Tống Thanh Xuân giống như rõ ràng cái gì, ngực bỗng dưng căng thẳng
Tô Chi Niệm biết đáy lòng cô đang suy nghĩ gì, anh cũng biết sau khi mình nói lời này sẽ khiến cho cô có bao nhiêu khổ sở, nhưng anh yên tĩnh khoảng mười giây, liền lại không nhanh không chậm mở miệng: " Sở dĩ những năm gần đây, tôi đối với em lúc lạnh lúc nóng, chính là bởi vì, lúc tôi đối mặt với em, bỗng nhiên sẽ cho rằng em là cô ấy, rồi bỗng nhiên tỉnh táo lại em là ai"
Bỗng nhiên sẽ cho rằng em là cô ấy Hóa ra, hóa ra những năm gần đây, lúc anh ngẫu nhiên đối tốt với cô, là bởi vì anh xem cô thành cô gái anh thích Màu máu trên mặt Tống Thanh Xuân, giảm đi từng chút một
Cô từng kiêu ngạo vì gương mặt xinh đẹp xuất chúng, kinh diễm lóa mắt này, nhưng bây giờ, cô mới biết, khuôn mặt cô kiêu ngạo tự hào này, khiến cho cô buồn cười bao nhiêu
Anh đọc được cô đơn và khổ sở nơi đáy lòng cô, khiến cho rầu rĩ co rút trong lòng anh bắt đầu cảm thấy đau đớn, anh nỗ lực duy trì lạnh nhạt và xa cách trên người, giống như là học thuộc lòng, nói tiếp: "Tôi rất muốn đối tốt với cô ấy, nhưng tôi ngay cả cơ hội gặp mặt cô ấy cũng không có, cho nên vì em rất giống cô ấy, rất nhiều khi thật sẽ khiến cho tôi sinh ra một ít ảo giác, cũng sẽ khiến cho tôi khắc chế không được đem đáy lòng muốn đối tốt với cô ấy, cho em Thật ra cho tới nay, tôi đều không phải muốn giúp em, cũng không phải đang thật đối tốt với em, tôi chỉ là lại tìm kiếm cho mình một chút an ủi"
Sau khi nói đến đây, Tô Chi Niệm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, chậm rãi quay đầu trở lại, đối diện với khuôn mặt trắng bệch như giấy của Tống Thanh Xuân, lúc này anh đau giống như đã không cảm giác được đau đớn là gì, theo bản năng mở miệng, tiếp tục nói lời để cho cô buông tha, thậm chí ngay cả chính anh cũng không biết rốt cuộc mình nói cái gì: "Đây cũng là vì sao, tôi rõ ràng cứu tính mạng của em, lại không bằng lòng cho em biết nguyên nhân, bởi vì tôi sợ gặp phải phiền phức không cần thiết Vốn tôi là không muốn nói với em những lời này, bởi vì quá tổn thương người, nhưng tôi không nghĩ tới, vẫn là trêu chọc phải một phiền toái lớn như vậy, cho nên tôi chỉ có thể"
"Chỉ có thể giải quyết đi phiền toái là tôi đây, đúng không?" Tống Thanh Xuân run giọng, tiếp tục lời nói của Tô Chi Niệm
Người đàn ông mấp máy môi, không có lên tiếng, biểu tình trên mặt, rõ ràng là cam chịu và tán đồng
Phiền toái Đình Đình với anh mà nói là trân bảo, mà Tống Thanh Xuân với anh mà nói là phiền toái, là phiền toái khẩn cấp vội vã muốn giải quyết đi
Tống Thanh Xuân liều mạng cắn môi, muốn ngăn cản nước mắt mình rơi xuống, nhưng khi cô nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lẽo cứng đờ của anh, cuối cùng vẫn là rơi lệ
Vừa rồi cô còn lòng tin tràn đầy hùng hổ dọa người, lúc này lại không ra được một chữ
Tô Chi Niệm mượn da thịt đụng chạm với cô, cảm giác được sức lực trong cơ thể cô, bị anh giội tắt từng chút một, lúc này mới đưa tay nắm chặt cổ tay cô, không chút lưu tình kéo mở từ trên bả vai mình, sau đó chậm rãi đẩy cô ra, giống như là một thân sĩ phong độ dịu dàng, mở miệng nói xin lỗi với cô: " Thật sự rất xin lỗi, về sau tôi sẽ không xem em thành cô ấy nữa, nếu như em không còn chuyện gì"
Tuy rằng anh không nói câu kế tiếp hết, nhưng cô lại hiểu ý tứ của anh
Nếu như cô không còn chuyện gì, phiền toái cô rời đi
Tống Thanh Xuân bất giác liền dùng thêm khí lực, nắm chắc lòng bàn tay
Tô Chi Niệm nghiễm nhiên là không có ý tứ muốn tiếp tục dây dưa với cô, bước bước chân, rời đi từ bên cạnh cô