Editor: May
Tống Thanh Xuân đứng ở ven đường một hồi lâu, có chiếc xe taxi dừng lại, cô lên xe, báo tên bệnh viện
Xe taxi rất nhanh liền lẫn vào dòng xe cộ
Tống Thanh Xuân ngồi ở phía sau xe, nhìn biển quảng cáo không ngừng rút lui ngoài cửa sổ xe, cuối cùng hốc mắt vẫn ẩm ướt lên từng chút một
Cô có thể cảm giác rõ ràng được, tâm của mình, ngã hướng vực sâu vạn trượng, không có khả năng hồi sinh nữa
Một tình yêu mà cô hậu tri hậu giác mới ý thức được, cứ như vậy nghiêng ngả lảo đảo gần hơn nửa năm, cuối cùng chết ở trong cuối mùa thu này
Có người nói, nếu như bạn thích người thứ nhất, lại thích người thứ hai, như vậy người thứ hai tuyệt đối là người bạn yêu nhất, bởi vì nếu như bạn thật thích người thứ nhất, sẽ không thích được người thứ hai
Lúc cô từng khổ sở bởi vì Tần Dĩ Nam, liền suy nghĩ, có thể có người tốt hơn nào thay thế anh hay không, không biết có phải mộng tưởng thành thật hay không, cô thật gặp được người càng tốt hơn đó, nhưng người càng tốt hơn đó, lại không thể là của cô
Hơi ẩm ướt nơi đáy mắt ngưng kết thành nước mắt, Tống Thanh Xuân cố chấp nhịn không để cho nó rơi xuống
Xe ngừng ổn ở cửa bệnh viện, Tống Thanh Xuân mỉm cười tính tiền, an tĩnh xuống xe, đi từng bước một vào bệnh viện
Sau đó vẫn là ngồi xổm người xuống ở trong công viên không một bóng người ở sau viện nội trú, khóc òa lên
Thật đáng tiếc, em yêu anh như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là phải rời khỏi anh
Thật tiếc nuối, yêu thật sự cần dũng khí, nhưng tuyệt tình cuối cùng của anh, khiến cho em không còn cả dũng khí yêu anh
Thật thất vọng, là anh khiến cho em dừng lại bước chân, cuối cùng vẫn là anh khiến cho em phiêu bạc bốn phía
Tống Thanh Xuân khóc rất đau lòng, giống như nhận hết ủy khuất lớn lao
Khóc đến cuối cùng, toàn thân cô đều bắt đầu run rẩy
Nguyện cuộc đời này của em, đừng gặp lại người giống như anh vậy
Nguyện lúc này em, sau khi khóc liền hoàn toàn quên mất anh
Cho dù em luyến tiếc, không cam tâm, nhưng em vẫn muốn buông tha
Tống Thanh Xuân khóc rất lâu, rất lâu, mới ngừng lại, cô hít mũi, lấy khăn ướt và gương từ trong túi xách ra, mượn ánh đèn vàng mờ ảo bên đường, lau sạch sẽ bóng loáng nước mắt trên mặt mình
Cô hít sâu mấy hơi, gắng gượng thân thể bởi vì khóc rống mà mệt lả, chậm rãi đứng lên
Cô nhắm mắt lại, an tĩnh đếm thầm dưới đáy lòng mười con số
Mười: Tô Chi Niệm, em không hối hận khi gặp gỡ anh
Chín: Tô Chi Niệm, em rất vui vì gặp gỡ anh
Tám: Tô Chi Niệm, em rất cao hứng vì từng tới gần anh
Bảy: Tô Chi Niệm, em rất tiếc nuối vì từng tranh cãi với anh
Sáu: Tô Chi Niệm, cảm tạ trời cao vào năm năm sau cho chúng ta cơ hội đến gần nhau lần nữa
Năm: Tô Chi Niệm, cám ơn anh giúp em rất nhiều, rất nhiều, xí nghiệp Tống thị, còn có mạng của em
Bốn: Tô Chi Niệm, em phát hiện em yêu anh
Ba: Tô Chi Niệm, em yêu anh
Hai: Tô Chi Niệm, hẹn gặp lại
Tống Thanh Xuân tạm dừng một lát, mới yên lặng đếm ra con số "một" cuối cùng ở dưới đáy lòng, theo con số này, đáy lòng cô nghĩ : "Tô Chi Niệm, không gặp lại nữa"
Không phải hẹn gặp lại, là không gặp lại nữa Tô Chi Niệm, thật là không gặp lại nữa Những lời nói lúc này của Tống Thanh Xuân nghĩa là
Tương lai chúng ta gặp lại nhau ở trong biển người mênh mông, anh cũng sẽ không nhìn thấy Tống Thanh Xuân từng vì yêu anh mà trả giá hết dũng khí cả cuộc đời nữa
Tống Thanh Xuân nỗ lực nâng khóe môi lên, nở rộ một nụ cười nhạt, sau đó chậm rãi giẫm giày cao gót, bước vào phòng điều trị nội trú của bệnh viện