Hoắc Tuấn một đường láy xe đến Tưởng Lỗ, xe của hắn lao nhanh như tên bắn. Xe còn cách Tưởng Lỗ vài chục mét bên trong nhà đã thấy một chiếc xe màu đen chạy ra. Hoắc Tuấn chần chừ vài giây rồi đạp ga đuổi theo xe phía trước. Hắn quả thật đoán không sai, người trong xe chính là Khưu Dĩ Đình cùng Mạc Trọng Huy.
Xe chạy êm đềm trên đường dốc chưa ra khỏi ngoại ô xe bắt ngờ xảy ra vấn đề, tốc độ ngày càng nhanh Mạc Trọng Huy cũng không làm chủ được tay lái.
Khưu Dĩ Đình cảm thấy xe hơi chao đão liền lo lắng hỏi: - Xe bị làm sao vậy?
Mạc Trọng Huy đang xử lý tình huống cũng không biết vấn đề gì đang xảy ra.- Tôi không biết! Thắng xe xảy ra vấn đề rồi.
Hoắc Tuấn cau mày nhìn thấy xe phía trước liên tục tăng tốc, đầu xe còn loạng choạng đánh lái một cách không tự chủ.
Bên ngoài trời đột nhiên đổ cơn mưa to đầu hạ, Mạc Trọng Huy lái xe lên cầu vượt, chuẩn bị đâm thẳng xuống. Trước mắt bọn họ khung cảnh hiện lên mờ ảo, như thể cái chết đang cận kề trước mặt. Khưu Dĩ Đình sợ hãi kêu to: - Cậu tìm cách dừng xe lại đi.
Mạc Trọng Huy căng thẳng, tốc độ xe vẫn không hề giảm đi.- Xe không dừng lại được.- Không, Không…Khưu Dĩ Đình nắm chặt tay vịnh, sợ hãi nhìn về phía sau. Xe của Hoắc Tuấn vẫn đuổi theo.
Xe vẫn cứ liều lĩnh lao về phía trước, sắp sửa lao ra khỏi chiếc cầu đỏ, như thế dứt khoát sẽ chết người.
Gầm…Xe màu đen lao thẳng xuống nước. Xe của Hoắc Tuấn ở điểm nút cuối cùng liền quẹo tay lái, hắn đạp thắng, tiếng phanh đột ngột kéo theo tiếng nước ma sát rít lên trong không gian. Xe dừng lại, hắn lao ra khỏi xe, mưa tuôn xối xả trên người hắn, toàn thân hắn ướt đẫm. Hoắc Tuấn sợ hãi chạy về phía cầu, nhảy xuống dưới tìm kiếm Khưu Dĩ Đình.
Một lúc lâu sau khi lục tìm trong làn nước lạnh giá, Hoắc Tuấn cuối cùng cũng trồi lên. Hắn lên bờ mang theo cơ thể lạnh giá của Khưu Dĩ Đình.
Hoắc Tuấn làm công tác sơ cứu cho cô, mãi vẫn không thấy cơ thể cô có phản ứng. Tim Khưu Dĩ Đình ngừng đập, cả người lạnh lẽo nằm trên đất.
Hoắc Tuấn hoang mang gọi tên cô: - Đình Đình, trả lời anh đi.
Năm phút đồng hồ trôi qua Khưu Dĩ Đình vẫn không có động tĩnh gì. Hắn bất lực hét lớn: - Đình Đình, em nói đúng. Trên đời này quả thật có báo ứng, ông trời muốn trừng phạt anh cho nên mới mang em đi. Là anh có lỗi với em.
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp, giọng nói trầm khàn đầy bi thương:- Năm xưa anh không nên giết chết Tưởng Thiên, thì hắn sẽ không quay về đòi nợ chúng ta.
Từ đằng xa Âu Thần Hy tiên tới, hắn giận dữ hai tay nắm thành quyền, nghiến răng nói từng chữ.- Thì ra chính anh đã hại chết ba tôi. Hôm nay cuối cùng chính miệng anh cũng thừa nhận.
Hoắc Tuấn nhìn thấy Âu Thần Hy cũng không hoãng hốt. Khưu Dĩ Đình nằm trong lòng hắn đột nhiên cử động, ho khan vài tiếng rồi tĩnh lại.- Anh ngạc nhiên tại sao tôi lại ở đây? Tôi chính là con trai Tưởng Thiên, Trọng Huy chỉ là giúp tôi diễn kịch gạc các người vào tròng, vừa rồi anh thừa nhận đã được ghi âm lại.
Hoắc Tuấn vẫn ôm chặt Khưu Dĩ Đình, khuôn mặt điềm tĩnh đến đáng sợ, giọng nói âm lãnh phát ra:- Tại sao cậu biết tôi sẽ vì cô ấy mà nói cho cậu sự thật?Âu Thần Hy không nói gì, chăm chú nhìn Khưu Dĩ Đình một lúc rồi mỉm cười: - Nếu cô ta không phải là bảo bối của anh, tại sao lúc cũng muốn giữ cô ta bên mình?
Dừng một lúc Âu Thần Hy lại như nói với Khưu Dĩ Đình:- Con người Hoắc Tuấn rất lạnh lùng tàn nhẫn. Người trong hắc bạch lưỡng đạo đều sợ hắn. Cô có biết tại sao không? Bởi vì hắn không có nhược điểm.
Hoắc Tuấn khép mi mắt lặng im một hồi. Đối với Âu Thần Hy, đây chính là sự mặc nhận.- Nhưng Hoắc Tuấn cũng có nhược điểm. - Âu Thần Hy cười nham hiểm: - Tôi phải tốn bao công sức tìm cách mời điều tra được mối quan hệ thật sự của hai người. Theo tôi được biết, Hoắc thiếu là người vô cùng bận rộn. Nếu không phải người anh quý trọng, liệu anh có suốt ngày lượn lờ xung quanh cô ta không?- Có thể đoạt trái tim của ba tôi cùng người đàn ông này, dì Tưởng đúng là người không tầm thường.- Âu Thần Hy nhìn hai người bằng ánh mắt câm thù: - Đôi cẩu nam nữ các người hợp sức lại hại chết ba tôi.- Không có. Cha cậu không phải là chúng tôi hại. - Khưu Dĩ Đình muốn giải thích nhưng Âu Thần Hy hiện tại không thể nghe nổi một lời của cô.
Hoắc Tuấn để Khưu Dĩ Đình ngồi tựa vào xe, hắn đứng thẳng người đón gió biển, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm hướng về Âu Thần Hy.
Mọi kế hoạch đều được Âu Thần Hy tỉ mỉ sắp xếp, cả chuyện xe lao xuống biển hôm nay. Hắn đã tính trước ở trong nước tiêm thuốc ngưng tim cho Khưu Dĩ Đình, làm cho Hoắc Tuấn không đề phòng mà nói ra sự thật.
Hoắc Tuấn tiến về phía Âu Thân Hy muốn giành lại máy ghi âm. Hai người ta một quyền, người một cước chẳng ai nhường ai. Âu Thần Hy nắm chặt nắm đấm hướng về phía Hoắc Tuấn, Hoắc Tuấn nhanh như chóp tránh được, hai người đàn ông thân thể cường tráng nhưng Âu Thần Hy lại không phái đối thủ của Hoắc Tuấn, máy ghi âm trong tay bị hắn đá văng xuống đất. Lăng đến chổ một đôi giày da khác. Người đàn ông mang giày da trực tiếp giẫm nát máy ghi âm dưới đất. Súng trên tay người kia còn hướng về phía hai người đang giằng co.Đoàng…Một tiếng súng vang lên, Âu Thần Hy nhanh nhẹn né được viên đạn may mắn chỉ sướt qua cánh tay hắn, làm bị thương nhẹ.- Đừng bắn.
Khưu Dĩ Đình hét lên khi thấy Lâm Lỗi muốn bắn thêm một phát.- Tuấn ca, không sao chứ? Để em một phát bắn chết thằng nhãi ranh này. - Lâm Lỗi tiến về phía Hoắc Tuấn, sắc mặt u ám hỏi.
Hoắc tuấn không trả lời câu hỏi của Lâm Lỗi, chỉ lạnh nhạt liếc hắn ta một cái rồi hỏi: - Ai báo cho cậu đến đây?- Là chị dâu không yên tâm để anh đi một mình nên đã gọi cho em.
Hoắc Tuấn nhìn Khưu Dĩ Đình đang chật vật dưới đất, lại nhìn đến Âu Thần Hy suy nghĩ một khắc, sau đó ra lệnh cho Lâm Lỗi:- Cậu đưa Đình Đình về trước đi, chuyện ở đây để tôi xử lí.
Lâm Lỗi không nguyện ý cũng phải nghe theo lời Hoắc Tuấn, mang Khưu Dĩ Đình bế lên bỏ vào trong xe.
Trước Khi rời đi Khưu Dĩ Đình vẫn nhắc nhở Hoắc Tuấn: - Tuấn, đừng tổn hại cậu ấy. Nếu không em sẽ không tha thứ cho anh đâu.
Hoắc Tuấn gật đầu với Khưu Dĩ Đình, cô cũng xem là yên tâm một phần những chuyện Hoắc Tuấn đã hứa hắn nhất định sẽ giữ lời.- Cậu nhìn xem cả thực lực để đánh thắng tôi cậu cũng không có. Cho dù không có Lâm Lỗi cậu cũng không thể làm gì được tôi.
Hoắc Tuấn đối với Âu Thần Hy chính là không cho vào mắt.- Cậu trả thù tôi, tôi có thể bỏ qua cho cậu lần này nhưng nếu còn động vào cô ấy thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu và đám người kia đâu.Ánh mắt Hoắc Tuấn ánh lên một tia hiểm ác, hắn lạnh lùng tàn bạo với cả thế giới nhưng lại không muốn làm tổn thương Khưu Dĩ Đình dù chỉ là một lần.
Hoắc Tuấn không muốn mất thời gian với Âu Thần Hy, nói rồi liền rời đi. Âu Thần Hy còn muốn nói gì đó đã bị Mạc Trọng Huy ngắn cảng. Mạc Trọng Huy lắc đầu ý chỉ Âu Thần Hy đừng manh động.Âu Thần Hy hay tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt đầy câm thù nhìn Hoắc Tuấn rời đi, trò chơi chỉ mới bắt đầu hắn cũng không vội liều mạng.
Sáng hôm sau trên các mặt báo lớn nhỏ đều là tin tức về con trai Tưởng Thiên. Hình của Tưởng Thần Hy được lấy làm trang bìa, người bên ngoài cho rằng hắn ta lần này công khai thân phận là muốn đối đầu với Hoắc Tuấn.
Duy chỉ có người trong cuộc mới biết Tưởng Thần Hy công khai thân thế của mình là để Hoắc Tuấn không thể ra tay với mình. Nếu hắn ta thật sự xảy ra chuyện thì dư luận sẽ hướng Hoắc Tuấn mà chỉ trích, những kẻ muốn chống đối hắn cũng có cớ để gây sự, chuyện này gây cho Hoắc Tuấn không ít phiền toái.
Tối hôm qua sau khi Lâm Lỗi đưa Khưu Dĩ Đình rời đi, đã mang cô về biệt thự của Hoắc Tuấn. Để cô nghỉ ngơi một đêm. Sau khi hắn trở về liền gọi bác sĩ riêng đến khám cho cô, đảm bảo không có chuyện gì thì ở luôn đến sáng cũng không bước chân ra khỏi phòng.
Lý Ái Nhi từ trên lầu đi xuống liền nghe được đám người hầu thì thầm.- Theo kinh nghiệm làm việc ở đây hơn năm năm của tôi, người phụ nữ có thể vào nhà này ngoài thiếu phu nhân của chúng ta thì chỉ có cái cô Tưởng phu nhân này.- Lần trước Hoắc thiếu còn vì cô ấy mà mời cả đầu bếp nổi tiếng nhất Thượng Hải sang đây chỉ để nấu cho cô ấy ăn. Vì thế tôi bầu một phiếu, thiếu phu nhân hiện tại của chúng ta nhất định sẽ sớm bị đuổi ra khỏi nhà.
Người hầu béo vừa cắt cành cây cảnh vừa nói.- Tôi lại không nghĩ thế, dù sao cô chủ cũng được cưới hỏi đàng hoàng. Còn nữa, cô Tưởng phu nhân kia dù gì cũng từng là chị dâu của Hoắc thiếu.
Một người hầu đang ngồi đáp lại.- Vậy hai người không biết gì rồi! Tôi nghe nói Hoắc thiếu cưới thiếu phu nhân là vì cô Tưởng đã lấy Tưởng Thiên.- Mấy cô thật nhàn rỗi, lại đi bàn tán chuyện của chủ nhân, nếu Hoắc thiếu biết được anh ấy có tha cho mấy người không?- Lý Ái Nhi nhíu mày tiến về phía ba người.- Thiếu phu nhân, lần sau chúng tôi không dám nữa xin hãy tha lỗi cho chúng tôi lần này.
Ba người giật mình, hoảng hốt quay lại.- Còn muốn có lần sau. Không mau đi làm việc đi.
Lý Ái Nhi đi về phòng. Ngồi trước bàn trang điểm, cô nghĩ ngợi về những điều mà đám người hầu nói vừa.
Là thật sao? Hoắc Tuấn cưới cô là vì Khưu Dĩ Đình đã kết hôn, hắn muốn một người thay thế. Cô vẫn biết trái tim Hoắc Tuấn vốn dĩ có một người khác, nhưng lại không thể nghĩ ra người đó chính là Khưu Dĩ Đình.
Chính vì vậy khi thấy cô ấy bị thương hắn mới khẩn trương như vậy? Trước giờ Lý Ái Nhi vẫn biết Hoắc Tuấn ưu ái Khưu Dĩ Đình nhưng cô vẫn luôn cho rằng vì Hoắc Tuấn áy náy với Tưởng Thiên cho nên mới đặc biệt chăm sóc người nhà hắn. Nếu sự thật là vậy, có phải Khưu Dĩ Đình chấp nhận quay về hắn sẽ ly hôn với cô không?
Không thể! Hắn và Khưu Dĩ Đình trên danh nghĩa là chị dâu em chồng, chuyện này nếu đồn ra bên ngoài thể diện của hắn biết ném đi đâu, còn có nhà họ Lý của cô sẽ bị người ta cười nhạo. Cô nhất định phải ngăn cản bọn họ, không để cho người bên ngoài biết được nội tình.
Danh Sách Chương: