- Nhưng hình như sáu tháng theo cháu để ý thấy là cậu Ngô Quang Đức chỉ đang tập chung vào công việc, đâu có gặp mặt Trần Thư được mấy lần đâu? Hình như liên lạc cũng rất ít nữa... – Văn Quảng lên tiếng nói, thẳng thừng quan điểm muốn hoãn chuyện này lại.
- Đúng rồi đấy ạ. Dạo này cháu thấy cậu ấy từ lúc trở về vẫn luôn bận rộn nên không tiện chủ động liên lạc cho cậu ấy và cậu ấy cũng không liên lạc gì với cháu cả... thế nên cháu mới lo lắng như vậy. Sợ lâu ngày không gặp cả hai thay đổi quá nhiều tự nhiên lại có những bất đồng rồi mâu thuẫn, khi đó mọi chuyện sẽ lại phức tạp hơn, chi bằng chuyện này tạm thời... – Trần Thư tranh thủ hùa vào.
- Nếu vậy quả thực là nên xem xét tới việc cho hai đứa có thêm thời gian tìm hiểu lại từ đầu. – ông Trần chốt hạ một câu ngắn ngủi.
Ông bà Trần bấy giờ không tiện lên tiếng nữa, chỉ có thể nói được gì thì nói rồi gật gù qua loa cho có lệ, mọi chuyện còn lại ông bà nhường tất cho Văn Quảng. thành hay bại tất cả đều do anh.
Bữa ăn mỗi lúc lại trở lên căng thẳng hơn, mỗi người một ý, cả hai bên không ai muốn nhường ai.
Trần Thư bấy giờ đã lại lo lắng trở lại. Con bé sợ rằng bản nếu cứ thế này có thể sẽ không nhịn được mà lên tiếng phản đối gay gắt mất. Chỉ cần trông thấy thái độ của Ngô Quang Đức hôm nay thôi cũng đủ khiến cho cô thấy khó chịu lắm rồi.
- Nhất thiết phải tìm hiểu lại sao? Trần Thư? Cậu cần bao nhiêu thời gian để chúng ta tìm hiểu lại nhau? - Ngô Quang Đức hỏi.
- Tôi…
.
Bên ngoài nhà hàng, Nam Nhật không rõ tình hình bên trong ra sao thành ra vô cùng nóng ruột, vò đầu bứt tai, đi đi lại lại quanh xe không biết bao nhiêu lâu tới mức có mấy người đi qua còn nghĩ đầu óc anh chắc là có vấn đề rồi nên mới có những hành động ngớ ngẩn như thế.
- Cậu thanh niên đó bị sao vậy?
- Ai biết được. Chắc đầu óc có vấn đề ở đâu rồi.
- Làm gì? Trông bảnh bao ăn diện thế kia cơ mà. Trông cứ như sếp lớn ấy.
- Thế mới nói, có khi chuyện làm ăn không thuận lợi, công ty bị phá sản rồi cũng nên…
Có một nhóm người đi từ trong nhà hàng đi ra, nhìn Nam Nhật rồi xì xào bàn tán khá sôi nổi. Trùng hợp Tư Nhĩ và trợ lí Lâm cũng đi cùng ra ở ngay phía sau đám người kia. Nghe đám người đó xì xào bàn tán, cô bất giác tò mò nhìn xem tên “đầu óc có vấn đề” mà bọn họ đang nói tới là ai. Hoá ra lại là Nam Nhật. Lúc cô ở viện anh ta có đến thăm cô mấy lần. Văn Quảng cũng đã giới thiệu anh ta là bạn thân của anh nên cô ngay lập tức nhận ra. Liền quay sang nói với trợ lí Lâm.
- Cậu cứ ra xe trước đi. Tôi ra đó một lát rồi chúng ta về nhà sau cũng được.
Trợ lí Lâm theo hướng nhìn của Tư Nhĩ phát hiện ra Nam Nhật cô là đang nhìn Nam Nhật. Anh ta hơi thắc mắc lí do xong vì không tiện tới đó nói chuyện nên đành ngoan ngoãn đi ra xe ngồi đợi cô.
- Nam Nhật? - Tư Nhĩ từ từ lại gần chỗ Nam Nhật đang đứng.
Anh ta mới đầu thấy cô lập tức hoang mang tột độ.
Đâu có nghe Văn Quảng nói là cô sẽ tới dự bữa cơm kia đâu? Sao bây giờ lại thấy cô đứng lù lù ở chỗ này. Vừa nãy anh ta rõ ràng còn thấy Văn Quảng vào kia một mình mà.
Sao lại như thế? Nam Nhật không khỏi thắc mắc.
- Lam Tư Nhĩ? Cô tới đây ăn cơm sao? - Nam Nhật chau mày hỏi lại, vấn nghĩ bản thân có thể vì lo lắng quá nên hoa mắt nhìn nhầm.
- Ừ. Nhưng chủ yếu vẫn là bàn công việc chứ ăn uống gì ở nơi thế này? Phiền chết được. - Tư Nhĩ thản nhiên nói.
- Bàn chuyện? Bàn chuyện gì ở đây? Nếu là bàn chuyện thì cô phải đi cùng với Văn Quảng chứ nhỉ? - Nam Nhật ngây ngô thắc mắc.
- Sao lại phải đi với Văn Quảng? Tôi đi bàn chuyện với đối tác, chuẩn bị quay lại tiếp nhận công việc còn giang dở ở Lam Gia mà. Anh sao thế? - Tư Nhĩ khó hiểu vô cùng trước thái độ kì cục của Nam Nhật hôm nay.
- Ô thế cô không bảo chuyện này với anh ấy à? Tại tôi thấy anh ấy vừa rồi không nhắc gì đến chuyện này…
- Sao tôi phải nói? Chiều nay anh ta cũng có về nhà đâu? Tôi định lát về mới nói. Còn anh. Sao anh lại ở đây đi đi lại lại như tên khùng vậy? Tới mức có mấy người đang phải bàn tán rất sôi nổi về lí do anh đứng đây đấy! – Tư Nhĩ vừa nói vừa chỉ chỉ tay về đám người vừa mới nãy.
Nam Nhật nhìn đám người kia không nói gì mà chỉ thở dài. Giờ phút này ai nói gì đâu còn quan trọng với anh nữa. Cái anh đang quan tâm duy nhất là cuộc họp ở bên trong kia kìa. Không biết đã bàn bạc tới đâu rồi nữa.
- Thôi kệ bọn họ đi. Tôi cũng không hơi đâu quan tâm xem họ nói gì đâu.- Nam Nhật ủ rũ nói, ánh mắt mệt mỏi nhìn Tư Nhĩ. – Cô bàn việc với đối tác xong rồi đúng không? Có cần tôi đưa cô về không? Chứ cô đi lại không cẩn thận Văn Quảng lại lo cho cô đấy...
Nhắc tới chuyện này làm Tư Nhĩ lại nhớ tới lời mấy hôm trước Như Nguyệt vô tình nói với cô. Thắc mắc hỏi Nam Nhật một câu.
- Anh có biết cô gái nào tên Anna không?
Nam Nhật ngớ người nhìn Tư Nhĩ.
Không phải Văn Quảng đã quán triệt rằng không ai được phép nói về Anna cho Tư Nhĩ nghe sao? Sao đột nhiên cô ấy lại hỏi mình như vậy? Nam Nhật lo lắng nhìn Tư Nhĩ. Đã đang rối bời rồi mà còn nghe Tư Nhĩ hỏi những câu hỏi thế này đúng thực là tổn thương tâm lí quá mà.
- Sao... sao cô lại hỏi về người này? Cô đang nói cô diễn viên tên Anna nào à? – Nam Nhật lấy lại bình tĩnh thăm dò Tư Nhĩ.
- Không... tôi hôm trước gặp Như Nguyệt nói chuyện có nghe cô ấy nói cái gì mà Anna bị tù mười năm là không đáng tại đã hại tôi gì đó. Tôi hỏi thì cô ấy bảo là cô ấy nói linh tinh nhưng tôi lại cảm thấy cái tên Anna nghe rất quen, và rồi tôi nghĩ có thể tôi bị tai nạn là do cô ấy nên mới muốn hỏi thử vậy thôi. Nếu không phải thì chắc là do tôi nghĩ nhiều rồi. – Tư Nhĩ tươi cười nói.
Nam Nhật đến đây mới dám thở phào. Ra là cô chỉ nghi ngờ linh tinh thôi. Nhưng để mà nói thì Như Nguyệt cũng thật bất cẩn quá. Có bao nhiêu đó thôi mà cũng không giữ mồm giữ miệng cho tốt được. Nam Nhật thầm mắng Như Nguyệt...
- Ơ nhưng anh làm gì ở đây? Tôi vừa hỏi mà không có thấy anh trả lời? Có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với anh à? Tôi giúp gì được cho anh thì anh cứ nói.
Nam Nhật mệt mỏi thở dài một hơi, xua tay.
- Cô không giúp được tôi đâu. Chuyện dài dòng lắm. Người con gái của tôi đang bị người ta ép gả tới nơi rồi kìa...
- Trần Thư? Là chuyện ép gả cho Ngô Quang Đức gì đó phải không? – Tư Nhĩ chau mày hỏi lại.
- Cô cũng biết chuyện này sao? – Nam Nhật không ngờ là Tư Nhĩ cũng biết.
- Tôi đương nhiên biết chứ? Tôi có nghe Như Nguyệt vừa nói rồi. Tuy tôi mất trí nhớ vậy thôi chứ chuyện của hai người họ tôi đều được nghe nói lại hết. Bạn tốt với nhau cả mà.
- Ra thế... – Nam Nhật gật gù, vẻ mặt vẫn không tươi tỉnh lên nổi.
- Ô vậy ra anh thích Trần Thư thật à? Sáng nay vẫn còn thấy nói là phỏng đoán vậy thôi, không ngờ là thật luôn này...
- Đúng vậy. Chúng tôi cũng mới yêu luôn rồi, chắc là Trần Thư chưa kịp kể với hai người đấy! – Nam Nhật buồn bã khoe chuyện mình và Trần Thư đã yêu đương. – Nhưng cái này không quan trọng. Quan trọng là bây giờ tôi đang không biết làm gì để phá hủy cuộc gặp mặt kia kìa. Mấy người họ vào ăn cũng gần một tiếng rồi. Ngô Quang Đức còn quyết tâm muốn hôn sự này như thế, không biết kết quả ra làm sao đây...
Tư Nhĩ chống tay lên trán, day day suy nghĩ. Chợt trong đầu cô lóe lên một kế hoạch khá là táo bạo...
- Thay vì ngồi đây chờ đợi tôi nghĩ chúng ta có thể làm được gì đó đấy. Có điều liệu kế hoạch này của tôi có thành công hay không thì vẫn còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố lắm. Anh có muốn thử không? – Tư Nhĩ úp úp mở mở nói.
- Cô nói đi. Kế hoạch gì cũng được. Miễn là có thể giúp cuộc họp bàn kia tanh bành luôn thì càng tốt.
- Thế anh nghe tôi nói này... – Tư Nhĩ ghé sát tai Nam Nhật thì thầm nói kế hoạch của mình cho anh ta nghe thử.
Nam Nhật nghe xong cảm thấy kế hoạch của cô rất tuyệt. Có điều làm vậy có hơi mạo hiểm...
- Sao? Không được à? Tôi nghĩ nếu thành công thì đừng nói là hoãn lại mà ngay đến cả tồn tại cũng không tồn tại nổi nữa đâu. Anh vẫn không muốn thử sao? – Tư Nhĩ không biết Nam Nhật vì lí do gì mà lại do dự như thế nhưng vẫn ra sức thuyết phục anh đồng ý cách mình nói. Cái chính là cô muốn giúp cho Trần Thư và anh ta có thể thuận lợi bên nhau.
- Thôi được rồi, tôi đánh liều nghe cô vậy. – Nam Nhật biết rõ việc anh chuẩn bị làm là rất mạo hiểm đối với Văn Quảng nhưng bây giờ ngoài cách đó ra thì chẳng còn cách nào khả thi hết.
- Thế thì tốt thôi, để tôi bắt đầu kế hoạch luôn giúp anh nhé...
.
Bên trong kia bữa tối vẫn rất căng thẳng. hai bên dường như không tìm được bất kì tiếng nói chung nào. Một bên muốn nhanh chóng làm hôn sự, còn một bên lại cứ khăng khăng đòi trì hoãn lại. Không bên nào nhường bên nào. Mọi chuyện cứ thể tưởng chừng không thể có hồi đáp thì Ngô Quang Đức nhận được một cuộc điện thoại. Sự căng thẳng giữa hai bên có thể sẽ ngưng lại một lúc rồi mới tiếp tục sau được.
Anh ta nhìn tên người gọi, nheo mắt do dự không tắt đi ngay.
- Con có điện thoại... – Ngô Quang Đức phân vân mất mấy giây sau đó vẫn quyết định đứng lên đi ra ngoài nghe điện thoại. – Con xin phép ra ngoài nghe điện thoại một lát.
Ông bà Ngô nhìn anh ta tỏ rõ thái độ không hài lòng khi anh ta lựa chọn nghe cuộc điện thoại kia. Bởi lẽ ông bà biết chắc cuộc gọi kia không cuộc gọi liên quan đến công việc. Tối nay anh ta đi họp bàn chuyện hôn ước, có ai trong công ty mà không biết? Bọn họ biết thế rồi đời nào lại dám to gan gọi điện vào lúc này để phá đám được.
- Nếu không phải công việc gì quan trọng con có thể không nghe hoặc không thì nghe nhanh nhanh một chút nhé. Đừng để gia đình nhà họ Trần phải mất thời gian vì những chuyện không đâu của con. – ông Ngô lên tiếng nhắc nhở Ngô Quang Đức. Mọi chuyện đang không được suôn sẻ như ông ta muốn nên giọng ông ta còn có chút bực bội nữa.
- Con biết rồi, con a nghe máy nhanh rồi vào. – Ngô Quang Đức vẫn muốn nghe cuộc điện thoại kia cho thấy anh ta phải vô cùng xem trọng người gọi điện rồi.
Đúng lúc này Trần Thư cũng nhận được một tin nhắn. Con bé ngay lập tức nghi ngờ gì đó, lén lút nhân lúc mọi người đang nhìn ra cửa đã mở điện thoại ra xem dòng tin nhắn vừa mới được gửi tới kia.
Là của Tư Nhĩ nhắn cho cô.
“Mau ra ngoài bắt ghen Ngô Quang Đức đi. Nói rằng anh ta đang bí mặt có tình nhân, khóc lóc một ít, rồi làm um lên sau đó bỏ đi. Có gì lát chúng ta giải thích sau.” Tư Nhĩ do thời gian gấp gáp nhắn vội một câu. Trần Thư không rõ sự tình thế nào trên mặt thoáng tỏ hơi hoang mang nhưng rất nhanh con bé đã chấn tĩnh trở lại.
Trần Thư hoàn toàn tin tưởng vào Tư Nhĩ, dù không rõ kế hoạch củ thể của cô ấy ra làm sao thì cô cũng vẫn sẽ tin và thực hiện theo thôi...
- Mọi người, con xin phép ra rửa tay... – Trần Thư làm ra vẻ như không có gì, hết sức bình thường xin phép được ra ngoài rửa tay. Mọi người nghĩ cô căng thẳng nên cũng không nghi ngờ gì để mặc cô bước ra ngoài.
Chỉ có Văn Quảng là đã biết gì đó, lén lút lấy điện thoại ở trong túi xách của Trần Thư ra đọc trộm tin nhắn. Đọc được dòng tin nhắn Tư Nhĩ gửi cho Trần Thư. Anh bỗng chốc lo lắng không biết vì lí do gì mà cô lại nhắn như thế với Trần Thư. Còn cả cuộc gọ điện thoại kia của Ngô Quang Đức nữa...
Lẽ nào tất cả đều là do cô ấy dàn dựng sao? Cô ấy đang làm cái gì vậy? – Văn Quảng lo lắng mở điện thoại nhắn tin cho Tư Nhĩ. “ em đang làm gì đấy?”
Không có ai trả lời. chẳng lẽ anh lại bỏ đi ngay lúc này để tìm cô?
Danh Sách Chương: