Kim Trạch ngửa đầu, nhìn lên chiếc máy bay bay qua bầu trời, mặt mày chợt lóe, sau đó lấy điện thoại di động ra, gửi một dòng tin nhắn cho Trình Thanh Thông
Anh chỉ đánh bốn chữ, em tự do rồi
Sau khi đánh xong, anh nhấn gửi đi, trước một giây ấn xuống, anh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đi đến trước bàn trà, chụp một tấm hình phần hợp đồng kia, cùng gửi cho Trình Thanh Thông
Cô là một cô gái thông minh, anh không cần nhiều lời, cô sẽ hiểu
Chỉ là, anh máu lạnh nhiều năm như vậy, luôn không thích lo nhiều chuyện bao đồng, nhưng sao đêm nay anh lại xuất hiện thiện tâm hai lần?
Một lần là anh gọi Tần Dĩ Nam lại, nghĩ nói với anh bốn chữ, Châu về hợp Phố (HOÀN BÍCH QUY TRIỆU Châu về hợp Phố; của về chủ cũ: thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ)
Chỉ là anh cảm thấy chính mình rất nhàm chán, cuối cùng cũng không nói mà thôi
Một lần nữa là vừa rồi, anh chụp tấm hình cho Trình Thanh Thông, anh vẫn là cảm thấy chính mình rất nhàm chán, nhưng anh lại làm chuyện nhàm chán này
-
Một mình Trình Thanh Thông đi dạo ở Bắc Kinh ban đếm đến ba giờ rạng sáng, mới trở về nhà
Cô rất chật vật, nhưng thoạt nhìn lại rất bình tĩnh, cô bước từng bước một, giẫm cầu thang lên lầu
Cô biết rất rõ, chưa đến mấy tiếng nữa, Kim Trạch liền muốn tới đây, cô tự do chỉ một tuần, lại sắp biến thành Hiểu Ngâm
Đi đến khúc quanh cầu thang tầng ba, Trình Thanh Thông ngừng lại, cô giống như là đứa bé mất hồn, đứng một hồi lâu, mới bước đi, tiếp tục lên trên, vừa đi, cô vừa sờ tìm chìa khóa từ trong túi
Trong hành lang rất tối, Trình Thanh Thông nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ánh đèn sáng lên, cô tư tưởng không tập trung đi tới cửa nhà mình, đi chưa đến mấy bước, cô liền ngừng lại, sững sờ một hồi lâu, cô mới ngẩng đầu, nhìn về phía bóng người đứng ở cửa nhà mình
Trình Thanh Thông có chút hốt hoảng, cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác
Cô ngu đần nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam, mắt cũng không nháy một cái
Trong hành lang rất an tĩnh, đèn điều khiển theo âm thanh tắt đi, một màu tối đen, chỉ có điều thuốc kẹp ở đầu ngón tay người đàn ông lúc sáng lúc tối
Không biết ở trong bóng tối bao lâu, Tần Dĩ Nam nơi không xa truyền tới tiếng ho nhàn nhạt
Đèn điều khiến theo âm thanh sáng lên, khuôn mặt cô nhớ nhung kia, lần nữa hiện ra ở trước mặt cô
Cô há to miệng, lại không phát ra âm thanh nào, anh nói lại lời vừa rồi: "Mở cửa đi"
Tay cầm chìa khóa của Trình Thanh Thông hơi run rẩy lên, cô phí rất nhiều sức lực, mới ổn định cảm xúc, bước bước chân không nhanh không chậm, đi đến trước mặt anh, sau đó cúi đầu, đi qua từ bên cạnh anh, cầm chìa khóa, mở cửa
"Anh" Trình Thanh Thông vừa định khách sáo hỏi anh một câu, sao anh lại tới đây?
Lời của cô còn chưa nói xong, Tần Dĩ Nam liền giống như là vào nhà của mình, tự ý đẩy cửa ra, sải bước đi vào phòng
Anh đứng ở chỗ cửa, nhìn trái phải hai cái, cuối cùng tầm mắt liền ngừng ở trên những hành lý đặt chỉnh tề ở ban công
Anh nhẹ mím môi một chút, trực tiếp dụi tắt tàn thuốc, không nói hai lời liền đi đến ban công, sau đó lấy kéo ở trên tủ TV cắt băng dán những thứ cô đã đóng gói đó, lần lượt mở ra những thùng cô đã vất vả dán kín đó
"Tần Dĩ Nam, anh đang làm gì vậy?" Lúc này Trình Thanh Thông mới phục hồi tinh thần lại, đến cửa cũng không lo đóng, liền vọt tới
Cô muốn ngăn cản anh, nhưng lực đạo thua kém anh rất xa, chẳng qua chỉ là thời gian hai phút, những thùng giấy kia, tất cả đều bị anh tháo dỡ
"Đây là em rất vất vả mới sắp xếp xong, sao anh lại tháo dỡ chúng hết? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"