Tư Nhĩ cúi đầu, thản nhiên cắn vào cái nhan sắc tuyệt hảo kia một cắn. Văn Quảng bị cô cắn, mặt anh đương nhiên là rất đau nhưng thay vì đẩy cô ra hay lên tiếng kêu đau thì anh lại thuận tay kéo cô sát lại gần mình. Khoảng cách của hai vì thế mà sát chặt lại gần nhau.
- Anh… - Tư Nhĩ thấy anh phản ứng quá khác với tưởng tượng của cô nên không cắn nữa mà nhả ra xem chiến tích của mình trước.
- Sao thế? Không muốn cắn mặt nữa rồi à? Muốn cắn chỗ nào khác? - Văn Quảng giọng đểu cán nói, tay vẫn không chịu buông eo cô ra.
- Anh không thấy đau à? Mặt anh đỏ lên hết rồi kìa? Hình như còn có vết xước rồi đấy! - Tư Nhĩ sờ sờ vào vết răng trên mặt anh. Ánh mắt có chút xót. Cũng tại vừa nãy cô hung hăng nên mới quá lố cắn anh thành ra như thế. Nhìn anh thế này đúng cô có hơi quá đáng rồi.
- Đau chứ! Em có thấy ai bị vợ cắn chảy máu mặt mà lại không đau không? - Văn Quảng lúc này còn tỏ ra yếu đuối cái gì không biết. Giọng nũng nịu bắt đền cô. - Anh bắt đền em đấy. Em cắn mặt anh thành ra thế này rồi, thử hỏi ngày mai anh phải đi làm thế nào đây?
- Là tại anh bảo tôi cắn mà. Giờ còn bắt đền tôi? Tôi không biết gì hết. Anh tự mình đi gặp bác sĩ hay ai đó có chuyên ngành chữa vết thương mà hỏi xem cách gì cho mau lành đi. Đừng có hỏi tôi! - Tư Nhĩ oan ức nói.
Cô rõ ràng là bị anh ép buộc mà. Chứ cô có định cắn anh đâu.
- Em hoá ra còn biết quỵt nợ sao? Đường đường là một sếp lớn của Lam Gia mà em nói lời không biết giữ lời. Có thể điều khiển công ty thế nào vậy? Anh đúng là tò mò rồi đấy! - Văn Quảng được nước lấn tới, liên tục nói lời ngọt ngào chọc ghẹo cô.
- Không nói cho anh biết.
- Được thôi. Không nói thì không nói. Nhưng em vẫn phải đền bù cho anh chứ? Mai anh phải đi gặp đối tác, thế mà giờ mặt mũi thành ra như vậy rồi em nói anh phải làm sao đi gặp họ đây?
- Thế anh bắt tôi phải đền bù cho anh thế nào? Sau một đêm đâu phải cứ nói hết là hết ngay được. - Tư Nhĩ bất lực trước độ nhây cũng như độ lì lợm của Văn Quảng.
Bình thường trông lạnh lùng là thế, sao bây giờ lại cứ như một thằng nhóc trong thân hình người lớn thích đòi hỏi thế nhỉ?
- Mớm rượu cho anh đi. - Văn Quảng đưa ly rượu ra trước mặt cô. Yêu cầu.
Tư Nhĩ lập tức chau mày. Trong đầu toàn là những thắc mắc không thể tự mình giải thích hết được.
Anh đang bảo cô mớm rượu cho anh? Là kiểu gì chứ? Người ta mớm cơm, mớm cháo chứ ai lại mớm rượu? Lạ đời thế.
- Anh bị điên à? Ai đời lại đi mớm rượu? Rượu là nước. Anh chỉ cần bỏ vô miệng và nuốt là được rồi. Cần gì phải tôi mớm? Nhiều trò! - Tư Nhĩ quay mặt đi, thẳng thừng từ chối yêu cầu vớ vẩn anh vừa mới nói.
- Đó đó… anh biết ngay mà. Em bảo là muốn đền bù cho anh nhưng khi anh yêu cầu em lại không chịu làm. Chỉ là mớm rượu thôi mà.
- Thì rượu đâu cần phải mớm vẫn uống được đó thôi. Có phải cơm hay thức ăn đâu mà mớm?
- Em đây là không hiểu thật hay cố tình không hiểu đấy?
- Tôi không hiểu thật.
- Vậy được. Để tôi giải thích cho em nhé. Mớm rượu chính là một cách uống rượu qua miệng của một người khác đấy! - Văn Quảng chậm rãi giải thích.
- Không hiểu !!! - Tư Nhĩ lắc đầu nói không hiểu nhưng rõ ràng là cô đã hiểu hết cả rồi.
Chỉ là uống rượu như thế có phải hơi bẩn rồi không? Cô không tưởng tượng nổi cảnh đó nữa.
- Em ngại sao? - Văn Quảng nghiêng đầu nhìn thẳng mắt cô hỏi.
Tư Nhĩ ngại ngùng xoay mặt anh ra chỗ khác, không muốn anh cứ nhìn thẳng mặt mình như vậy.
- Không có.
- Chắc là em quên rồi đó chứ lúc trước có lần em say em đã mớm rượu cho anh đấy! Là em đã dạy trò này cho anh trước đó.
- Là tôi sao? Tôi trước kia từng mớm rượu cho anh rồi à? Sao có thể? - Tư Nhĩ xua tay. Cô không đời nào tin mình lại là con người như thế.
- Nhưng em đúng là đã làm như thế mà. Mà anh mặc kệ đấy! Em phải đền bù cho anh đi chứ. Đâu thể lấy lí lẽ ra làm lá chắn như vậy được? - Văn Quảng không muốn miên man với Tư Nhĩ nữa, sợ rằng chỉ cần miên man lúc nữa thôi thì cô sẽ ăn quỵt luôn cơ hội ngàn vàng này của anh mất.
E dè nhận lấy ly rượu từ tay anh. Tư Nhĩ vẫn nghi ngờ rằng anh đang lừa mình. Chứ cô không thể nào từng mớm rượu cho anh được.
- Mau uống đi. Rồi mớm cho anh. - Văn Quảng háo hức mong chờ.
Tư Nhĩ liếc nhìn anh, cô vẫn không dám uống rượu với anh bằng cách đó. Nó vượt ngoài khả năng của cô rồi.
- Văn Quảng à… tôi nghĩ là bản thân mình không làm được đâu. Tôi không thể uống rượu với anh như vậy được. Nó… nó có hơi…
- Sợ gì chứ? Thế thì để anh thực hành một lần cho em xem trước nhé? - Văn Quảng đợi mãi mà Tư Nhĩ cứ chần không chịu uống, bất đắc dĩ anh đành phải tự mình dạy dỗ cho cô trước một lần vậy.
Văn Quảng nhẹ nhàng lấy ly rượu từ trên tay Tư Nhĩ, nâng ly uống một hớp rượu vào trong miệng, không nuốt xuống. Ánh mắt anh thâm tình nhìn người con gái đang đứng ngây ra trước mặt mình. Anh nhanh chóng vòng tay ra phía sau đầu cô, kéo mặt cô sát lại mặt mình.
- Từ khoan đã…. - Tư Nhĩ chưa kịp nói hết câu đã bị Văn Quảng làm cho không thể nói.
Môi anh nhanh chóng áp sát vào môi cô. Thứ rượu trong miệng anh cũng từ từ được chảy vào trong miệng cô. Cô muốn nhổ nó ra nhưng không cách nào nhổ ra được. Anh không cho cô cơ hội làm như thế. Hết cách cô đành nuốt xuống.
Đây là lần đầu tiên cô uống rượu kiểu này. Lạ mà có gì đó rất kích thích…
- Thấy sao? Rượu uống như thế ngon hơn nhiều đúng không? - Văn Quảng đắc ý hỏi cô. Tiện tay còn giúp cô lau đi vết rượu vang dư lại trên khoé miệng cô.
Cô không trả lời, chăm chú ngắm nhìn anh. Trong đầu liên tục nhớ về hành động vừa rồi của anh. Hương vị rượu vẫn ở trong miệng cứ không thể nào hết vị được mặc cho cô đã cố thử nuốt nước bọt mấy lần.
- Không trả lời xem như là anh đoán đúng rồi nhé! - Văn Quảng nói rồi lại tiếp tục hôn lấy môi cô.
Lần này anh không còn hôn qua loa như vừa rồi nữa. Trực tiếp chiếm lấy môi cô, chiếc lưỡi thuần thục đưa lưỡi vào bên trong miệng cô liên tục khám phá bên trong. Tư Nhĩ không giỏi hôn, cô vụng về không thể theo kịp với tốc độ của anh. Bản thân bị anh áp đảo hoàn toàn.
Ông bà Lam đúng là giữ con gái kĩ lưỡng thật. Để cô lớn tới chừng này tuổi rồi mà vẫn còn hôn vụng về như thế. - Văn Quảng thầm nghĩ ở trong lòng. Rất vui vì cô không giỏi hôn, chứng tỏ trước đó cô rất ít hôn hoặc thậm chí có thể chỉ có mình anh là được hôn cô thôi cũng nên.
- Phù phù… - Tư Nhĩ không thở được nữa nên đã dùng hết sức ở hai cánh tay để đẩy anh ra.
- Sao nào? Em hài lòng với kĩ năng hôn của anh chứ?
- Đồ lưu manh nhà anh. Rốt cuộc anh đã hôn bao nhiêu cô gái rồi vậy? - Tư Nhĩ nhăn nhó trách mắng anh.
- Không nhiều lắm đâu. Còn em hình như rất vụng về trong chuyện này thì phải. Đừng nói là trước đó em chưa từng hôn ai đấy nhé? - Văn Quảng hỏi lại cô.
Tư Nhĩ chần chừ không dám trả lời. Văn Quảng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô. Biểu cảm này hình như đang muốn nói rằng câu trả lời chính là có thì phải.
- Em từng hôn người khác trước anh rồi sao? - Văn Quảng nghiêm trọng hỏi.
Tư Nhĩ vẫn không trả lời. Dường như dám chắc rằng điều anh đang nghĩ là thật rồi.
- Là ai?
- Mối… tình đầu. - Tư Nhĩ ngập ngừng đáp. Cô biết là anh sẽ giận nhưng cô không thích nói dối chuyện thế này. Hơn nữa có phải mình cô đâu, anh cũng từng hôn rất nhiều người con gái khác rồi đó thôi. Hơn nữa tuổi thanh xuân hầu như ai mà chả có một vài mối tình, cô đây chỉ có mỗi một mối tình đầu vậy là ít chứ nhiều nhặt gì?
- Em có mối tình đầu? Bao giờ thế? Anh ta là người thế nào? Nhà ở đâu? Tên gì? Anh có biết anh ta không? Vì sao chia tay? Bây giờ có liên lạc gì nữa không? - Văn Quảng hỏi dồn một lúc không biết bao nhiêu câu hỏi làm Tư Nhĩ phát sợ luôn. Chả biết phải trả lời câu hỏi nào trước nữa.
- Anh hỏi làm gì? Chuyện qua rồi. Với cả anh biết anh ấy để đi tính sổ hay gì? Với lại anh còn hôn nhiều người hơn cả tôi nữa đấy! Ở đó mà ghen vớ ghen vẩn.
Văn Quảng cảm thấy cô mắng rất đúng nhưng anh vẫn tò mò về mối tình đầu của cô. Rốt cuộc thì người như nào lại có thể có được tình yêu đầu đời của cô?
- Được. Anh không ghen với anh ta. Nhưng anh muốn nghe em kể về anh ta. Một vài chi tiết hay một vài chuyện về anh ta thôi cũng được nữa.
- Thì là người tôi yêu năm lớp mười một thôi chứ có gì đâu.
- Chi tiết hơn đi.
Tư Nhĩ thở dài một hơi. Cô đến là bất lực với cái kiểu tò mò của Văn Quảng. Chuyện cũ nhiều năm trôi qua cô không còn muốn nhắc lại nữa nhưng hôm nay bất đắc dĩ phải đem ra kể vậy.
- Năm đó cậu ấy với tôi học cùng lớp. Tôi là lớp trưởng còn cậu ấy là tên quậy nhất lớp khi đó. Ban đầu chúng tôi hai người ở hai thái cực khác hoàn toàn nhau nên dường như không có bất kì liên quan gì tới đối phương nhưng sau đó giáo viên lại xếp chỗ cho hai bọn tôi ngồi bên nhau, đồng thời nhờ tôi giúp đỡ cậu ấy học tập. Chúng tôi ngồi cạnh nhau lâu nảy sinh tình cảm. Cậu ấy vì tôi mà có thay đổi rất tích cực, trở thành một trong số những thành viên đứng đầu lớp ngang hàng với tôi. Chúng tôi yêu nhau, ước mơ thi chung một trường đại học nên khi lên lớp mười hai vẫn luôn giúp đỡ nhau học tập rất chăm chỉ, đi hẹn hò thì hầu hết cũng chỉ có học và học thôi… - Tư Nhĩ nói đến đây thì ngừng lại. Dường như có gì đó khiến cô không muốn kể tiếp nữa.
- Rồi sau đó thì sao? Sao hai người yêu nhau như thế lại chia tay?
- Sau khi chúng tôi nên tới đại học, học hết năm hai thì nghe tin công ty nhà cậu ấy phá sản. Bố cậu ấy vì nợ nần mà bỏ đi biệt xứ, mẹ cậu ấy sau chuyện đó đau lòng đến mức tinh thần bị ảnh hưởng. Thế là cậu ấy quyết định nghỉ học, chuyển nhà đến nơi khác rồi tự mình đi làm kiếm tiền trả nợ cho gia đình. Đồng thời cũng nói lời chia tay với tôi vì cậu ấy cảm thấy bản thân không còn xứng với tôi và từ đó đến nay tôi đã chẳng còn nghe được bất kì tin tức gì của cậu ấy nữa. Thế thôi.
- Vậy em có buồn không?
- Nhiều năm vậy rồi còn gì để buồn nữa. Cùng lắm là thỉnh thoảng hoài niệm lại chút thôi…
Dứt lời, Tư Nhĩ đột nhiên uống rất nhiều rượu. Ánh mắt cô thấp thoáng hiện lên nỗi nhớ người cũ. Dù rằng không nói ra nhưng Văn Quảng đoán là lúc trước cô đã phải yêu người đàn ông kia nhiều lắm. Anh ta còn vì cô mà thay đổi để sánh ngang cùng cô kia mà. Nếu không phải vì năm đó công ty nhà anh ta phá sản thì có lẽ giờ này người ở bên cô chắc chắn không phải là anh rồi.
Văn Quảng cứ thế để mặc cho Tư Nhĩ uống rượu mà không hề ngăn cản cô lại. Hình như còn có chút ghen tị với tên kia vì đã không xuất hiện bên cô trước anh ta. Để anh có thể trở thành mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của cô như vậy.
- Em quên anh ta rồi đúng không? - Văn Quảng im lặng một lúc rất lâu mới lại lên tiếng hỏi tiếp.
Tư Nhĩ liền trố mắt kinh ngạc. Không nghĩ suốt từ nãy tới giờ rồi mà anh vẫn còn suy nghĩ đến chuyện mối tình đầu của cô nữa.
- Tôi quên cậu ấy rồi… - Tư Nhĩ lèm nhèm nói. Giọng nói hình như là say rượu thật rồi.
- Nếu thế em có thể mở lòng yêu anh được không? Một lần thôi, thử thích anh giống như cái cái cách em từng yêu cậu ấy đấy! - Văn Quảng giọng gần như thể đang cầu xin tình cảm từ cô.
- Ha… sao có thể? - Tư Nhĩ vội lắc đầu.
Thấy thế Văn Quảng liền thất vọng ra mặt nhưng không dám đòi hỏi cô thêm nữa.
- Em say rồi. Để tôi đưa em về.
- Được. - Tư Nhĩ mỉm cười ngốc nghếch trở về nhà cùng với anh.
Về tới nhà. Văn Quảng vẫn còn buồn vì chuyện cô nói rằng cô không thể yêu anh như cái cách cô từng yêu mối tình đầu. Nhưng không vì thế mà anh bực bội lên cô. Nói thế nào thì tình cảm vẫn là thứ mà anh không thể tự cưỡng cầu được.
- Nằm ngủ đi nhé! - anh cẩn thận đặt cô lên giường. Đang chuẩn bị rời đi, cô liền nhanh tay giữ lấy tay anh.
- Sao thế?
- Em không thể yêu anh như cái cách yêu từng yêu mối tình đầu được vì đó là tình yêu thời thanh xuân. Bốc đồng và có nhiều mơ mộng…
- … - Văn Quảng trầm tư không đáp.
- Còn với anh. Em đương nhiên không thể bốc đồng yêu anh rồi mơ mộng giống như khi yêu cậu ấy được. Em lớn rồi. Tình yêu của em cũng khác theo. Nếu có, em sẽ chỉ có thể yêu anh một cách trân thành nhất mà thôi…
Danh Sách Chương: