Lạc Huyên mơ màng tỉnh dậy, thấy muội muội vẫn ngất đi bên cạnh mình, nhớ đến lời nói cuối cùng của Lạc Nam mà thần sắc ểu oải như đưa đám, nàng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
“Tỉnh rồi?”
Một giọng nói trầm ổn vang lên, Lạc Huyên giật mình nhìn thấy Lạc Nam đang bước đến, nhất thời cúi thấp đầu xuống lí nhí nói: “Đại ca…”
Trong lòng Lạc Nam thở dài một hơi, nghe tiểu cô nương này gọi một tiếng đại ca, hắn lại sinh ra cảm giác muốn che chở cho các nàng, tin tưởng chỉ cần trái tim ngươi không phải sắt đá, rất khó chán ghét hai tỷ muội thiện lương khả ái như vậy.
“Nếu Lạc Phá Lôi rơi vào tay ta, sẽ tha cho hắn một lần!” Lạc Nam đột ngột trầm thấp nói ra.
Thân hình mảnh mai của Lạc Huyên run lên, đôi mắt vốn ảm đạm không ánh sáng cấp tốc lóe lên, đôi mắt tròn xoe, bờ môi lắp ba lắp bắp:
“Đại ca, huynh thật sự chấp nhận không giết phụ thân?”
Mà Lạc Ly đang ngất đi dường như cảm ứng được, như con mèo nhỏ dụi dụi mắt, nghe lời nói của tỷ tỷ nhất thời tinh thần tỉnh táo, nhìn chằm chằm Lạc Nam, như sợ mình nghe lầm.
“Không sai, một cái Lạc Phá Lôi mà thôi, diệt đi Lạc gia hắn cũng vô giá trị!” Lạc Nam dứt khoát hừ một tiếng.
“Thật tốt quá!”
Lạc Huyên cùng Lạc Ly nhảy cẩng lên hoan hô, như hoa lê đái vũ xinh đẹp vô song, đột ngột nhào vào lòng hắn.
Lạc Nam đỡ lấy hai vị muội muội, nhìn thấy sự hân hoan vui sướng trên mặt các nàng, trong lòng thầm nghĩ mẫu thân quả nhiên nói đúng…có đôi khi bản thân cần chấp nhận lùi lại một bước để đạt được kết quả hoàn mỹ nhất.
“Đại ca tốt nhất…” Lạc Huyên hưng phấn, cảm giác nặng nề đè nén trong lòng quét sạch.
“Đại ca! vậy còn nhị…” Lạc Ly lí nhí trong cổ họng.
“Hử?” Lạc Nam trừng mắt.
“Không, không có gì!” Lạc Ly lắc đầu như trống bỏi, sợ chọc giận hắn.
Lạc Nam hiện tại là chủ một cái thế lực cường đại, vô hình chung đã sinh ra một loại uy thế không giận tự uy, hai nữ biết mạng của phụ thân đã là ranh giới cuối cùng của hắn rồi.
Hai tỷ muội nhìn nhau thở dài, ấn tượng của Lạc Vũ trong lòng hai nàng không nhiều, các nàng cũng rất thông minh cơ linh, những khi tiếp xúc đều cảm giác được nhị ca Lạc Vũ ghen tỵ với hai tỷ muội mình, tình cảm không có bao nhiêu.
So với nhị ca thì đại ca có cuộc sống thê thảm từ nhỏ càng khiến hai nữ cảm thấy đồng cảm, muốn dùng tình cảm chân thành của mình để xoa diệu những vết thương trong lòng hắn.
“Hai muội cứ tiếp tục nghỉ ngơi, đại ca ra ngoài một chuyến!” Lạc Nam đặt hai nữ xuống giường, bước ra đại sảnh Nương Tử Bang.
“Tỷ tỷ, chuyện của Nhị ca tính sao bây giờ?” Lạc Ly nhìn Lạc Huyên lo lắng, nàng sợ một ngày mình phải chứng kiến đại ca đem nhị ca giết đi.
“Haiz, Nhị ca hiện tại cũng là người có thực lực, chắc hẳn đủ khả năng tự bảo vệ, bất quá hắn nợ đại ca thật sự nhiều lắm, nếu ngày sau nhị ca tự tìm đường chết mà đối đầu với Đại ca, ta cũng không tiện nói cái gì!” Lạc Huyên thở dài một hơi, sau những chuyện Lạc gia làm với Lạc Nam, nàng thật không có mặt mũi mở miệng cầu xin cho ai khác ngoài phụ thân.
Lạc Ly ủ rủ cuối đầu, nàng cũng biết trên thế gian này rất hiếm chuyện nào toàn vẹn.
…
“Phu quân, đám người Lạc Anh Bang toàn bộ theo Lạc gia trốn hết rồi!”
Lạc Nam vừa ra khỏi đại sảnh, Bạch Tố Mai lập tức tiến đến dắt tay hắn tiếc nuối nói.
Lạc Anh Bang do một đám thiên tài của Lạc gia thành lập, sau khi Lạc gia quyết định trốn đến Thiên Yêu Học Phủ nương tựa, bọn chúng cũng rời khỏi Thánh Linh Học Phủ đi theo gia tộc.
Nói đùa sao? không trốn chẳng lẽ chờ Lạc Nam cường thế quay về trả thù? Cả Thánh Linh Học Phủ hiện tại chỉ còn Lạc Huyên với Lạc Ly thuộc về Lạc gia còn sót lại.
“Viêm Diễm Bang thì sao?” Diễm Hồng Liên ánh mắt lấp lóe hỏi thăm.
“Viêm Diễm Bang cũng đã giải tán sau khi Diễm gia bị Nguyệt Kỳ tỷ tỷ bình định, phần lớn người đều hiểu Diễm gia đã bắt đầu xuống dốc, không tiếp tục ở lại Viêm Diễm Bang!” Băng Linh Nhi nhoẻn miệng cười nói.
Mà lúc này, phía trước Nương Tử Bang đi vào một nữ nhân, nàng có phần rụt rè nhìn Lạc Nam mở miệng:
“Chủ nhân!”
“Lần này làm rất khá, đây là thưởng cho ngươi…!” Lạc Nam nhìn nữ nhân này lên tiếng tán thưởng, đem một cái túi đưa cho nàng.
Nữ nhân chính là Hàn Thẩm của Hàn gia, người được Lạc Nam cài vào Viêm Diễm Bang, cũng nhờ có nàng kịp thời thông báo nên Mộng Ảnh và Tô Nhan mới có mặt giúp Nguyệt Kỳ bình định Diễm gia một phen, bằng không chỉ sợ kết quả sẽ khác.
“Đa tạ chủ nhân!” Hàn Thẩm vui mừng hớn hở, đồ Lạc Nam cho nhất định không phải hạng tầm thường, bất quá để tránh thất lễ nên nàng không ngay tại chỗ mở ra xem.
“Được rồi, ngươi cứ tiếp tục ở Học Phủ tu luyện cho tốt, hy vọng tương lai có thành tựu!” Lạc Nam phất tay, bên trong túi đưa cho Hàn Thẩm có Linh Cấp Thượng Phẩm Công Pháp, Dưỡng Nhan Đan cùng một lượng Linh Thạch lớn đủ thay đổi tương lai của nàng, đối với thuộc hạ của mình Lạc Nam sẽ không keo kiệt nhưng cũng không quá thân mật.
“Thuộc hạ cáo từ!” Hàn Thẩm có phần hâm mộ nhìn qua chúng nữ, bất quá cũng biết bản thân không nên mơ mộng hảo huyền, kính cẩn lui ra.
Nhìn bóng lưng Hàn Thẩm khuất dạng, Lý Trúc Loan lên tiếng: “Nam Cung Bang cũng bị Uyển Dung giải tán, Nam Cung Liệt bị Mộng Ảnh tỷ tỷ khai trừ khỏi Học Phủ vì mượn danh Hậu Cung ép bức không ít nữ sinh, cuối cùng chết trong tay đám thiên tài trước đó bị hắn lợi dụng!”
“Ngoài Nam Cung Bang, một tên Chấp Sự bao che Nam Cung Liệt cũng bị khai trừ chức Chấp Sự, mà hắn lại trùng hợp là sư phụ của Mộc Hưng, kẻ trước đó từng ra oai ở nhà thiếp.” Lý Trúc Loan nói thêm.
“Còn Nam Cung gia thì sao?” Lạc Nam gật gù, có mấy bà vợ thật tốt, phần lớn việc hắn đều không cần tự mình làm.
“Uyển Dung đã đến Nam Cung Gia, chưa biết kết quả như thế nào!” Mộc Tử Âm phụ họa.
Lạc Nam hơi suy nghĩ, cúi đầu nhìn Tiểu Sư đang cuộn tròn trong ngực mình, bàn tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nàng mỉm cười nói: “Tiểu Sư, nàng đến Nam Cung Gia một chuyến, nếu Uyển Dung có phiền phức thì hỗ trợ!”
Tiểu Sư ngoan ngoãn gật đầu, thân hình chợt hóa thành một tia tử lôi xuyên thấu không gian, chỉ chớp mắt đã biến mất dạng.
Nam Cung Gia có lão tổ Luyện Hư Sơ Kỳ tồn tại, mặc dù Nam Cung Uyển Dung có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng nếu tên kia liều mạng trốn vào không gian chỉ sợ cũng thúc thủ vô sách, cho Tiểu Sư đi cùng giải quyết triệt để một lần.
Mà lúc này, cảm giác được Tiêu Thanh Tuyền đã rời khỏi Gia Tốc Trận, Lạc Nam nắm tay Diễm Hồng Liên cười nói:
“Hồng Liên, giờ phút nàng mong đợi nhất đến rồi…”
Diễm Hồng Liên ánh mắt lập tức tỏa sáng, không kịp chờ đợi nắm lấy tay hắn, hai người cùng lúc tiến vào Linh Giới Châu.
Nhìn thân ảnh Lạc Nam cùng Diễm Hồng Liên biến mất, chúng nữ mỉm cười nhìn nhau:
“Hậu Cung lại sắp có một tôn cường giả!”
…
“Phu quân, thiếp luyện được một lò chín viên Dung Hỏa Đan!”
Tiêu Thanh Tuyền đã ở trong Gia Tốc Trận vừa tròn một ngày, bằng với mười ngày thế giới thực, cũng đem Dung Hỏa Đan luyện chế thành công.
Gương mặt tuyệt mỹ của nàng lúc này có chút mệt mỏi, Lạc Nam yêu thưa không dứt đem thân thể thơm ngát ôm vào trong ngực, hơi nóng như lửa thủ thỉ bên tai:
“Tối nay phu quân bồi thường cho nàng!”
“Lưu manh!”
Tiêu Thanh Tuyền phi một tiếng, gương mặt nhất thời từ nhợt nhạt chuyển sang đỏ ửng, đem bình đan dược nhét vào tay hắn lập tức biến mất dạng.
“Khanh khách, đúng là nữ nhân chưa trải mùi đời có khác!” Diễm Hồng Liên cười khanh khách nhìn Tiêu Thanh Tuyền thẹn thùng trêu chọc.
Bốp…
Lạc Nam tét lấy mông thịt đầy đặn của nàng, đem Diễm Hồng Liên bế vào Hồng Liên Cung.
“Ưm, phu quân…!”
Diễm Hồng Liên kiều mị hừ nhẹ, hương thơm nóng bỏng phả vào mặt hắn, Lạc Nam không nhịn được ngậm chặt bờ môi kiều diễm nóng bỏng của nàng.
Hai người vong tình hôn hít nhau, đầu lưỡi ướt át cuộn chặt không rời, mãi đến khi hô hấp dồn dập kịch liệt mới rời khỏi.
“Đây là tạm thưởng cho nàng, đúc thành Đại Nhật Thần Thể sẽ cho ăn no!” Lạc Nam cười cười nói.
“Đáng ghét!” Diễm Hồng Liên kiều hừ nói, bất quá đã không nhịn được muốn trở nên cường đại, nghiêm túc khoanh chân ngồi trên giường.
“Kim Nhi, Dung Hỏa Đan sử dụng thế nào?” Lạc Nam hướng trong lòng hỏi thăm.
“Trước tiên phục dụng một viên, trong quá trình rèn đúc thân thể nếu đau đớn đến mức không chịu đựng nổi thì nuốt thêm, chín viên chia đều đặn chín lần, đến khi nào đúc thành Đại Nhật Thần Thể thì thôi, quá trình này không ai có thể trợ giúp!” Kim Nhi nghiêm túc đáp.
“Đau không?” Lạc Nam sợ nhất là thê tử mình chịu đau đớn.
Kim Nhi tròn xoe mắt: “Mỗi loại Thể Chất đều có quá trình hình thành khác nhau, Đại Nhật Thần Thể sẽ đốt nát toàn bộ cơ thể của nàng thành tro, sau đó mới đúc thành thân thể mới, có thể không đau sao? bất quá Dung Hỏa Đan sẽ là thứ giảm bớt cơn đau đấy!”
Lạc Nam hít sâu một hơi, đem công dụng của Dung Hỏa Đan cùng quá trình hình thành nói một lần với Diễm Hồng Liên, hy vọng nàng chuẩn bị tâm lý.
Diễm Hồng Liên thấy ánh mắt lo lắng của hắn trong lòng ngọt ngào, an ủi nói:
“Thiếp chịu được mà, những gì mẹ thiếp và mẹ chàng đã từng trải qua còn kinh khủng hơn, không phải sao?”
“Trước uống một viên!” Lạc Nam lấy ra một Dung Hỏa Đan nhét vào bờ môi nóng bỏng của nàng.
Diễm Hồng Liên ngoan ngoãn nuốt xuống, còn nghịch ngợm liếm láp ngón tay hắn.
Lạc Nam thầm mắng yêu tinh, đem bình Dung Hỏa Đan chứa tám viên còn lại đặt bên cạnh nàng, nghiêm túc hỏi: “Sẳn sàng chưa?”
“Thiếp sẳn sàng, tới đi chàng!” Diễm Hồng Liên gật mạnh đầu.
“Hệ Thống, đem Đại Nhật Thần Thể ban cho Diễm Hồng Liên!” Lạc Nam hít sâu, dứt khoát hạ lệnh.
“Keng, Đại Nhật Thần Thể kích hoạt!” Âm thanh cơ giới của Hệ Thống vang lên.
Hết sức đột ngột, một vầng mặt trời to lớn khủng bố từ thân thể Lạc Nam bay ra, kích thước của nó thậm chí bao trùm toàn bộ Hồng Liên Cung, sau đó cấp tốc đem cơ thể Diễm Hồng Liên nuốt vào.
Mặc dù bị Hệ Thống kiểm soát, nhưng hơi nóng từ mặt trời vẫn khiến không gian trong linh giới châu bị vặn vẹo, có dấu hiệu hòa tan.
Lạc Nam sắc mặt biến hóa, buộc phải vận dụng Tử Lôi bao trùm cơ thể để bảo vệ mình, hắn cảm giác được vầng mặt trời có thể thiêu đốt cả chính hắn.
“Ưm…”
Có tiếng cắn môi từ bên trong mặt trời truyền ra, Lạc Nam biết đó là âm thanh đè nén đau đớn mà Diễm Hồng Liên đang phải gánh chịu, nàng không muốn hắn lo lắng nên cố gắng đè ép tiếng rên của mình nhất có thể.
Lạc Nam trái tim nhói nhói, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn sáng lên, dùng Nhìn Xuyên Yếu Điểm dò xét tình huống bên trong, nhưng không thể xuyên thấu, hắn vẫn chỉ nhìn thấy vầng mặt trời khủng bố.
Cắn chặt răng, Lạc Nam biết mình ở lại cũng không giúp được gì, xoay người rời khỏi Hồng Liên Cung.
VÈO…
Chợt có hiện tượng kỳ lạ phát sinh, mặt trời được tạo thành từ Hỗn Độn Hỏa Khí đang lơ lửng trên bầu trời Linh Giới Châu đột ngột chiết xuất ra một tia năng lượng cực nhỏ tiến vào Hồng Liên Cung, hòa nhập vào vầng mặt trời đang bao trùm Diễm Hồng Liên.
“Hiện tượng cộng hưởng?!” Kim Nhi kinh ngạc đến mức nhảy dựng, nàng đứng bật trên bả vai Lạc Nam thì thào nói.
“Có công dụng gì không?” Lạc Nam khó hiểu hỏi lại, theo lời của Kim Nhi, tu vi của mình phải đạt đến ít nhất là Tiên Vương mới được lợi từ Hỗn Độn Hỏa Khí…vậy mà Diễm Hồng Liên hiện tại tự nhiên nhận được một tia lực lượng rồi, mặc dù rất ít nhưng cũng không thể xem thường.
“Hỗn Độn Hỏa Khí chính là khởi nguyên của đa số loại hỏa diễm, Đại Nhật Thần Thể càng là thể chất siêu phàm trong việc khống hỏa, bọn chúng cộng hưởng với nhau chỉ có lợi không có hại, bất quá Kim Nhi cũng không biết sẽ phát sinh cái gì!” Kim Nhi lắp ba lắp bắp nói ra.
Lạc Nam nghe vậy âm thầm thay Hồng Liên mừng rỡ, hắn sẽ không ghen tị với nữ nhân của mình vì được lợi từ Hỗn Độn Hỏa Khí, trái lại ngập tràn chờ mong với tình huống của nàng trong tương lai.
“Nguyệt Kỳ chắc hắn cũng đang trong giai đoạn mấu chốt!” Ánh mắt hướng lên tầng 3 Cung Đình Thụ, tại Kỳ Nam Cung, một luồng sức ép đầy kiệt ngạo và bá đạo đang dần được hình thành.
Kim Ô Huyết Mạch, sau khi đạt được ba giọt Ôn Huyết Dịch từ nhiệm vụ, rời khỏi Bách Hoa Tông không lâu, Lạc Nam đã giao cho Diễm Nguyệt Kỳ tiến hành luyện hóa.
Tu vi của nàng đã là Luyện Hư Viên Mãn, lần lột xác này, nhất định sẽ trở thành cường giả hàng đầu Hậu Cung.
Ôn Huyết Dịch đúng là thứ rất hiếm có, dù Lạc Nam đã cố gắng Làm Mới Cửa Hàng May Mắn nhiều lần, nhưng sự xuất hiện của vật phẩm này có thể đếm được trên đầu ngón tay, hiện tại chỉ mới mua thêm được 3 giọt.
“Tiểu tử thúi, thu xếp nhanh đi, Bát Môn Độn Giáp này chính là dành cho sư đồ chúng ta, khà khà!” Võ Tam Nương bay đến bên cạnh hắn, một mặt hưng phấn nói ra.
“Bát Môn Độn Giáp ta cũng muốn tu luyện, nhưng tại Man Hoang Tinh có Cự Yêu và Cự Hán hai tộc nha!” Lạc Nam cẩn trọng nói, hai đại tộc này đối với Bát Môn Độn Giáp thèm nhỉ dãi, mình ở đó tu luyện chỉ sợ không phải dễ.
Cự Yêu và Cự Hán sẳn sàng bỏ cái giá lớn diệt đi Cự Nhân Tộc, một trong các nguyên nhân chính là Bát Môn Độn Giáp, nếu mình và sư phụ bị phát hiện sẽ phải đối mặt vô tận truy sát, không thể không đề phòng.
“Sợ cái gì? chúng ta bí mật luyện lén, Man Hoang Tinh lớn hơn Việt Long Tinh rất nhiều lần, hơn nữa phần lớn Thể Tu đều không có Thần Thức dò tìm, cùng lắm thì trốn thôi!” Võ Tam Nương không sao cả choàng tay lên vai hắn, có bí thuật lợi hại không luyện chính là ngu ngốc.
Lạc Nam nghe nàng nói có lý, tình huống ở đó Võ Tam Nương hiểu rõ hơn hắn rất nhiều, cũng chỉ có thể gật đầu, cuối cùng nhìn nữ sư phụ hứa hẹn: “Sư phụ đợi ta đi Băng Huyền Đế Quốc một chuyến, khi trở về sẽ cùng người huấn luyện!”
“Băng Huyền Đế Quốc? cầu hôn nha đầu Lam Tịch kia? Cách đây không lâu lão già Hoàng Đế đời trước từng đến tạ tội với lão nương đấy! ngươi cứ báo danh, bọn hắn lập tức ngoan ngoãn đem từ công chúa đến Quý Phi Hoàng Hậu toàn bộ dâng lên!” Võ Tam Nương bá khí cười.
Lạc Nam khóe miệng giật giật, ta chỉ cần Công Chúa…Quý Phi Hoàng Hậu làm cái gì?
Cũng không phải ai cũng được như Hoa Thanh Trúc.
“Sư phụ, tại Man Hoang Tinh có xương cốt tương xứng với Độ Kiếp Kỳ hay không?” Lạc Nam ánh mắt lóe lên hy vọng hỏi.
Võ Tam Nương nghe vậy vuốt vuốt cằm, cuối cùng thản nhiên nói ra:
“Yên tâm, cùng lắm lão nương đem một cái Bát Chuyển giết đi cho ngươi lấy xương!”
Danh Sách Chương: