính, một đoạn clip hiện ra. Trong clip là hình ảnh Nhược San trong trang phục nhân viên dọn phòng lén vào phòng Khưu Dĩ Đình đặt máy quay.Âu Thần Hy cũng không có sợ, vẫn bình thản trả lời.- Hoắc Thiếu, anh bắt chúng tôi điều tra nội gián nhưng lại không cho chúng tôi điều tra cô Tưởng, trong khi cô ta chính là một trong những cô đông lớn. Là người có khả năng rút tiền từ Tuấn Thăng, anh làm vậy không phải là làm khó chúng tôi sao?
Hoắc Tuấn trực tiếp nổi giận, không để cho hắn có cơ hội nói tiếp.- Cậu có thể điều tra bất kỳ ai ở đây, trừ cô ấy. Bởi vì cô ấy là người duy nhất sẽ không bao giờ phản bội tôi.Âu Thần Hy cười chăm chọc: - Anh tin cô ta đến vậy sao? Chẳng lẽ quan hệ của hai người thật sự như lời đồn là gian tình.
Hoắc Tuấn ném ipad lên bàn: - Cậu đừng tưởng chuyện ông Cổ cậu cố tình lôi cô ấy xuống nước tôi không biết. Cảnh sát vừa gửi mail cho tôi bản giám định thời gian tử vong của Cổ Cự Cơ là 21 giờ 5 phút nhưng tin nhắn gửi đến cho cô Tưởng là 21 giờ 10 phút, cậu đừng nói là cậu không biết chuyện này.- Hoắc Thiếu, tôi thấy chúng ta hợp tác không có hiệu quả. Anh có nhiều việc muốn giấu chúng tôi cho nên tôi phải nhờ cảnh sát điều tra giúp một chút.Âu Thần Hy vẫn là thái độ ung dung, bình thãn.
Hoắc Tuấn lặp tức trở mặt, thay đổi sắt mặt nhanh như chong chóng, hắn thu lại sát khí nhìn Âu Thần Hy, chỉ nhàn nhạt hỏi hắn, không nhìn ra nữa điểm nổi giận vừa rồi:- Cậu nói xem tôi phải mang chuyện gì ra nói với cậu đây.Âu Thần Hy cũng không khách khí, trực tiếp nó ra lời muốn nói:- Chẳng hạn như quan hệ của anh và Tưởng phu nhân, biết đâu cô ta vì trả thù cho chồng mà làm ra những chuyện này cũng nên. Còn có, Tưởng Thiên vì sao mà chết. Nói không chừng ông ta chưa chết lần này quay về là để trả thù anh.
Hoắc Tuấn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Âu Thần Hy, xem ra người này biết không ít chuyện.- Những chuyện đó cậu không cần quan tâm, cậu chỉ cần điều tra cho ra người đứng đằng sau rút tiền của Tuấn Thăng. Nên nhớ tẩy của nhóm lừa đảo mấy người đang nằm trong tay tôi, tôi muốn cậu chết cậu tuyệt đối sẽ không sống qua ngày mai được đâu.
Hai người bọn họ anh một câu, tôi một câu. Kẻ tám lạng người nữa cân, không ai chịu thua ai. Nhưng mà Âu Thần Hy cũng rất biết chừng mực, không triệt để chọc giận Hoắc Tuấn.- Tôi biết, chúng tôi là cá ở trên thớt. Nhưng mà chuyện của Khưu Dĩ Đình....
Lời còn chưa nói hết đã bị Hoắc Tuấn trực tiếp ngắt ngang.- Không được đụng vào cô ấy. Đây là lệnh.
Ván cờ này Hoắc Tuấn nắm quyền sinh sát trong tay, đắc tội hắn là điều không nên làm. Huống hồ Hoắc Tuấn là chủ, Âu Thần Hy cùng lắm chỉ là người được hắn thuê về để làm việc, hiện tại tẩy còn nằm ở trong tay của người ta cũng không dám quá khích manh động.- Được.
________________Phòng hội nghị tầng ba mươi.
Hoắc Tuấn xoay xoay cây viết trên tay, lười biếng dựa người vào thành ghế nghe diễn thuyết. Trên khán đài cô gái ăn mặc công sở, trang điểm tỉ mỉ đang diễn thuyết dự án mới.
Hoàn thành xong bài thuyết trình của mình cô gái trở lại chổ ngồi bên cạnh giám đốc Tiêu.
Hoắc Tuấn tỉ mỉ đánh giá:- Rất tốt, nếu theo bản kế hoạch này chất lượng công trình sẽ được nâng cao, có điều... Chúng ta nên bàn bạc lại nhiều hơn.
Giám đốc Tiêu nhẹ giọng hỏi hắn, muốn biết còn chổ nào phải bàn lại.- Hoắc thiếu, kế hoạch này có điều gì không thoả đáng hay sao?- Có 2 điểm tôi cần phải làm rõ.
Từ lúc bước vào phòng họp Hoắc Tuấn khá khó chịu nhưng vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt làm cho đối phương không dò được ý tứ.- Hoắc thiếu, là điều gì?- Đầu tiên là về giá cả. Cái giá mà ông đưa ra cao hơn giá thị trường rất nhiều. Những công trình này cần dùng vật liệu gì và chất lượng ra sao ông và tôi đều hiểu rõ, cho dù vật liệu này dùng loại tốt nhất cũng không có giá này.- Hoắc Thiếu, Trần thị trước giờ đều là chọn loại vật liệu tốt nhất, tất cả vật liệu của chúng tôi sử dụng đều được khảo sát chọn lọc rất kỹ nên giá cả hơi cao hơn thị trường một chút cũng không phải là điều gì quá đáng.
Hoắc Tuấn bắt chéo chân, châm một điếu xì gà, hút lấy một hơi rồi nhàn nhã ra quyết định:- Phía Tuấn Thăng chúng tôi sẽ giảm tiền đầu tư 20%, phần đó phía Trần thị các người tự lo liệu đi.- Chúng ta có thể bàn bạc lại giá cả nhưng 20% là quá cao. Hay là, chúng tôi chịu thiệt 5%, 5% là hết mức có thể rồi.
Giám đốc Tiêu mồ hôi đầy người, bắt đầu run run. Nếu giảm 20% thì hợp đồng này túi ông ta không lọt được đồng nào nữa, Hoắc Tuấn quả là một con cáo già.- Giám đốc Tiêu, ông đây là đang cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Tại sao Tuấn Thăng chúng tôi phải ký một dự án lỗ?- Hoắc thiếu, tôi không có ý bắt các vị chịu thiệt, nhưng mà 20% thì tôi cũng không thể ăn nói với Trần thiếu của chúng tôi.
Hoắc Tuấn nhìn đến ông ta bằng ánh mắt có thể xuyên thấu cả nội tâm, lão già này lừa gạc người khác thành thói quen nhưng làm sao qua mặt được Hoắc Tuấn.- Là Trần thị chịu thiệt hay bản thân ông chịu thiệt? Hay là... ông giao dự án này lại cho Trần thiếu đi, tôi nghĩ anh ta sẽ rất nể mặt mà đồng ý.
Giám đốc Tiêu nghe đến việc phải nhã ra miếng mồi ngon như vậy lập tức xuống nước.- Ấy ấy… Không cần, không cần! Hay là tôi đồng ý chịu 10% có được không?
Nhưng Hoắc Tuấn cũng không phải là hạn người dễ nhượng bộ, hắn không cho ông ta cơ hội tiếp tục biện hộ luyên thuyên, trực tiếp chốt hạ giá cuối cùng: - 15%.- Được, được 15% thì 15%. Nghe anh hếtGiám đốc Tiêu lao đi mồ hôi trên trán, ông hai mươi năm lăn lộn ai ngờ có ngày bị một người tuổi đời nhỏ hơn ông ta ép cho gần cạn túi, một chút nể mặt cũng không có. Ông từng nghe qua lời đồn về Hoắc Tuấn nhưng không ngờ hắn lại lợi hại như vậy chỉ nhìn thôi đã có thể nhìn ra hầu bao của ông ta có bao nhiêu lớn.
Nhưng mà ông ta lại không biết sự việc tiếp theo sẽ khiến ông ta mặt mũi cũng không còn.- Kế hoạch lần này là do cô ấy làm sao?
Giọng nói Trầm khàn một lần nữa vang lên, Hoắc Tuấn hướng ánh mắt lạnh băng về phía thư ký của giám đốc Tiêu, làm cho cô ta sợ hãi.
Cô gái tên Thanh Hoa khoảng chừng hai lăm tuổi, mặc một chiếc đầm công sở ôm sát người khoe thân hình quyến rũ, cổ áo xẻ sâu khoe vòng 1 đẫy đà, ánh mắt đưa tình với Lâm Lỗi mấy lần.
Thanh Hoa dung mạo lẳng lơ như vậy lại thuyết trình một kế hoạch hoàn mỹ một cách lập cập, Hoắc Tuấn thật sự hoài nghi năng lực của cô ta.- Hoắc Thiếu, anh nói vậy là có ý gì. Anh nghi ngờ tôi?
Giọng cô ta run run.
Ngón tay thon dài của Hoắc Tuấn gõ gõ lên bàn vài cái, vẻ mặt không hề thay đổi.
Giám đốc Tiêu kéo tay Thanh Hoa ngồi xuống ra hiệu bảo cô ta bình tĩnh. - Hoắc Thiếu, kế hoạch này đúng là do Hoa Hoa làm ra, cô ấy tăng ca mấy đêm liền. - Cô ta biến sắc, ấp a ấp úng.- Kế hoạch đó tôi đã chuẩn bị rất lâu. Chỉ là tôi ... hôm nay tôi...
Hoắc Tuấn cười như không cười, triệt để vạch trần bọn họ. Hắn không có nhiều thời gian để chơi trò mèo vờn chuột này nữa.- Kế hoạch này chi tiết tỉ mỉ, không phải một sớm một chiều mà hoàn thành được, nếu cô muốn tôi tin vậy một lần nữa không cần nhìn nói lại một lần cho tôi nghe.
Thanh Hoa chỉ biết cuối đầu nhìn giám đốc Tiêu cầu cứu. Tất cả hành động nhỏ kia đều bị Hoắc Tuấn thu vào tầm mắt, lời tiếp theo của hắn làm cô ta không còn đường lui.- Đừng nói với tôi là hôm qua cô tăng ca ở trên giường của giám đốc Tiêu đây, cho nên sáng nay mới diễn thuyết lập cập như vậy.
Giám đốc Tiêu làm ra vẻ tức giận, đập tay lên bàn phản bát lại: - Hoắc thiếu, anh thật quá đáng. Anh chèn ép giá cả của chúng tôi lại còn muốn vu khống làm tôi mất hết mặt mũi."- Tôi có chổ nào chèn ép các người, chổ nào vu khống. Hôm nay ông không nói được thì đừng hòng bước chân ra khỏi đây. Các người ở chổ của tôi, dám qua mặt tôi bây giờ còn muốn giở trò giận lẫy.
Hoắc Tuấn nói không to, cũng không rõ có cảm xúc gì, nhưng giám đốc Tiêu vẫn bị hắn dọa sợ, cơ thể cũng không khống chế được khẽ run.
Bên ngoài Trần Kiều vừa mở cửa đi vào, nhìn thấy Trần Kiều giám đốc Tiêu tưởng rằng mình sắp được cứu rồi, nhưng mà khi hắn mở lời lại hoàn toàn trái ngước với suy nghĩ của ông ta.- Hoắc thiếu nói đúng, đến chổ của người ta làm khách lại dám chê trách chủ nhà.
Trần Kiều tiến đến ngồi đối diện Hoắc Tuấn, nhìn hắn nói tiếp: - Thật xin lỗi, làm anh chê cười rồi. Hai kẻ này dám ăn cắp bản kế hoạch của người khác, còn tự y tăng giá để rút ruột công trình, làm cho chúng ta đôi bên hợp tác không vui vẻ. Hôm nay tôi trực tiếp đến để xin lỗi Hoắc thiếu.
Hoắc Tuấn khóe miệng giương cao, đầu mày đẩy nhẹ một cái:- Chỉ xin lỗi thôi sao, tôi vừa mới giúp anh trừ đi hai con sâu đó.- Không chỉ xin lỗi suông, tôi đến còn mang theo một phần lễ. Dự án này Trần thị chúng tôi sẽ chịu mười phần trăm số tiền xây dựng còn lại trong hợp đồng, phía Tuấn Thăng các vị chỉ cần không làm khó là được.
Hoắc Tuấn thấp giọng lên tiếng: - Làm việc nhanh gọn như Trần thiếu đây thì hợp tác lần này của chúng ta chắc chắn thuận lợi.
Kế hoạch xem như thông qua. Hợp tác của hai tập đoàn lớn sẽ làm dư luận một phen dậy sóng.
Danh Sách Chương: