Tư Nhĩ hiểu là để tìm một người giống người hoàn toàn là rất khó nên nếu có thể giống được từ 60 đến 70 phần trăm thì miễn cưỡng cũng có thể xem như là tạm được rồi. Có điều cô vẫn phải kiểm định lại cho chắc mới được. Với cả còn phải xem xem cả cách ăn mặc và cách ứng xử của ta nữa, phải làm sao cho thật giống cô nhất mới được:
Người phụ nữ thấy Tư Nhĩ chịu nghe lời giới thiệu của mình liền lập tức đi vào bên trong và gọi ra một cô gái có dáng người giống hệt với cô. Đặc biệt là cô ta còn có đôi mắt đen, trong trẻo đẹp hệt như cô. Tuy là có thấp hơn cô một chút nhưng khoảng cách chênh lệch là không quá nhiều nên nếu chỉ nhìn thoáng qua chắc là Văn Quảng sẽ không thể nhìn ra sự khác biệt được.
- Cô ấy đây! Tiểu thư thấy sao ạ? - người phụ nữ đon đả nịnh nọt. Bà ta thấy Tư Nhĩ yêu cầu cao nhưng vì số tiền cô có thể cho bà ta là quá nhiều nên bà ta có thế nào cũng không thể để vụt mất người khách phóng khoáng là cô được.
Tư Nhĩ thừa biết bà ta chỉ đang nịnh hót để cô nhanh chóng chốt đơn mặt hàng này cho bà ta và sau khi gặp cô gái bà ta gọi ra thì cô đúng là đã cảm thấy rất hài lòng rồi nhưng như vậy vẫn chưa đủ yếu tố để cô chốt cô gái này ngay được. Cô ta nhìn như đang cố gồng để giống với phong thái của cô vậy, chắc là mới vừa rồi bà ta đã dặn cô ta là phải làm như thế. Nhưng cô ta gồng thế này còn hơi đơ, cô nhìn thoáng cái đã nhận ra chứ đừng nói là Văn Quảng.
- Bà, và mấy người nữa, đi ra ngoài hết đi được không? Tôi với cô ta cần nói chuyện riêng một chút. Tốt nhất trong lúc đó đừng ai làm phiền chúng tôi nói chuyện. - Tư Nhĩ giọng bề trên ra lệnh cho tất cả những người đang có mặt ở trong căn hộ này.
Sau khi nghe xong yêu cầu này của cô vẻ mặt ai nấy đều tỏ ra vô cùng ngơ ngác. Bọn họ khựng lại do dự nhìn nhau sau đó đều ngoan ngoãn nghe theo lời Tư Nhĩ căn dặn, kéo nhau ra khỏi căn hộ ngay lập tức. Bởi lẽ Tư Nhĩ hiện tại đang là khách V.I.P của bọn họ, bọn họ đâu thể làm ra chuyện gì phật ý cô được? Người phụ nữ giới thiệu cho cô là người đi ra sau cùng, trước kho đi bà ta còn không quên quay lại liếc mắt với cô gái kia, ánh mắt có phần sắc sảo giống như là đang đeo doạ.
Tư Nhĩ nhân lúc đó quan sát cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình. Cô ta sau khi bị người đàn bà kia liếc nhìn thì vẻ mặt thoáng lộ vẻ sợ hãi nhưng rồi cô ta biết là không thể sợ hãi vào lúc này được nên lại cô gồng mình để tiếp tục đối diện với Tư Nhĩ.
- Tên gì? Bao tuổi? Kinh nghiệm trong nghề là bao lâu? Thường hay đi phục vụ những khách thế nào? - Tư Nhĩ liền một lúc hỏi rất nhiều câu hỏi. Cô không có nhiều thời gian để ngồi đây nói chuyện dông dài với cô gái kia nên để tiết kiệm thời gian thì bắt buộc phải hỏi nhanh như thế thôi.
Cô gái kia bị sự nghiêm túc của Tư Nhĩ làm cho choáng ngợp, phút chốc đã trở lên sợ hãi, nhút nhát không biết phải ứng xử thế nào trước những câu hỏi dồn dập từ phía cô.
Nhìn cô ta cứ lóng nga lóng ngóng khiến cho Tư Nhĩ phát nản. Cô đâu thể để một người nhút nhát thế này đi gạ gẫm Văn Quảng được? Cô mới có hỏi cô ta có mấy câu mà cô ta đã lo sợ thế rồi vậy đến lúc cô ta gặp Văn Quảng mà bị anh ta nói hay lườm cho thì có phải là sợ đến ngất xỉu luôn không trời. Rồi nếu xui hơn mà bị Văn Quảng bắt được rồi để anh tra hỏi ra cô thì cô chắc là tiêu đời mất. Không được không được. Cô không thể đánh liều vào một cô gái thế này được. Tuy là có hơi tiếc vì dáng người cô ta khá giống cô, đặc biệt là đôi mắt còn giống y đúc của cô nhưng tính cách nhút nhát thế này thì giống cũng đâu thể giúp gì được?
- Thôi được rồi. Cô không thể đáp ứng được với nhu cầu của tôi. Cô không cần cố gượng ép nữa, mau đi ra đi. - Tư Nhĩ chán nản hẩy tay cho phép cô ta được đi khỏi đây nhưng cô ta lại nhất quyết không ra mà cứ một mực đứng nguyên ở đó, ngay trước mặt cô và không chịu rời bước đi chỗ khác.
Tư Nhĩ thấy cô ta không chịu đi, liền tỏ ra khó chịu nhưng rồi cô chợt nhớ ra đây đâu phải nhà cô, cô không có quyền đuổi ai đi cả thế là cô đành tự mình đứng dậy, xách túi chuẩn bị rời đi trước. Cô ta không rời đi thì để cô tự mình rời đi vậy. Dù sao cô cũng mất kha khá thời gian vào chỗ này rồi. Nên tranh thử tới mấy chỗ khác tìm xem sao. Dù sao thì từ giờ tới lúc Văn Quảng có cuộc gặp với đối tác cũng còn khoảng gần một tiếng rưỡi nữa. Nếu tranh thủ còn có thể may mắn tìm được ai đó phù hợp. Nếu không thì cô chỉ đành chấp nhận để lần khác vậy chứ biết sao giờ?
Nhưng ngay vào lúc Tư Nhĩ xoay người định cất bước rời đi thì cô gái kia không biết đã nghĩ gì mà chạy đến giữ lấy tay cô lại. Vẻ mặt cô ta tỏ ra cực kì nghiêm túc, dường như rất muốn được cô nhận. Lí do chắc là vì tiền. Với cả cô cũng đã nói từ trước rồi, nếu như có ai đó nhận được và làm tốt thì cô có thể chi trả không tiếc gì với bọn họ.
- Xin cô đấy! Hãy cho tôi thử được không? Tôi biết là bản thân còn nhút nhát lại vụng về nhưng cô cứ yên tâm là tôi sẽ làm hết sức trong khả năng của mình. Nhất định sẽ không làm hỏng việc của cô đâu. Chỉ cần cô chịu đồng ý chọn tôi. - cô gái kia thành khẩn cầu xin.
Tư Nhĩ trước giờ là người rất dễ bị lay động bởi sự trân thành của người khác mà đê dàng đồng ý với họ điều gì đó nhưng đó chỉ là khi cảm xúc của cô mạnh mẽ hơn lí trí thôi chứ còn bây giờ lí trí của cô đang mạnh mẽ hơn tất thảy mọi cảm xúc ở trong cô. Nó thôi thúc, nhắc nhở cô rằng cô tuyệt đối không được phép do dự và phải cực kì tỉnh táo để đưa ra quyết định. Không được nhìn vào sự thành khẩn của cô ta mà phải nhìn vào đại cục to lớn của cô ở trước mắt.
- Cô cũng biết lí do mình bị loại thì xem ra cũng khá lắm đấy! Nhưng việc tôi muốn làm rất quan trọng mà cô lại quá nhút nhát để làm điều đó. Người tôi cần tìm là một người giống tôi và cô hoàn toàn có đủ yếu tố về ngoại hình như về tính cách… cô chắc là mình sẽ diễn được bao nhiêu phần tính cách giống với tính cách của tôi?
Cô gái kia lo lắng và bắt đầu trở lên lóng ngóng, không biết phải nói tiếp thế nào. Tư Nhĩ đoán trước được cô ta sẽ lại nhút nhát như thế nên chẳng còn bất ngờ như lần đầu tiên nữa. Tiếp tục buông lời để cô ta biết khó mà tự lui.
- Cô thấy không? Ngay tới cả việc tự tin trước tôi cô còn không làm được thì nói gì tự tin trước mặt một người đàn ông khí chất toả ra khắp người?
- Tôi… tôi có thể làm được! - cô gái kia kiên định nói. - Chỉ là tôi cần cô chỉ dạy cho tôi một chút thôi. Tôi hứa với cô là sẽ làm tốt mà, vậy nên cầu xin cô hãy chọn tôi đi. Mẹ tôi đang cần một số tiền lớn để được phẫu thuật, vì mẹ, tôi tin là bản thân sẽ không nhút nhát, không làm hỏng chuyện cô nhờ tôi đâu. Nên là… xin cô đó! - cô gái kia quỳ rạp trước mặt Tư Nhĩ.
Tư Nhĩ tuy rất cương quyết nhưng cuối cùng vẫn bị cái dáng vẻ yếu đuối kia làm cho lao lòng, bất đắc dĩ cô đành phải lui lại để tiếp tục “phỏng vấn” cô ta, xem như là để cho cô ta một cơ hội được chọn. Và nếu như cô ta không đặt được những yêu cầu mà cô đặt ra cho cô ta thì cô sẽ nhất định không thương tình mà bỏ đi ngay. Nhất định không bị dáng vẻ đáng thương này giữ lại lâu thêm nữa đâu.
- Tôi cho cô một cơ hội lần nữa. - Tư Nhĩ lặng lẽ thở dài một hơi. Tự mình bất lực trước độ dễ mềm lòng của bản thân mình. Bao nhiêu lần rồi vẫn y như thế. Cô luôn bị mấy kẻ đáng thương làm cho mềm lòng. Và nếu cứ là mấy trông ranh ma một chút thì cô sẽ lại dễ cương quyết với những quyết định của mình hơn đấy!
- Tên gì? Bao tuổi? Kinh nghiệm trong nghề là bao lâu? Thường hay đi phục vụ những khách thế nào? - Tư Nhĩ ngồi vắt chéo chân, kiên nhẫn hỏi lại câu hỏi mình vừa hỏi thêm một lần nữa. cả người bày ra dáng vẻ uy nghiêm giống như Văn Quảng thường hay làm. Giống y hệt từ cánh ngồi đến ánh mắt, có điều vẫn không thể toát ra được toàn bộ sự đáng sợ giống như anh nhưng thế này cũng có thể xem như là một chín, một mười với anh rồi.
Cô gái kia cuối cùng vẫn là bị cô doạ sợ nhưng lần này cô ta đã có thể làm chủ được cảm xúc của mình. Mạnh dạn, dõng dạc trả lời cô từng câu câu một, rõ ràng không vấp váp.
- Tôi tên là Lan Chi, năm nay hai mươi sáu tuổi. Kinh nghiệm trong nghề… sáu tháng. Thường hay đi tiếp mấy khách hạng thường nhưng dạo gần đây tôi đã thử tập tiếp xúc và được dạy cách làm tiếp những vị khách nhà giàu và khó tính hơn rồi.
Tư Nhĩ nhìn thấy cô ta có tiến bộ nhanh như thế thì bất giác cảm thấy rất hài lòng. Người có thể học hỏi nhanh thế này chắc là từ giờ tới lúc 20:00 là kịp để đào tạo đấy! Nhưng vẫn cứ phải thử thêm chút nữa. Xem là cô ta có giữ được cái trạng thái này lâu hơn không nhé?
- Sáu tháng? Cô biết người tôi muốn cô tiếp là ai không? Anh ta đã từ chối rất nhiều những cô gái trước đó rồi cô biết không? Mà cô mới có vào làm được sáu tháng đã đòi thử tiếp anh ta? - Tư Nhĩ bắt bẻ nói. Cố tình tạo tâm lí lên người cô gái kia.
Cô ta bất giờ tuy là rất sợ nhưng vì Tư Nhĩ đã nói là cô đang cần tìm một cô gái đủ mạnh mẽ, tự tin để được chọn nên cô ta vẫn cố gắng gượng. Không để Tư Nhĩ có cơ hội đánh vào tâm lí mỏng manh dễ sợ hãi của cô ta. Tuyệt đối không thể bị khuất phục. Vì mẹ. Cô ta không thể cứ thế để vụt mất đi cơ hội kiếm được một số tiền lớn được. Nếu như thành công vụ này, không chỉ là có tiền chữa bệnh cho mẹ mà cô ta còn có thể thoát ra được khỏi đây và sống một cuộc sống bình thường nữa. Nhất định không thể dừng. Lan Chi nghiến bặm chặt môi, hai bàn tay nắm chặt tới mức hai bên mép váy cô ta mặc đã nhăn nheo lại hết cả rồi.
- Sáu tháng nhưng tôi đã học hỏi rất nhanh và đã sớm thằng thục tất cả từ kĩ năng gợi chuyện, uống rượu, kể cả là… là làm chuyện đó nữa. Tất cả tôi đều có thể làm tốt. Bằng chứng là bà quản lý đã cho tôi đi tiếp khách hạng sang gần đây rồi và tất cả bọn họ đều vô cùng hài lòng với tôi.
Vì tiền mà ngay cả chút nhân phẩm cuối cùng Lan Chi cũng không thể giữ lại được nhưng Tư Nhĩ không vì thế mà thấy cô ta đáng khinh bỉ, ngược lại còn có chút ngưỡng mộ sự hiếu thuận của cô ta đối với mẹ của mình. Vì mẹ cô ta mới bị dồn vào đường cùng như thế chứ nào có gì đâu mà đáng chê trách?
- Thử chút với tôi xem. - Tư Nhĩ nở một nụ cười lạnh, nhẹ nhàng ra lệnh.
Cô đang yêu cầu Lan Chi thử một vài kĩ năng làm gái của cô ta với cô sao? Là đang đùa đấy à? Hay là cô gái này là giới tính thứ ba? Lan Chi nghe xong bắt đầu nghi ngờ ngay giới tính của Tư Nhĩ bởi bình thường sẽ chẳng có một cô gái nào có yêu cầu kì cục như thế cả.
- Thử, thử với cô sao? - Lan Chi lắp bắp hỏi lại.
Tư Nhĩ cũng tự thấy bản thân cô rất kì lạ khi tự nhiên lại yêu cầu một cô gái như vậy nhưng kệ thôi chứ! Ai nghĩ gì thì nghĩ chứ cô vẫn là gái thẳng nha! Đây chẳng qua chỉ là cô muốn tự mình kiểm tra để chắc chắn thôi chứ cô nào có tính làm chuyện xấu xa gì?
- Được. - Lan Chi cũng cảm thấy yêu cầu của Tư Nhĩ là vô lí nhưng cô ta cũng mặc kệ thôi chứ biết làm gì bây giờ? Miễn là cứ có đủ tiền để lo chạy chữa cho mẹ cùng với đó là thoát được ra khỏi cảnh khổ này là được. Mấy cái khác quan trọng gì? Với đàn ông là người cô ta không yêu cô ta còn có thể làm tốt huống chi là với con gái giống như Tư Nhĩ?
Danh Sách Chương: