Thu toàn bộ nữ nhân, chim cầm tẩu thú, sóc thỏ nai rừng vào Làng Nhất Thế trong lòng bàn tay, Lạc Nam lại quan sát toàn cảnh Bồng Lai Tiên Đảo.
Mặc dù Bồng Lai Tiên Đảo chỉ là một Vương Cấp Pháp Bảo Kiến Trúc, nhưng tình cảm của Lạc Nam với nó không hề kém cạnh.
Có chút suy nghĩ, hắn đem Bồng Lai Tiên Đảo thu vào Linh Giới Châu, đặt ở giữa Hoan Lạc Hải.
Bồng Lai Tiên Đảo đẳng cấp không cao, nên dù đã dung nhập Linh Giới Châu…nhưng cũng chẳng giúp Linh Giới Châu gia tăng đẳng cấp, chỉ tô điểm thêm cảnh sắc nên thơ, cũng như lưu trữ một phần kỹ niệm đẹp đẽ.
Còn Phách Lực Đàm để các nữ đệ tử luyện thể, Lạc Nam đã lấy ra đặt vào Làng Nhất Thế từ trước đó rồi.
Trong thoáng chốc, một vùng trời Hải Vực trở nên trống rỗng, mà bên phía Thiên Địa Hội, Phú gia cũng đang dọn đồ rời đi.
Địa điểm cần đến Lạc Nam và Liễu Tú Quyên đã bàn bạc kỹ lưỡng.
“Sẽ có ngày chúng ta trở lại!” Lạc Nam thật sâu nhìn toàn cảnh Hải Vực Tinh, một người mặc vào Vô Tức Áo Choàng, mũ trùm kín đầu, phá không bay vọt đi.
Chỉ trong thoáng chốc, thân ảnh của hắn đã xuất hiện bên ngoài tinh không vô tận, Ngũ Long Đế Cung oai hùng lẫm liệt xuất hiện dưới chân.
RỐNG!
Năm con Kim Cương Cốt Long gầm thét, đạp vỡ tinh không, hung hăng tiến vào bên trong hành tẩu.
Nếu đã quyết định dứt áo ra đi, từ bỏ thân phận…như vậy Lạc Nam cũng chẳng cần kiêng nể gì ở trong tinh không vô tận này.
Hành tẩu bằng Ngũ Long Đế Cung sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian của hắn và chúng nữ.
Bởi vì, toàn thể mọi người đã quyết định…trong quá trình di dời, ưu tiên Lạc Nam tiến hành tìm kiếm Tinh Không Thú biến dị cùng Hỗn Độn Thổ Khí, sau đó mới an trí Làng Nhất Thế đến nơi cần đến.
Mặc dù đã thu nhỏ lại vô số lần và nằm gọn trên người Lạc Nam, nhưng trong Làng Nhất Thế vẫn hoạt động bình thường, chúng nữ đang làm quen với hoàn cảnh mới, phân chia nhà gỗ, phân chia và nhận chủ Vô Tức Áo Choàng.
Đương nhiên, về phần Lạc Nam là một nam nhân hàng thật giá thật vẫn chưa công bố đến toàn thể chúng nữ, Âu Dương Thương Lan không muốn nhiều chuyện xảy ra trong thời điểm gấp gáp này, quyết định khi nào Làng Nhất Thế đến nơi chốn mới ổn định rồi tính.
Để hành tẩu trong vô tận hư không, Ngũ Long Đế Cung phải kích hoạt trận pháp phòng ngự xung quanh nhằm chống lại sức ép, cũng giống với nơi trước đây Lạc Nam đã từng luyện thể.
Ngày trước lạc vào hư không hắn bị mất phương hướng nên lạc đường chẳng biết lối thoát, nhưng lúc này trong đầu có hai luồng thông tin dẫn lối, một là nơi đến chỗ Tinh Không Thú biến dị, một nơi khác chính là chỗ có Hỗn Độn Thổ Khí.
Lại thêm Phú gia tặng một cái bản đồ để di chuyển trong tinh không, từ Hải Vực Tinh đến trung tâm vũ trụ, vì lẽ đó không sợ mất phương hướng thêm lần nữa.
Theo như Lạc Nam đoán, Tử Yên các nàng lần trước cũng sở hữu bản đồ mới có thể ung dung cứu hắn rồi thả về Hải Vực Tinh một cách đơn giản như vậy, chỉ bất quá bản đồ của các nàng có khi còn cao cấp hơn.
Bằng không đối với một nơi mà trước mặt đen kịch vô tận, thỉnh thoảng xuất hiện vài cái hư không thông đạo, thật chẳng biết đường nào mà lần.
“Tinh Không Thú và Hỗn Độn Thổ Khí cũng không cần thiết phải vội!” Lạc Nam ánh mắt lóe lên, trong mắt xuất hiện một tia cười nhạt.
Có chút ân oán phải giải quyết trước khi đi, nhân tiện lấy luôn một cái Dị Hắc Ám.
Đối với kẻ thù cũ, không cần thiết phải khách khí làm gì.
“Hắc Ám Cương Phong…Lạc Nam ta tới!”
RỐNG!
Ngũ Long Đế Cung gầm lên một tiếng, tốc độ lên đến đỉnh cao, lấy một tư thế ngang tàng hành tẩu.
Từ Trung Tiên Giới tìm đến Tiểu Tiên Giới…không hề khó khăn.
…
Chỉ trong ba ngày thời gian ngắn ngũi, Lạc Nam thu hồi Ngũ Long Đế Cung, vô thanh vô tức tiến đến bên ngoài một cái Tiểu Tiên Giới.
Hắc Cực Tiên Tinh…
Nơi hai Ngọc Cấp Viên Mãn Thế Lực là Cao gia và Chu gia tọa trấn.
Trước đây khi mới tiến vào bí cảnh, Lạc Nam trong vai thiếu chủ Ngọc Tiên Môn Ngọc Hải, kết thù oán với thiên tài của Chu gia và Cao gia, sau đó đem bọn hắn giết chết.
Chu gia, Cao gia liên thủ với Lam Gia các loại diệt đi Ngọc Tiên Môn, sau đó còn tiếp tục muốn nhắm vào Địa Tiên Môn của Địa Ngọc Huyền, Lạc Nam lấy tư cách Lạc Cầu Bại ngăn cản…từ đó kết thù.
Cứ tưởng mọi chuyện đã xong, vậy mà khi hắn cải trang thành Lạc Yên bị đám người này vạch trần trước mặt Độc Cô Ngạo Tuyết.
Cũng may lúc đó Độc Cô Ngạo Tuyết không mấy để ý, bằng không chỉ sợ nàng cho hắn một kiếm về chầu ông bà rồi.
Với tính cách vốn có của Lạc Nam, ân đền oán trả sòng phẳng…hắn phải giải quyết cho dứt điểm.
Nhân tiện Hắc Ám Cương Phong là Dị Ám không tệ của Gia chủ Chu gia – Chu Thương, cũng chẳng có ý định bỏ qua.
Vô Tức Áo Choàng tung bay, Lạc Nam tiến vào Hắc Cực Tiên Tinh…
Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn mở ra, Thấu Thị Vạn Lý quan sát toàn cảnh.
Rất nhanh, Lạc Nam nhíu mày…
Loạn…quá mức hỗn loạn…
Không giống như một thế lực có hai đại gia tộc thống trị, nơi này giống một cái hành tinh bị bỏ hoang chỉ có tán tu hoạt động.
Mà tán tu thì chẳng có nguyên tắc nào đáng nói, kẻ mạnh hơn luôn là người thống trị, cảnh tượng đâm chém, gian dâm diễn ra giữa thanh thiên bạch nhật, ngay tại dường cái lớn, không ai xen vào việc của ai, kẻ yếu chấp nhận số phận bị kẻ mạnh định đoạt.
Nhưng đáng nói nhất chính là, những kẻ mạnh này tối đa cũng chỉ là Ất Tiên, một tên Ngọc Tiên cũng chẳng có.
“Chuyện gì xảy ra?” Lạc Nam nhíu mày, từ trên không trung hạ xuống một tòa thành trì.
Vô Tức Áo Choàng che giấu khí tức của hắn, ngay cả Thiên Đạo Chi Nhãn ở Hắc Cực Tiên Tinh này cũng không thể phát hiện một Vương giả đã xâm nhập Tiểu Tiên Giới.
Đương nhiên, chỉ cần Lạc Nam không dùng đến Vương giả chi lực…Thiên Địa Chi Nhãn cũng sẽ không làm gì hắn.
“Hừ, ra vẻ thần thần bí bí…ghét nhất là loại người che giấu diện mạo như ngươi!”
Một tên nam tử trung niên thân thể lực lưỡng, cởi trần phần trên, tay vác đại đao bất thiện nhìn Lạc Nam nói ra.
Lạc Nam ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một chút, cất bước đi.
“Chết!” Nam tử trung niên sắc mặt dữ tợn, tu vi Ất Tiên bùng nổ, hung hăng trảm xuống đầu Lạc Nam.
Hàng loạt người bên đường hứng thú nhìn cảnh tượng này, chờ đợi cảnh Lạc Nam bị chém thành hai mảnh.
Lạc Nam nhíu mày, hắn chưa từng nghĩ Hắc Cực Tiên Tinh sẽ loạn đến mức độ này, một người chưa có bất cứ thù oán nào muốn chém thì chém, Chu gia và Cao gia rốt cuộc quản lý hành tinh của mình kiểu gì?
Tạc Hồn Thuật triển khai…
ẦM!
Thân thể cường tráng của Ất Tiên ngã xuống, linh hồn chậm rãi tan rã…
“Cái này…”
Đám người rùng mình, Ất Tiên đã là cảnh giới cao nhất lúc này ở Hắc Cực Tiên Tinh nên nam tử vừa rồi mới tự tin và tự cho mình quyền sinh sát như vậy.
Nào ngờ người thần bí mặc áo choàng trước mắt chưa thấy làm gì cả đã đem một Ất Tiên miểu sát rồi, quá mức kinh khủng.
Đám người nhanh chóng lùi thật xa, tràn ngập kiêng kỵ nhìn Lạc Nam…
“Chu gia và Cao gia đang ở đâu?” Lạc Nam nhẹ giọng cất tiếng hỏi.
“Ực…” Đám người nuốt nước bọt khô khốc, người thần bí này tìm Chu gia với Ngọc gia, chẳng lẽ là Ngọc Tiên cấp cao cường giả?
“Bẩm…bẩm tiền bối, Cao gia và Chu gia đã bị diệt từ gần một năm trước!” Có người rung giọng hô nói.
“Hả? ai diệt?” Lạc Nam âm thầm giật mình, có người hành sự trước cả hắn rồi sao?
“Dạ bẩm, cách đây gần một năm…Hắc Cực Tiên Tinh xuất hiện di tích cổ nghe đồn là của Tiên Tôn để lại, Cao gia, Chu gia hai nhà xuất động tất cả cường giả tiến vào di tích thám hiểm, ngay cả toàn bộ Ngọc Tiên của hành tinh này cũng tham dự, kết quả cuối cùng không một ai sống sót rời khỏi di tích!” Người này hít sâu một hơi kể tiếp:
“Vì khi còn thống trị, Cao gia và Chu gia đắc tội rất nhiều tán tu, khi cường giả đỉnh cao của bọn hắn chết đi trong di tích, các tán tu đã liên thủ lại tru diệt cả hai nhà, ngay cả một cọng cỏ cũng không để lại!”
“Di tích?” Lạc Nam trong lòng có chút suy ngẫm.
Nếu là di tích của Tiên Tôn để lại có thiết kế bẫy rập, quả thật dư sức giết đi toàn thể Ngọc Tiên, thậm chí là Tiên Vương bình thường nào dám bén mảng vào.
“Di tích đó ở đâu?” Lạc Nam nhàn nhạt hỏi.
“Về hướng Đông Bắc hơn một ngàn dặm!” Người này nói tiếp.
“Tốt lắm, thứ này cho ngươi, bên trong còn có phong ấn một kích của ta đủ miểu sát Ngọc Tiên Viên Mãn…ai cũng không thể cướp!” Lạc Nam ném cho hắn một cái túi Tiên Thạch, cũng gằn giọng uy hiếp đám người xung quanh một câu.
“Đa tạ tiền bối!” Người nọ vui mừng quá đỗi, hắn không ngờ chỉ trả lời vài câu đơn giản đã được ban thưởng rồi.
Trong ánh mắt ngưỡng mộ và kiêng kỵ của đám người xung quanh, hào hứng bừng bừng cúi người đưa tiễn Lạc Nam, vị tiền bối này quá chu đáo, còn lưu lại bảo hộ đề phòng người khác cướp phần thưởng của hắn.
Lúc này toàn trường mới phát hiện, người thần bí vừa rồi đã biến mất tự bao giờ…
Cả đám âm thầm kinh hãi, trước đây Chu gia và Cao gia cường giả còn, cũng không thấy ai có tốc độ khủng bố đến mức này nha.
Bất quá hắn mặc dù khủng bố, nhưng đám người hoài nghi liệu có toàn mạng trở ra ở di tích kia hay không?
…
“Chắc hẳn là nơi đây rồi…”
Lạc Nam nhìn một cái hang sâu như miệng quái vật xuất hiện trên nền đất, từ tận trong hang vẫn còn sát khí, oán khí tỏa ra nhàn nhạt…chắc hẳn là lối vào di tích trong miệng đám người rồi.
Thân thể rơi xuống miệng hang, Nhìn Xuyên Yếu Điểm và Thấu Thị Vạn Lý nhìn thẳng vào, Lạc Nam còn cẩn thận dùng cả Hồn Lực để quan sát tình cảnh bên trong.
“Kỳ quái…”
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, cái di tích này không “Cổ” như trong tưởng tượng của hắn nha.
Lối vào di tích rõ ràng vẫn còn rất mới mẻ, chẳng có khí tức cổ kính như các di tích hay bí cảnh chôn vùi lâu năm dưới lòng đất rồi đột nhiên hiện thế cả.
Hơn nữa khi Hồn Lực của hắn tiến vào trong đó, chỉ thấy bên trong một đường thông suốt chẳng có chút chướng ngại vật nào…
“Chẳng lẽ ta đi lầm hang?” Lạc Nam vuốt cằm, quyết định tiến vào trong quan sát…
Thân thể như chim ưng vồ mồi sà xuống cửa hang, một đường lao thẳng vào.
Phải xuống tận dưới lồng đất vài trăm mét, đột nhiên có hai kiện Khôi Lỗi làm bằng kim loại đen kịch hung hăng từ trong vách tường bất chợt nhảy ra, hướng về Lạc Nam đánh tới.
“Ồ, khôi lỗi tương ứng với Thể Vương Hậu Kỳ?” Lạc Nam ồ lên một tiếng.
Lạc Hồng Kiếm xuất hiện trong tay, một chiêu Lập Ngục Trảm mang theo Lôi Hỏa trảm xuống, trực tiếp chém hai con Khôi Lỗi thành mảnh nhỏ.
“Hết rồi sao?”
Lạc Nam có chút sững sờ, quét mắt nhìn xung quanh.
Rất nhiều thi thể bị đánh nát bấy nằm lăn lộn trên đất, trong đó có cả Chu Thương đám người.
Xác thực đối với tu sĩ bình thường mà nói, hai con Thể Vương Hậu Kỳ đã đủ tàn sát toàn bộ Hắc Cực Tiên Tinh, chẳng trách đám người này có kết cục thê thảm như vậy.
Bất quá, Dị Ám đâu?
Chu Thương chết ở đây, Hắc Ám Cương Phong lẽ ra phải còn ở đây mới đúng, chẳng lẽ nó đã sinh ra linh tính biết bỏ chạy mất rồi?
Lạc Nam âm thầm cảm thấy khí hiểu, ngồi xuống cẩn thận quan sát những mảnh vỡ của hai con Khôi Lỗi vừa bị đánh nát này.
Rất nhanh, hắn phát hiện điều bất thường.
“Vẫn còn quá mới…”
Lạc Nam mặc dù không phải Khôi Lỗi Sư, nhưng đừng quên hắn là một Khí Vương chính hiệu, nhận ra nguyên liệu để luyện chế đám Khôi Lỗi này là một loại Vẫn Thiết không quá quý hiếm, thủ pháp luyện chế cũng chẳng mấy cao siêu.
Nhưng quan trọng nhất là, dựa theo vết tích và cấu trúc, hai con Khôi Lỗi này vẫn còn rất mới mẻ, thời gian chúng nó được luyện ra thậm chí còn chưa vượt quá mười năm.
Nếu đây là di tích cổ đã tồn tại bí mật ở Hắc Cực Tiên Tinh thời gian dài, làm sao Khôi Lỗi vẫn còn mới đến như vậy?
Càng nghĩ càng cảm thấy có điểm khả nghi, Lạc Nam nhếch miệng, dứt khoát lấy ra Chiếu Ảnh Kính.
“Để ta xem thử, trong này rốt cuộc xảy ra trò ma quỷ gì!” Cười lạnh một tiếng, Chiếu Ảnh Kính cấp tốc hoạt động.
Ánh kính chiếu rọi toàn bộ hang động, cảnh tượng nhanh chóng được hiện lên.
Vẫn là mặt đất hoang tàn, xác chết chất đống…
Nhớ lại lời của tên tu sĩ trong thành, Lạc Nam truyền ý niệm cho Chiếu Ảnh Kính:
“Chiếu lại thời gian gần một năm trước!”
Thời gian không quá cụ thể, Lạc Nam phải chiếu các móc khác biệt, rất nhanh…ánh mắt hắn trở nên chăm chú.
Chỉ thấy bên trong di tích là cảnh tượng hai con Vương Cấp Thượng Phẩm khôi lỗi đang tàn sát toàn bộ cường giả của Hắc Cực Tiên Tinh.
Công kích của đám người gần như vô hiệu trước khả năng phòng ngự của chúng nó, ngay cả Chu Thương cũng ở trong số những người chống cự đến phút cuối cùng.
Thời điểm này, Hắc Ám Cương Phong vẫn còn được Chu Thương sử dụng, nhờ vào Dị Hắc Ám này mà hắn gần như sống sót đến phút cuối.
Đáng tiếc, mặc dù Chu Thương đã đặt chân vào cấp bậc Vương giả, nhưng vẫn còn chênh lệch quá mức to lớn với hai con Khôi Lỗi Thể Vương Hậu Kỳ, cuối cùng vừa oán hận, vừa ảm đạm ngã xuống, sắc mặt tràn ngập cảm xúc không cam lòng.
“Khoan đã! Nếu đánh không lại vì sao bọn hắn không bỏ chạy?” Lạc Nam nghi ngờ nhíu mày, Chiếu Ảnh Kính nhanh chóng hướng về lối vào chiếu đến, vẫn là ở móc thời gian trước khi Chu Thương chết đi.
Chỉ thấy lối vào lúc này, một cổ lực lượng thần bí đã xuất hiện từ lâu, đem toàn bộ di tích đều phong tỏa, kiên cố đến cực điểm, như lồng giam kiên cố giam cầm tử tù.
Trước cái lồng giam này, Chu Thương đám người toàn bộ chỉ có thể chấp nhận hai con Khôi Lỗi tàn xác.
“Ồ…”
Lạc Nam ồ lên một tiếng, chỉ thấy trong Chiếu Ảnh Kính, một đoàn Hắc Ám mang theo từng cơn gió sắt lẹm từ trong người Chu Thương thoát ra.
Chính là Hắc Ám Cương Phong.
Bất quá Hắc Ám Cương Phong cũng chẳng hề rời đi, mà là bay quanh cơ thể Chu Thương như tiễn đưa chủ nhân của mình.
“Ha hả, một đám kiến hôi ngu xuẩn…”
Bất chợt, có thanh âm cười cợt cao cao tại thượng vang lên, một nam tử thong dong xuất hiện bên trong di tích, đem Hắc Ám Cương Phong dễ dàng thu vào trong tay.
Mặc dù Hắc Ám Cương Phong phản ứng cực kỳ dữ dội, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến nam tử này.
Hơn nữa, hai con Khôi Lỗi Thể Vương Hậu Kỳ vừa mới hung hăng đột nhiên quỳ xuống sau lưng nam tử.
Hiển nhiên, nam tử chính là chủ nhân của Khôi Lỗi.
“Là hắn?” Lạc Nam nhìn thân ảnh nam tử mà tròng mắt co rụt lại.
Một cổ rét lạnh dâng tràn khắp toàn thân, khóe môi Lạc Nam nhếch lên nụ cười hiểu rõ.
“Tiếp tục quay ngược về phía trước!”
Lạc Nam điều khiển Chiếu Ảnh Kính chiếu về thời gian trước khi đám người Chu Thương tiến vào một tháng.
Không để Lạc Nam thất vọng, cảnh tượng khá hoành tráng diễn ra…
Chỉ thấy vẫn là tên nam tử này…hắn tự tay dùng lực lượng của mình tạo nên vùng không gian dưới lòng đất, tự tay bố trí hai con Khôi Lỗi, lại xuất ra một kiện Tôn Cấp Pháp Bảo chiếu rọi ánh sáng lên bầu trời, tạo ra cảnh tượng giống hệt Di Tích Cổ xuất thế một cách thực thụ, thu hút đám con mồi béo bở tiến đến.
Trước sự dụ hoặc của Tôn Cấp Pháp Bảo, toàn bộ Hắc Cực Tiên Tinh điên cuồng tiến vào, nào đâu biết rằng có kẻ đang dùng ánh mắt thợ săn trêu chọc những con mồi như bọn hắn.
Kết quả, Dị Hắc Ám rơi vào tay nam tử.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, khóe môi nở nụ cười càng đậm…
Có ai ngờ…đường đường là Chấp Pháp Đại Đế, kẻ thống lĩnh Chấp Pháp Săn Ma cao cao tại thượng, vừa mới ra vẻ công chính nghiêm minh xử lý Trần Lâm và Liệt gia, cách đây một năm lại hạ mình xuống Tiểu Tiên Giới để lập bẫy một đám tu sĩ cấp thấp, cướp đi Dị Hắc Ám.
“Chỉ vì thu lấy Hắc Ám Cương Phong mà hại chết toàn bộ cường giả của một Tiểu Tiên Giới…”
Lạc Nam cười gằn, nụ cười trở nên lạnh lẽo:
“Săn Ma Điện ơi Săn Ma Điện…đuôi chuột của các ngươi lại lộ ra!”
…
Chúc mọi người ngủ ngon, ngủ sớm lấy sức chống dịch
Danh Sách Chương: