Editor: May
Tống Thanh Xuân cho rằng anh là kinh ngạc vì sao cô biết được, giải thích nói: "Ngày hôm qua lúc tôi đưa anh trở về, nhìn thấy anh vẫn luôn che bụng, tôi bỏ tay anh ra, nhìn thấy máu, sau đó liền"
Cởi bỏ cúc áo sơ mi của anh Mấy chữ này, Tống Thanh Xuân e lệ rụt rè không thể nào nói nên lời, cô có chút ngại ngùng cúi tầm mắt một chút, dứt khoát trực tiếp bỏ bớt câu nói kia, nhỏ giọng nói một câu "Nhìn thấy vết thương của anh", sau đó liền đổi đề tài: "Bụng anh là bị thứ gì đâm bị thương, dao hả?"
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, "ừ" một tiếng
"Sao đng yên lành lại bị đâm một dao?" Tống Thanh Xuân hỏi
"Là một chuyện ngoài ý muốn, gặp phải một vài kẻ bắt cóc, phát sinh chút tranh chấp, không nghĩ tới đối phương lại sử dụng bạo lực"
Tô Chi Niệm đáp rất đơn giản, ngữ khí phong khinh vân đạm giống như là nói một chuyện nhỏ rất không đáng giá được nhắc tới, nhưng Tống Thanh Xuân lại nghe đến kinh hồn táng đảm
Kẻ bắt cóc, tranh chấp, dao nhỏ Tống Thanh Xuân nhất thời liền nghĩ đến đêm mình bị bắt cóc
Trước khi cô hôn mê, cũng có một người cầm lấy dao nhỏ đâm về phía ngực cô
Sở dĩ sau khi cô tỉnh lại có thể hoàn hảo không chút tổn hại, là bởi vì cô được người cứu
Anh gặp không may cũng giống như cô, đều là dao nhỏ đâm bị thương Hơn nữa lúc trước Tần Dĩ Nam nói với cô, sở dĩ anh ấy biết cô có nguy hiểm, là Tô Chi Niệm gọi điện thoại cho anh ấy
Tống Thanh Xuân không biết có phải là mình nghĩ quá nhiều không, cô vẫn luôn cảm thấy hình như giữa hai người có chút liên quan, do đó mắt liền nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, hỏi vấn đề mình hỏi đầu tiên lại lần nữa: "Đây là chuyện khi nào?"
Biểu tình Tô Chi Niệm bình tĩnh không có biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí cũng không do dự liền mở miệng đáp lại: "Khoảng một tháng trước"
Một tháng? Cô gặp được nguy hiểm đã hơn hai tháng trước đây Thời gian không khớp
Tống Thanh Xuân vẫn cảm giác là lạ, cô nghiêng đầu an tĩnh nghĩ một lát, lại mở miệng nói: "Vào ngày hoạt động của xí nghiệp Tống thị, tôi gặp phải một chút phiền toái, sau khi tỉnh lại từng hỏi anh Dĩ Nam, anh ấy nói là anh gọi điện thoại thông báo cho anh ấy, anh ấy mới có thể đuổi tới đúng lúc"
Mắt Tống Thanh Xuân không chớp nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, giống như là cảnh sát thẩm vấn phạm nhân, lại hỏi: " Làm sao anh biết tôi có phiền toái?"
Tô Chi Niệm giống như là nghĩ không ra Tống Thanh Xuân nói là chuyện khi nào, khuôn mặt mờ mịt nhìn cô chăm chú một lát, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ "à" một tiếng, ngữ điệu tự nhiên nói: "Lúc đó tôi ăn cơm ở Kim Lăng, lúc đi toilet, đúng lúc nghe thấy, liền gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam"
Kim Lăng?
Kim Lăng ở phía tây thành phố, lúc đó địa điểm hoạt động ở phía đông thành phố, kéo dài qua toàn bộ thành Bắc Kinh
Khó trách tối đó sau khi Tần Dĩ Nam phán đoán Tô Chi Niệm, lại lắc đầu bác bỏ, dựa theo thời gian lúc đó để tính toán, đừng nói Tô Chi Niệm đuổi theo cứu cô và Tần Dĩ Nam, ngay cả ra khỏi thành cũng cần tốn ít nhất hai tiếng
Hơn nữa nhìn từ phản ứng vừa rồi của anh, giống như là không nhớ rõ sự kiện kia Nếu như thật là anh cứu cô và Tần Dĩ Nam, anh hẳn là sẽ không thể biểu hiện không có sơ hở như vậy
Chẳng lẽ thật là cô vừa mới suy nghĩ quá nhiều?
Nhưng có lúc, càng là hoàn mỹ không có sơ hở, càng là sơ hở lớn nhất
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm đáy mắt tràn đầy thăm dò của Tống Thanh Xuân, khoảng cách giữa anh và cô rất xa, không biết đáy lòng cô đang suy nghĩ gì, cho nên nói mỗi một câu đều rất cẩn thận