• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều Tư Nhĩ không thể ngờ nhất đó chính là có một ngày cô lại cùng Như Nguyệt và Trần Thư đi bar uống rượu, và bọn họ cũng giống cô, không thể ngờ được có ngày cả ba người sẽ đi đâu đó cùng nhau. Đặc biệt là Trần Thư và Như Nguyệt, quan hệ giữ bọn họ vốn rất tệ vậy mà bây giờ đang thực sự ngồi cùng nhau trong một bàn tiệc rượu.

- Uống đi, hai người lườm nhau làm gì? – Tư Nhĩ đã uống hết hai ly rồi mà hai người kia cứ chăm chăm nhìn nhau mãi, tới lỗi sắp muốn lòi con mắt luôn rồi ấy.

- Kệ bọn tôi/em. – Cả hai người không hẹn, đồng thanh nói.

Kể ra cũng hiểu nhau lắm chứ bộ. Nếu không phải tại những hiểu lầm không đáng có thì chắc giờ này đã là bạn thân của nhau rồi cũng nên. Có chắc chỉ trách Văn Quảng, khiến hai cô gái vô cớ đi ghét nhau như bây giờ.

- Ai cho chị nói giống tôi? – Trần Thư ngang ngược lí sự cùn.

- Có mà em í. Ai cho em nói giống tôi?- Như Nguyệt tuy bằng tuổi Tư Nhĩ nhưng độ trẻ con của ta vẫn là vô đối, đủ để so sánh với Trần Thư.

Bảo ra quán bar ngồi giải sầu, tâm sự mà ra đây xem hai con người trẻ con này cãi đi cãi lại Tư Nhĩ cảm thấy muốn mệt hơn. Kiểu ở đâu mà cứ phải tỏ ra hơn thua với nhau như vậy nhỉ? dù gì cũng có gì to tát lắm đâu.

- Hai người nói cùng lúc mà, sao bây giờ lại cãi nhau xem ai nói trước, ai nói sau? Cứ qua loa thôi không được hả? Chúng ta tới đây là để uống rượu mà? – Tư Nhĩ bất lực ở giữa phải đứng ra giảng hòa cho hai đứa trẻ trong thân hình người lớn này.

Tư Nhĩ hôm nay vô cùng đau đầu bởi những chuyện đã xẩy ra, tuy đúng là mọi chuyện đi theo đúng những gì cô muốn khi cô có thể vừa minh oan, laị vừa khiến John tai gia,bại sản, người nhà ông ta bao gồm có cả Anna phải chịu những gì bọn họ đáng phải chịu nhưng bên cạnh đó vẫn còn những chuyện không được như ý cô muốn đó là Cô gái kia bị Anna đánh và mất mạng ngay tại chỗ, để lại cho Lam gia cô một thằng nhóc ba bốn tuổi gì đấy. rồi cả tin đồn vớ vẩn với Văn Quảng nữa chứ. Chẳng có chuyện gì ra chuyện gì cả, tất cả cứ lộn xôn, linh tinh thật giống như bãi rác ấy.

- Không chấp với cô, Chị Tư Nhĩ, chị phiền lòng chuyện gì cứ kể với em, em sẽ lắng nghe chị nói. Trần Thư ngồi xích lại Tư Nhĩ, quan tâm hỏi han cô.

- Tôi cũng quan tâm được nữa đó, cô có gì phiền não cứ nói với chúng tôi, chúng tôi giúp cô lo liệu mọi chuyện. – Nhưng Nguyêt cũng giống với Trần Thư, cứ sát lại gần Tư Nhĩ mãi làm cô khó chịu vô cùng.

Tư Nhĩ nhăn mặt vươn vai, không trách bọn ho chuyện cứ chí chóe với nhau nữa, chấp nhận xem như đó là một chuyện hiển nhiên giữa hai con người này...

- Hôm nay tôi gọi hai người ra đâylà muốn để giải sầu, hai người cứ chí chóe mãi tôi khôn tài nào kể được, thật đau đầu lắm luôn đó...- Tư Nhĩ nhăn mặt, sau đó tiếp tục nói tiếp. – Thực ra chuyện là hô nay Văn Quảng kiểu như vẫn muốn tỏ tình tôi ấy, trước đó tôi đã từ chối một lần rồi, bây giờ anh ta lại tỏ tình lần nữa, không lẽ cứ nói không muốn ở bên anh ta? Tôi từ chối như vậy, không sao chứ? – Tư Nhĩ e ngại nói.

Cả hai người là Trần Thư với Như Nguyệt nghe thế càng xích ngồi gần cô hơn. Vẻ hóng hớt hỏi thăm.

- Thế cậu nói gì? – Như Nguyệt hồ hộp hỏi, mong muốn sẽ nghe được câu trả lời mình mình muốn.

- Tôi bảo là muốn từ chối thêm lần nữa nhưng anh ấy bảo tôi đừng trả lời vội, anh ấy sẽ chờ, nhưng tôi không biết nữa, tôi không biết liệu mình có thể đáp lại tình cảm của anh ấy được hay không nên không muốn anh ấy tốn thời gian chờ mình. - Tư Nhĩ mệt mỏi nói.

Cô vẫn chưa hiểu được lòng mình. Có thể cô đã thích anh thật rồi đấy nhưng nhiêu đó tình cảm là quá ít để cô tự cảm nhận được bản thân mình cũng đang thích anh rồi, còn cả anh nữa, cô không tin một kẻ đào hoa như anh lại biết yêu thật lòng, chưa kể giữa anh và cô quan hệ của cả hai trước giờ luôn là những mối quan hệ khá lạ lùng. Đầu tiên là vợ chồng hợp đồng, sau đó có thể xem là đối tác của nhau, có gia đoạn còn giống như đang mập mờ, bây giờ thì giống tán tỉnh? Càng nghĩ, Tư Nhĩ càng không thể hiểu nổi.

- Chị vẫn không thể thích anh ấy được sao? Em tin anh ấy thật lòng với chị mà. Anh em trước giờ chưa từng yêu cô gái nào giống như yêu chị vậy đâu. - Trần Thư ra sức khuyên nhủ Tư Nhĩ. Con bé muốn cô quay lại với anh trai mình.

Vốn dĩ ngay từ đầu khi nói muốn ly hôn để cưới Như Nguyệt con bé đã không hài lòng với quyết định này nhưng vì ông Trần quá cương quyết, con bé bất đắc dĩ mới phải chấp nhận để cho Như Nguyệt làm chị dâu của mình.

- Phải đấy! Anh ta thật lòng yêu cô đấy. Vì cô mà làm không biết bao nhiêu chuyện như thế. Tưởng không tin cô nhưng vẫn âm thầm điều tra vụ này giúp cô đó còn gì? - Như Nguyệt không còn ôm ảo tưởng với Văn Quảng nữa.

Cô ta đã nhận ra tình cảm thực sự của mình, người cô ta yêu là Trần Trung, không phải Văn Quảng, thế nên bây giờ cô ta cũng muốn gán ghép cho Tư Nhĩ với Văn Quảng chẳng khác gì Trần Thư.

- Cô hồ đồ rồi đấy à? Đến cả cô cũng vậy nữa. Cô đang là vợ của anh ta đấy!

Tư Nhĩ cứ nghĩ là một trong hai con người này ít nhất sẽ có một trong hai ngăn cản cô quay lại với Văn Quảng nhưng ai ngờ cả hai bọn họ đều muốn cô đi tái hợp với anh.

- Xì. Tôi là vợ anh ta nhưng người tôi thích là người khác mà. Tôi bây giờ muốn đẩy anh ta cho cô còn không được. Trước đó đúng là có hồ đồ mới đi thích anh ta. Còn cái gì tưởng mình yêu anh ta luôn rồi đấy! Nghĩ lại tự nhiên thấy rợn hết cả người. - Như Nguyệt nhăn nhó nói, hình như đang nghĩ về Văn Quảng.

- Cô không thích anh trai tôi nữa rồi à? - Trần Thư mừng ra mặt hỏi Như Nguyệt.

Phải ha, con bé vẫn chưa biết chuyện này, bảo sao vẫn ghét Như Nguyệt như thế.

- Từ lâu rồi. Tôi với Văn Quảng vốn còn định là sẽ đi thưa chuyện ly hôn từ hôm sự kiện ở nhà hàng cơ, nhưng vì đột nhiên xảy ra chuyện nên cứ lừng khừng mãi. Trần Trung của tôi không khéo sẽ bị ai đó cướp mất rồi cũng nên. Như Nguyệt thật thà kể nể.

- Hai người tính thưa chuyện ly hôn rồi sao?

- Đương nhiên. - Như Nguyệt nói. - À mà chuyện này Văn Quảng nói là sợ bố cô không đồng ý nên muốn nhờ mẹ cô khuyên nhủ ông ấy trước, chắc là chưa nói với cô.

- Yên tâm đi, tôi giúp hai người chuyện này.

- Thật không ? Đồng minh mới à? Tôi chấp nhận.

- Mà Trần Trung không phải là Ngô Quang Đức đúng chứ? - Trần Thư tò mò hỏi.

- Đương nhiên rồi! Tôi với Ngô Quang Đức kết thúc lâu rồi. Sẽ không có chuyện quay lại đâu. Và lại Ngô Quang Đức tính tình chán lắm, chả hợp để yêu. - Như Nguyệt bĩu môi chê Ngô Quang Đức.

- Phải ha! Tôi cũng bảo là không yêu cậu ta nữa rồi mà…

- Cô thích Ngô Quang Đức á?

- Ừ…. Nhưng là quá khứ rồi. Tôi bị anh ta từ chối hai lần nên sẽ không thích anh ta nữa đâu. Mất mặt chết.- Trần Thư rõ ràng vẫn còn tình cảm với Ngô Quang Đức nhưng nhất quyết muốn từ bỏ thật rồi, không còn là nói miệng để đấy nữa.

- Nói thật nhé! Bỏ đi. Người như cô anh ta rõ ràng không xứng, nói gì là đã từ chối cô hai lần?

Hiểu lầm không đáng có được giải quyết, Như Nguyệt với Trần Thư nhanh chóng trở nên thân thiết hơn, thoáng chốc bọn họ đã quên mất luôn người rủ bọn họ tới đây là ai luôn.

- Ê này… còn tôi đang ngồi lù lù ở đây nữa đấy! Hai người ít nhất đừng có bơ tôi như vậy được không? - Tư Nhĩ chau mày nói. Từ đầu tới cuối cô cứ như vô hình trong mắt bọn họ vậy đấy.

Lúc mới đến thì chí choé cãi nhau, quên mất cô. Bây giờ thân thiết rồi quay ra vui vẻ kể nể với nhau đủ thứ, thành ra lại quên mất cô lần nữa. Thật chẳng tài nào hiểu nổi bọn họ…

- Thế giờ sao? Cô tính sao? Có muốn quay lại với anh ta không? Chứ theo chúng tôi thấy thì cô lên quay lại, chuyện người lớn bọn tôi sẽ giúp hai người nói chuyện, người tốt như Văn Quảng hiếm như mò kim đáy biển ấy, cô may mắn có được, phải biết giữ gìn. Bỏ lỡ nhau là phải hối hận cả đời ấy. - Như Nguyệt ý tứ quay sang nói chuyện với Tư Nhĩ, nói xong còn chạm nhẹ tay Trần Thư, rủ con bé cùng hùa vào.- Phải không?

- Phải đấy! Anh trai em là nhất đấy! Chị nhất định phải biết trân trọng.- Trần Thư hùa vào cùng Như Nguyệt ra sức khuyên nhủ Tư Nhĩ.

Tư Nhĩ càng nghe càng thấy hai con người này thật giả chân kiểu gì ấy. Liền không thể hoàn toàn tin lời bọn họ.

- Cứ từ từ rồi tính cũng không muộn. Anh ta cho tôi thời gian suy nghĩ mà. - Tư Nhĩ hỏi cho chán sau đó tự mình kết luận một ý khác xa với những gì hai người kia đang khuyên nhủ cô.

- Thật là sao lại chần chừ như thế? Bộ cô không thể sống nhanh nhanh chút à? - Như Nguyệt nhăn nhó nói, thái độ không hài lòng. Bởi cô ta muốn ly hôn với Văn Quảng lắm rồi nhưng sao Tư Nhĩ cứ chần chừ mãi.

- Chắc tôi phải sống nhanh như cô? Vội vàng nói thích anh ta rồi nhận chủ quyền các kiểu các kiểu xong thoáng cái đã muốn quay lại với người khác? Ngược lại phải hỏi cô, cô có phải đang gán tên lửa vào lưng hay không sao mà đi nhanh thế? - Tư Nhĩ khịa lại.

- Chị suy nghĩ kĩ vậy cũng tốt. Em ủng hộ chị. - Trần Thư tỏ ra đồng tình với quyết định của Tư Nhĩ. Tiếp đó còn nói với Như Nguyệt. - Cô yên tâm, nếu cô muốn ly hôn nhanh chút thì đâu cứ nhất quyết là phải để hai người Văn Quảng với Tư Nhĩ tái hợp? Tôi sẽ nói với bố mẹ giúp hai người mà.

Trần Thư nói xong hai cậu lập tức có thể giải quyết mọi vấn đề.

Sau đó cả ba đột nhiên im lặng nhìn nhau, cảm thấy bọn họ bây giờ hình như rất giống ba người bạn thân đang cùng nhau đi chơi, cùng nhau đi uống rượu và tâm sự với đối phương mọi thứ về bản mình. Trước đấy cả ba người bọn họ đều chưa từng có một người bạn đặc biệt thân thiết nào, hoá ra cảm giác có bạn cùng đi chơi chính là như thế này sao?

- Nâng ly không? Vì sự có mặt của mấy người chúng ta ở đây ngày hôm nay? - Tư Nhĩ bắt nhịp trước, nâng ly để ra giữa.

Hai người Như Nguyệt với Trần Thư cũng rất nhanh nhẹn, lập tức hiểu ra cầm ly rượu của mình chắt nhẹ vào ly của Tư Nhĩ đang để ở giữa.

- Chị em tốt! - Trần Thư nói trước.

- Được. Chị em tốt! - cả ba đồng thanh nói. Dứt lời bèn uống hết ly rượu trên tay không chút do dự nào.

Cứ thế, tối đó cả ba đã cùng nhau uống rất nhiều rượu và nói nhau nghe đủ thứ chuyện ở trên đời, không ai trong ba người nhớ nổi bọn họ đã nói những chuyện gì với nhau chỉ biết lúc nói ra được mọi chuyện bọn họ thực sự đã rất vui, kể cả đó có là những kỉ niệm buồn của riêng ai đi chăng nữa.

Sáng hôm sau khi thức dậy đã là quá trưa. Ba người Tư Nhĩ, Như Nguyệt và Trần Thư chen chúc nhau nằm ngủ trên một chiếc giường trong phòng khách sạn, bấy giờ cả ba người đều vô cùng mệt mỏi bởi dư âm của buổi đi nhậu hôm qua vẫn.

- Oáp\~\~ Gì mà chật vậy? - Trần Thư quen ngủ một mình nên khi nhận ra đêm qua có người ngủ cùng một giường với mình con bé đã không thèm nhìn xem ai vào với ai, lập tức đá mạnh vào người nằm bên cạnh.

- Đau ờ. Mới sáng ra… - Như Nguyệt xoa xoa lưng, chỗ vừa bị Trần Thư đá vào, tiếp tục ngủ nướng.

Tư Nhĩ thấy ồn ào cũng từ từ mở mắt, đầu cô đau như búa bổ, lờ đờ nhìn lên trần nhà.

Nhớ lại chuyện đêm qua, hình như là…

Chắc là sau khi uống xong cả ba đã đưa nhau vào khách sạn để ngủ qua đêm, tránh bị người nhà nhắc nhở.

Quyết định sáng suốt thật… say mà vẫn đủ tỉnh táo để biết mình nên đi đâu ngủ qua đêm. Tư Nhĩ nhớ lại mọi chuyện, mỉm cười tự cảm thấy may mắn vì đêm qua đã không về nhà.

Nhưng khoan đã. Sáng nay ở công ty vẫn còn rất nhiều việc cần cô xử lí. Cô sao có thể nằm đây và ngủ nướng đến tận giờ này được?

Tư Nhĩ vội vàng tung chăn bước xuống giường, chỉnh sửa lại quần áo cho ngay ngắn, chuẩn bị rời đi còn không quên ngoảnh lại chào hai cô bạn mới làm thân tối qua.

- Tôi đi trước đây. Hai người ở đó ngủ rồi về sau nhé.

- Ờ.

- Ok chị yêu.

Như Nguyệt với Trần Thư mơ màng đáp lại.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK